—o0o—
Lại nhìn tới Salazar bên này, sau khi cậu theo Godric hiện hình, khó chịu lại tăng lên cấp lũy thừa, vì nơi rớt xuống là một phòng khách đỏ thẫm vàng óng ánh, không cần nghĩ nơi này nhất định là phòng trong tiệm độc dược của tên đáng ghét. Hừ, chẳng qua đột nhiên nhớ tới tiệm mới đổi tên, vì vậy, cuối cùng Salazar thoải mái một chút, chọn cái ghế nhẹ nhàng nhất ngồi xuống.
“Vì sao lừa tôi?” Salazar mở miệng chất vấn.
“Tộc nhân như vậy, cậu hiểu được?” Godric không trả lời, hỏi lại. Salazar cố chấp về nhà, cố chấp sống trong chủng tộc đồng dạng, cùng chủng tộc đã chắc chắn là tri kỷ, đáng để dựa vào sao?
“Đó là do tôi nhận định.” Salazar cứng rắn nói. Chúa tể Hắc ám quả thật làm cậu thất vọng, khi còn bé thật ra cậu sinh hoạt trong tộc vũ xà yêu không bao lâu, phần lớn thời gian đều lớn lên cùng mẹ ở giới phù thủy, cậu đã thấy rất nhiều sắc mặt ghê tởm của những phù thủy, cho nên, cậu càng cho rằng nơi của mẹ sẽ tốt đẹp hơn, huống chi, tập tính bản thân cậu cũng thích hợp với thế giới hắc ám.
Advertisement
Godric ảm đạm cười, ngồi xuống đối diện với Salazar, “Về chuyện của Chúa tể Hắc ám, trước khi vào Hogwarts tôi đã điều qua sơ qua, tôi không định nói cho cậu biết.”
“Hử?” Salazar nhướng mày.
“Tôi lo sau khi nói xong, tôi sẽ không khống chế được cậu giận cá chém thớt gϊếŧ tôi.” Godric cười ha hả, trêu đùa, “Không phải tôi sẽ rất mệt sao.”
“Có ý gì?” Salazar không hiểu, có một tộc nhân ở trong này tính ra cũng không phải là chuyện lớn gì.
Godric thu hồi vẻ mặt trêu tức, nói từng từ, “Giới pháp thuật nhận định, Chúa tể Hắc ám là hậu duệ của Salazar Slytherin.”
Salazar mơ màng.
Salazar trừng lớn mắt, cậu xuất hiện cảm giác nghe lầm.
Tròn năm phút, thằng bé tóc đen đều mang vẻ mặt đờ đẫn ngồi yên trên ghế, không hề chớp mắt.
Godric nâng cằm, phản ứng này không tồi, nếu trước đó tên nhóc nghe tin tức này, tuyệt đối sẽ hô to không thể nào, sau đó hất bàn, sẽ chém ngàn nhát vào người bịa đặt là anh đây, lại dám can đảm nói người nào đó có quan hệ với phù thủy, lại là loại này, cho nên Godric không nói trước tuyệt đối là đúng.
“Đùa gì vậy.” Thì thào, đứa trẻ mười một tuổi không thể chấp nhận.
“Nơi này đã tồn tại một trường học lấy tên chúng ta, còn cái gì không thể tin nữa chứ?” Godric cười khẽ, “Thật ra điều này cũng đơn giản, nếu cậu không tin, có thể làm thí nghiệm huyết thống.”
Salazar hung hăng trừng thiếu niên đối diện vẫn luôn cười, nhưng không có khí thế dĩ vãng.
Godric nhún vai, vẻ mặt không liên quan tới anh.
Salazar không hề để ý tới Godric, cậu trực tiếp độn thổ về ký túc xá, như cậu dự đoán Lucius còn chưa trở lại, Salazar do dự nhìn rắn khắc trên tường muốn nói lại thôi.
[Ngài có việc sao?] Nhóm rắn nhỏ tích cực mở miệng.
[Ta muốn hỏi…] Salazar nói được một nửa lại im lặng, chuyện này nên hỏi thế nào đây?
Loại chuyện này rơi vào người mình, da mặt Salazar vốn vẫn mỏng, xì xèo vài tiếng cũng không hỏi gì, buồn bực ngồi lên giường, ôm Bông Thoa Lùn ngẩn người.
Không phải cậu không phải cậu, chắc chắn không phải cậu, xây dựng một trường học còn không tính, loại chuyện này làm sao có thể! Salazar thôi miên mình, đây là một không gian khác, đó là một cái tôi khác, không giống không giống, tuyệt đối không phải là cậu! Salazar kéo chăn trùm từ đầu tới chân, mặc Bông Thoa Lùn lăn lộn trên giường.
Khi quý ngài chồn trắng trở về lúc giữa trưa thấy cảnh tượng kỳ diệu như vầy: trên giường nhô lên một hòn núi nhỏ, vài sợi tóc màu đen lộ ra bên ngoài, Bông Thoa Lùn màu xanh màu tím vây quanh đồi núi.
Draco vẫn chưa tỉnh, Lucius cảm thấy đã không sao nữa liền trở về trước, bài tập còn chưa làm, ngày thứ hai phải nộp, hiện tại sắp xếp đầu tiên thời gian làm việc và nghỉ ngơi chính là làm bài tập, còn phải cảm ơn thằng bé, tuy nói đôi mắt màu đỏ kia vừa nghĩ đến đã hoảng sợ…
Salazar là người có tính cảnh giác rất cao, phòng ngủ có người tiến vào ngay lập tức cậu đã nhận ra, cho nên cậu bật ngồi dậy, chăn còn ở trên người, một Bông Thoa Lùn màu xanh cũng đang ở trên đầu cậu còn chưa xuống dưới.
Lucius vừa vào cửa đã biến về hình người, anh câm lặng nhìn một màn có tính trẻ con trước mặt, không nói nên lời.
Salazar nheo mắt lại, mở miệng trước đối phương, “Đóng cửa, làm bài tập, không được nói.” Nói xong, Salazar lại trùm chăn lêи đỉиɦ đầu, bao mình ở trong.
Lucius chớp mắt nửa ngày, chậm rãi tiêu sái đi tới cạnh bàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phản ứng của thằng bé giống hệt con anh khi còn bé – giam mình trong chăn không để ý tới người khác. Lucius lại ngồi xuống làm bài tập, vừa làm vừa suy nghĩ, là Wilson nói gì chăng? Hơn nữa là còn về Chúa tể Hắc ám.
Tròn một ngày, Salazar đều giam mình trong chăn giả làm đà điểu.
***
Harry sau khi bị đuổi ra hầm cũng rất hoảng hốt, bản thân cậu cũng không biết làm sao trở về ký túc xá Gryffindor.
“Harry!” Hermione kêu lớn, “Giáo sư Snape thả cậu hả?”
Harry mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Hermione và Ron cách đó không xa, không nói gì.
Ron đi tới đập vai bạn mình, “Thật tốt quá, cùng đi ra ngoài đi, George và Fred mới nhập về không ít đồ chơi thú vị.”
Tầm mắt Harry dừng trên hai người bạn, tâm tư lại không ở đây, tâm tư của cậu còn ở trong hầm, còn trên người đàn ông tóc đen gầm rú cậu kìa.
“Harry?” Hermione phát hiện vẻ mặt đối phương rất cứng ngắc.
“Mình hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Harry không yên lòng nói, “Các cậu đi đi.”
Một mình trở lại phòng ngủ, Harry ngồi trên ghế ngẩn người nhìn cửa sổ, cách hồi lâu, cậu lấy ra một quyển sách từ trong ngăn kéo, sách độc dược của Hoàng Tử Lai, mở ra một trang, nhẹ nhàng vuốt ve chữ viết trên đó. Severus Snape, người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu mặt đây.
Cậu vẫn luôn cho rằng, người đàn ông này là một người lạnh lùng ích kỷ và cực đoan nhất, hơn nữa không ngừng nhắm vào cậu, một lần lại một lần, trừ điểm, cấm túc, chỉ trích không ngừng, giống như cậu làm gì cũng sai. Nhưng loại cảm giác này thay đổi từ năm trước, sự cố xảy ra khi học Bế quan Bí thuật cho cậu biết rằng, Snape hận cậu không phải không có nguyên nhân, người đàn ông này hận ba cậu, hơn nữa hận có lý do.
Đương nhiên, đây không phải là nói cậu nên thừa nhận loại oán hận từ đời trước, nhưng là giáo sư độc dược học, Snape lại bảo vệ cậu, lúc ban đầu phá giải thần chú của Quirrel trong trận Quidditch, mỗi lần cậu bị thương, ngoại trừ bà Pomfrey giúp đỡ thì độc dược Snape đưa ra cũng không thể thiếu, dù người đàn ông này luôn tràn đầy châm chọc.
Còn có, Harry lại nhớ tới một lần, bắt Peter ngày đó, chính mình đánh Snape, nhưng khi Lupin biến thành người sói, người đàn ông kia lại bảo vệ cậu, Hermione và Ron sau người.
Harry không tự giác mỉm cười, lúc cậu làm hỏng độc dược, rõ ràng người đàn ông đam mê độc dược nhìn đầu tiên xem cậu có bị thương không, mà vừa nãy, làm được hai bình Dược giảm đau, người đàn ông nghĩ tới đầu tiên cũng là Malfoy. Nghĩ tới điều này, nụ cười Harry cứng đơ, Snape lo lắng cho Malfoy, là do Malfoy là học trò Slytherin sao?
Mắt Harry tối lại, cậu sờ sờ sau lưng, cú đập lên tường lúc đó không nhẹ, lần đầu tiên cậu thấy Snape tức giận như vậy, tức giận thật sự, cậu đã làm gì? Cậu cũng chỉ mơ thấy một màn trong phòng vệ sinh kia thôi mà.
Malfoy và Snape đều trúng Crucio, Harry suy nghĩ, làm chuyện này chỉ có Chúa tể Hắc ám, liên hệ tiết lộ cảnh trong mơ, mọi thứ chẳng lẽ có liên quan tới lão Malfoy?
Harry nhắm mắt lại, vươn tay vuốt vết sẹo hình tia chớp kia, ngưng kết lực hấp dẫn, nếu Chúa tể Hắc ám thấy tin tức bên này của cậu, vậy cậu có thể dò hỏi bên Chúa tể Hắc ám được không nhỉ? Hao hết sức lực, Harry vẫn không nhìn thấy gì, thực lực chênh nhau quá lớn, quả nhiên không được.
Thở dài một tiếng, mắt Harry lại rơi xuống sách giáo khoa độc dược.
Một giây sau, Harry đập mạnh đầu mình lên sách, lòng nói, xong đời, hiện tại đầu óc cậu đều ngập gương mặt của lão dơi già rồi.