Chương 46: Tên chồn trắng.

Salazar cảm thấy rõ mọi thứ đều khác trước, khi đi ra từ phòng ngủ vào buổi sáng, có học trò chạm mặt cậu sẽ chào hỏi, ăn cơm ở lễ đường, học trò bên cạnh sẽ thỉnh thoảng đáp một hai câu với cậu. Từ trước tới nay cậu không để ý tới ai cũng chẳng có người nào để ý tới cậu, nhưng hiện tại, trên cơ bản người thấy cậu đều sẽ ân cần thăm hỏi một tiếng theo lễ tiết.

Học trò Slytherin phần lớn xuất thân từ quý tộc, trời sinh tính cao ngạo, Malfoy nhỏ này bình thường không tiếp lời cùng họ, đương nhiên họ sẽ mặc kệ, dù sao đúng là chả quen biết gì. Hơn nữa, Malfoy lớn làm Huynh Trưởng cũng không hòa hợp với thằng bé này, bọn họ cần gì phải giao du với kẻ xấu, nhưng trải qua chuyện Draco bị thương, họ phát hiện thằng bé này tuy không buồn lên tiếng nhưng tâm địa cũng không tồi. quay đầu nghĩ lại, một đứa con riêng nhà Malfoy, ngay cả sự tồn tại của bản thân đã xấu hổ, khó tránh khỏi tính cách hơi cổ quái, không chừng là không biết giao tiếp với họ thế nào, cân nhắc như vậy, họ là đàn anh đàn chị cũng không cần so đo thất lễ của thằng bé trước kia.

Draco khỏi hẳn đi vào lễ đường ăn cơm, cậu đã nghe Blaise nói chuyện tối ngày hôm qua, quay đầu nhìn phía người nào đó, trong lòng Draco hơi loạn, ba không chết thì rất tốt, nhưng người Chúa tể Hắc ám nhận định đã chết lại còn sống, nghĩ ra chính là một chuyện rắc rối. Draco muốn nói lời cảm ơn với thằng bé nhưng dãy bàn có nhiều người, không tiện mở miệng. lúc này, con chồn trắng kia liếc qua chỗ cậu một cái.

Sờ sờ mặt, Draco tiêu tan, con chồn trắng này rất thông minh, sẽ bắt người cũng ở cùng người, hộ chủ lại nghe nói tối qua còn ở cạnh cậu cả đêm, tuy ngày hôm sau tỉnh dậy không gặp nhưng Pansy lại rất hâm mộ nhắc với cậu chuyện này. Động vật lông mềm đáng yêu quả nhiên được nữ sinh yêu nhất, chẳng phân biệt được Nhà nào.

Gắp một miếng thịt gà, Draco đưa tới bên miệng chồn trắng, tỏ vẻ cảm ơn.

Miệng Lucius run rẩy, mông chuyển đi, chạy tới cạnh thằng bé. Tuyệt đối không thể ăn, anh chỉ muốn có quan hệ tốt với con trai, nhưng nếu về sau chuyện này bị lộ, anh còn mặt mũi nào nữa. Lucius gần như có thể dự đoán một ngày một tháng một năm nào đó, Cissy ôm mình bản chồn trắng đùa nghịch, con trai ném miếng thịt cho anh, nếu cả nhà họ có thể sống cho tới lúc ấy.

Draco cũng không tức giận, cậu có lòng bao dung, không giận với động vật nhỏ làm gì.

Mắt lại thấy được hướng dãy bàn Gryffindor, vẻ mặt Draco nghiêm túc, Đầu Sẹo chết tiệt kia, xem ra cậu càng phải cẩn thận. Dời mắt, Draco vùi đầu ăn cơm, suy nghĩ lại bay tới Phòng Yêu Cầu, chuyện của ba không đánh động được mệnh lệnh từ Chúa tể Hắc ám.

Sau khi ăn sáng, Draco khách sáo cảm ơn Abra rồi đi lên lớp, không nói một từ dư thừa nào, hiện tại ba ở đâu, ba thế nào, dù cậu phát hiện thằng bé này biết rất nhiều, Draco lại không hỏi thêm. Trong khoảng thời gian này Draco trưởng thành rất nhanh, cậu hiểu được, biết nhiều chuyện không có lợi cho cậu, mà ba còn là một tù nhân bị truy nã.

***

Salazar là một người tính tình lạnh nhạt ít nói, cậu có thể nhận những ân cần thăm hỏi từ Slytherin chạm mặt, tương ứng, lễ phép gật đầu đáp lễ cũng đắn đo thỏa đáng. Nhóm Slytherin âm thầm quan sát cậu cũng ấn tượng tốt hơn.

Salazar và Draco mặc dù bên ngoài giống nhau nhưng khí chất biểu hiện ra bên ngoài lại khác nhau rất lớn, Draco mới vừa vào tiết học đã mang theo ngạo khí và thanh cao, khí thế cậu chủ nhỏ quý tộc, mà Salazar dù có lễ tiết nhưng rất ít khi thấu triệt như vậy, lại biểu hiện rất thích động vật nhỏ, mặc dù không nói gì nhưng có thể nghiêm túc nghe người ta nói, đáp lại, trong mắt các học trò Slytherin thì đứa bé này hiện ra một loại đáng yêu.

Thái độ Salazar đối với người bên ngoài không thay đổi quá nhiều, cảm giác cũng không tồi. Mà trong mắt cậu chuyện Draco dù quá khứ đã đi qua không phải là quyết đấu thua thôi sao? Draco và Harry là học trò cùng cấp, năng lực không bằng người cũng chẳng trách người khác được, ngàn năm trước Salazar bắt nạt Godric không ít không cho là đúng.

Nhưng hôm nay học xong, khi Salazar gặp nhóm tam giác vàng ở ngoài lâu đài, vẻ mặt của đối phương lại cứng ngắc.

Salazar khẽ gật đầu, chào hỏi như ngày thường.

Vẻ mặt Harry đổi đổi, gãi gãi đầu ậm ừ hai tiếng không biết nên nói tiếp cái gì, trong lòng cậu nghi hoặc, Abra này sao lại như không có chuyện gì?

Ron và Hermione cũng có vẻ hơi mất tự nhiên, nói cái gì cũng thấy gượng gạo.

Mắt Salazar dừng ở tấm da dê trên tay Harry, hóa ra đối phương bận, "Làm phiền, tôi đi trước." Lòng tò mò của Salazar không cao.

"A, không, không có." Harry khoát tay, tự giác xấu hổ, cuộc chiến giữa cậu và Malfoy có liên quan gì với Abraxas đâu, mất tự nhiên cái gì chứ, cha mẹ không phải là chuyện mình có thể lựa chọn, "Đây là thư của Hagrid. Aragog chết, bác ấy rất khổ sở, muốn cử hành lễ tang."

Những lời này thành công giữ Salazar lại, cậu quay đầu, "Aragog?" Ấn tượng của Salazar với Hagrid cũng coi như không tồi.

"Nó là một con nhện mà Hagrid nuôi." Hermione chen vào nói.

"Không chỉ thế, nó là một con nhện rất to." Lực chú ý của Ron trở lại lễ tang, "Tin anh đi, nó chết mới có lợi cho Hagrid."

Cứ là người khổng lồ đều thích những động vật to có tính nguy hiểm cao, dù Salazar không hiểu vì sao muốn nuôi nó như thú cưng, nhưng cậu tôn trọng sở thích của người khác, cho nên cậu nhíu mày, có hơi bất mãn lý do Ron thoái thác, "Tôi không cho là chuyện khiến một người khổ sở sẽ có chỗ lợi nào với người đó."

Ba người cùng ngơ ngẩn, sau đó Ron lập tức khoa tay múa chân, "Là một con nhện khổng lồ, khủng bố muốn chết!"

"Nhưng Hagrid thích." Salazar thản nhiên nói, "Anh không thể đặt sở thích của mình lên người người khác. Đúng là bác ấy khổ sở vì điều đó, không phải sao?"

Harry kéo Ron còn đang chuẩn bị nói gì, "Trên thực tế, Hagrid muốn cử hành lễ tang cho Aragog vào chiều tối..."

"Được rồi, Harry." Hermione cắt ngang lời bạn tốt, "Chúng ta không thể rời lâu đài vào buổi tối, bị tóm được sẽ rắc rối rất lớn đấy."

Harry cầm tấm da dê, nhìn chằm chằm ngẩn người.

Salazar liếc mắt một cái, cậu đọc không hiểu nhưng cậu chú ý nét mực đều lan ra, hiển nhiên đã từng có những giọt nước mắt rất lớn rơi trên tấm da dê.

"Hagrid điên rồi!" Giọng Ron đột nhiên kịch liệt, "Con đó bảo bạn nó ăn cả mình và Harry! Nói là cứ ăn đi! Hiện tại Hagrid lại muốn chúng ta khóc rống với cái thân thể khủng bố, dày lông kia của nó sao!"

"Cấm túc vì cái này rất không đáng." Dù Hermione chưa thấy con nhện kia, nhưng cũng lắc đầu theo.

Harry khẽ cười, gật đầu không nói gì, có vẻ đồng ý quan điểm của hai người bạn. Salazar nhíu mày, quay đầu có vẻ không vui rời đi.

Chiều tối, Salazar chuồn ra ký túc xá, còn mang theo quý ngài chồn trắng.

Dù sao không có việc gì, coi như là đi ra ngoài đi dạo, Salazar tìm lý do cho mình, vừa rời khỏi lâu đài, cậu đã cảm thấy không thích hợp, giống như có cái gì đi theo cậu, xoay người lại không thấy gì. Trực giác Salazar rất chuẩn xác, cậu đứng lại ngừng thở.

"Abraxas?" Không đợi Salazar bắt đầu tìm, đối phương đã lên tiếng, là Harry.

Harry cởϊ áσ tàng hình, cười với thằng bé bạch kim, "Em cũng tới hả."

Salazar tìm tòi nhìn áo tàng hình, đồ vật này có ích, có thể che dấu hơi thở pháp thuật, thảo nào cậu không thể tìm thấy, "Tôi ra ngoài đi dạo."

Harry bước nhanh qua, so với Gryffindor nhanh mồm nhanh miệng, từ trên người Abra Slytherin này cậu thấy được một mặt không được tự nhiên, chẳng qua dù không tự nhiên cỡ nào đứa bé này lại thiệt tình chạy tới xem Hagrid. Harry không phản bác lời của đối phương, cậu chỉ nhìn chồn trắng trong ngực thằng bé, "Vẫn quên không hỏi, nó tên là gì?"

Tên? Mắt Salazar chớp hai cái, hiển nhiên Lucius không thích hợp, "Nó gọi là White." Toàn thân đều trắng, cứ thế đi.

Lucius lùi đầu về sau, giả vờ ngủ.

Harry che miệng cười rộ, "Em khác xa với họ."

Salazar đi lên trước khó hiểu, "Với ai?"

"Các học trò Slytherin khác." Harry thẳng thắn, cậu không ở chung cùng Abraxas nhiều như Ron, nhưng cậu thích thằng bé này, chủ yếu là những lời nói về Hagrid kia.

Hagrid là phù thủy đầu tiên mà cậu gặp, có lẽ hơi ngốc, hơi ngơ ngác, sở thích hơi khác với người thường nhưng đáy lòng rất thiện lương, mỗi lần cậu bị thương hay xảy ra chuyện gì, Hagrid rất quan tâm tới cậu. Sau khi cãi vã cùng bạn học, Hagrid cũng tin cậu, niềm tin vững chắc này có lẽ hơi mù quáng nhưng lại làm Harry cảm thấy rất vui.

Harry không thể nào tiếp thu được sở thích đặc biệt của Hagrid, nhưng cậu có thể hiểu, cho nên sau khi nhìn tấm da dê thấm nhiều nước mắt kia, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là tham gia lễ tang này, một con nhện mà Hagrid đã nuôi từ thời còn là học trò, tình cảm chắc chắn sẽ rất sâu. Harry có thể hiểu được tâm trạng khổ sở khi mất đi, cho dù đây chỉ là một thú cưng.

Salazar nhíu mày, cậu cố gắng biểu hiện giống học trò Slytherin, còn chỗ nào chưa được sao?

Harry nhìn bộ dáng đối phương trầm tư, cảm thấy đứa bé này còn rất nghiêm túc, vươn tay vỗ vỗ đầu chồn trắng, "Nhóm trẻ con nhà quý tộc luôn ra vẻ nho nhã, khi đặt tên cho thú cưng ít nhất cũng là Victoria gì đó."

"Phải đổi tên sao?" Salazar bối rối, cậu cảm thấy vWhite rất dễ nghe, cậu nên đổi lại sao?

Harry sửng sốt, cảm thấy Abra quá nghiêm túc, "Em thích là tốt rồi, vì sao phải đổi chứ?"

Salazar ngửa đầu, "Không phải anh nói học trò Slytherin đều đặt tên phức tạp sao?" Cậu không muốn khác người thường.

Harry nhìn kỹ mắt thằng bé, lại thở dài, cậu nhớ tới khi mình vừa mới nhập học, đàn anh Nhà mình làm gì, đàn em bọn họ đều đi theo ồn ào. Mà đối với mình, rất lớn là vì trước kia cậu chưa từng tiếp xúc giới phù thủy, sợ làm chuyện nào không hợp với nhóm sẽ làm người ta chán ghét. Mà khi đối mặt với Abraxas này, cậu lại cảm nhận được cảm giác của mình năm đó, "Anh có thể hỏi một chuyện không?"

Salazar gật đầu.

"Trước đó em lớn lên ở giới phù thủy hả?" Harry rất nhạy bén ở phương diện nào đó, cậu nhớ lại mọi người đang bàn luận thằng bé này là con riêng nhà Malfoy, con riêng chính là đứa nhỏ không được coi trọng.

Salazar chần chờ một chút, lắc đầu.

Quả nhiên, Harry đoán, đứa bé này không phải là trộm nuôi ở thế giới Muggle chứ.

"Anh cảm thấy em thích tên nào thì do em." Harry kéo đề tài lên trên cái tên chồn trắng, "Giống như Hagrid có sở thích đặc biệt vậy, em cũng có thể có thứ mình thích, mà dù em thích cái gì, em vẫn là Abraxas Malfoy, đều là học trò Slytherin, chẳng thay đổi gì cả."

"Người sẽ thuận theo dòng chảy trong hoàn cảnh xa lạ, như vậy sẽ có cảm giác an toàn ." Harry nói tiếp, "Nhưng không hiện ra cá tính thật của mình cũng không thể có bạn bè thật sự hiểu được em đâu."

Salazar rũ mắt, cậu thuận theo số đông không phải vì kết giao bạn bè.

"Ừm, giống như ăn bánh nhân thịt ở chỗ Hagrid, nói thật, chúng ta không ăn quen nó, nhưng em lại thích." Harry cho rằng đối phương còn chưa nghĩ ra, nêu ví dụ giải thích, "Dù ở phương diện này chúng ta khác nhau nhưng có ảnh hưởng gì chứ? Anh sẽ không bị dọa chạy biến vì em có hơi cổ quái, mọi người luôn có thói quen của mình, việc gì phải nhân nhượng người khác."

Bước chân Salazar không dừng lại, một lúc sau, cậu nói, "Anh là người thứ hai nói với tôi như vậy."

"Hả?"

Người đầu tiên nói vậy với Salazar chính là Godric. Khi hai người ở chung, Godric luôn nói cậu thế nào thì được thế ấy, cùng lắm thì một người ăn sườn dê một người ăn nhện, tóm lại đều là sát sinh, có gì khác nhau! Đương nhiên nếu chạm phải những người khác vẫn phải giả vờ.

Cho nên trước mặt Godric Salazar mới có thể chân thật hiển nhiên như vậy, nói từ một góc độ nào đó thì Salazar không kiêng dè bạch phù thủy này, nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới Godric thần kinh thô cả, nếu là phù thủy khác thì sao? Salazar cười lạnh trong lòng, chỉ sợ một thần chú đã ném tới rồi, cậu xem như một quái vật cấp cao.

"Vậy gọi White đi." Salazar không giải thích gì thêm.

"Nếu ở Nhà Slytherin quá buồn, em có thể tới tìm anh chơi." Harry đột nhiên bắt đầu đau lòng đứa bé này, đứa nhỏ như vậy sống qua ngày thế nào trong Nhà Slytherin âm trầm vậy...

Lucius muốn nhe răng, Potter này đang làm gì!

Salazar ngẩng đầu nhìn mắt đối phương, cậu hiểu được ý nói sau lưng, "Bọn họ rất tốt." Đây chính là một trần thuật khách quan.

"Cái gì?" Harry khó hiểu.

"Draco rất tốt." Không biết như thế nào, Salazar nói một câu như vậy.

Harry lại sửng sốt, lần này cậu không nói ra lời.

Cũng may, đã tới căn nhà gỗ Hagrid.