Chương 44: Lão ba không chết?

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 44: Lão ba không chết?

—o0o—

Khi cụ Dumbledore tới, mọi thứ đã ổn định lại, ngoại trừ giáo sư độc dược và hai đứa trẻ thì không còn ai khác. Công việc này không thể giải quyết, mong muốn từ phòng hiệu trưởng lên phòng bảo vệ tầng sinh hoạt cần có thời gian, công cụ đã chạy tới rồi.

Vết máu trên mặt đất có nghĩa là có người bị thương, không phải là Harry, vì quần áo trò ấy không có gì hết, ngược lại là trẻ con Draco kia, áo rách một lỗi rất lớn, sắc mặt cũng tái tàn, “ Severus…”

“Ai bị thương rõ ràng, Gryffindor trừ năm thứ mười điểm!” Snape oán hận nói xong, thoáng qua che dấu cảm xúc ngạc nhiên trước khi thấy cảnh này.

Cụ Dumbledore thở dài, cũng không hỏi nhiều, cụ chuyển người Harry lên, liền đi ra ngoài. Snape thì mang theo Draco mơ mộng ở phía sau, trẻ nhỏ này còn lảm nhảm, “Ba…”

Snape cứng đơ một chút, giả vờ không nghe thấy điều gì tiếp tục đi, cụ Dumbledore cũng nghe rất rõ, nói vậy thì Harry không nói sai, Lucius Malfoy hiện đang ở Hogwarts.

Khi hai người đưa hai đứa trẻ đến bệnh thất, bà Pomfrey nổi trận kết đình, bà cúc vàng xem xét tình trạng của hai đứa trẻ, sau đó sấm sét với hai người lớn, “Malfoy bị thương là pháp thuật mồi đá, đã xảy ra chuyện gì!” Harry chỉ được bình hôn hôn bình thường, rất tốt, không tiến thêm một bước kí©h thí©ɧ trái tim bà Pomfrey.

Snape hừ lạnh một tiếng, Tự hiệu trưởng, không nói gì.

Thật ra cụ Dumbledore cũng không hiểu chuyện xảy ra thế nào nên cũng không kết luận, chỉ có thể cười khuyến khích bà Pomfrey chữa bệnh, sau đó Kéo Snape rời khỏi bệnh thất, thuốc thầy thuốc này tức giận lên thì cụ cũng vậy chỉ biết trốn thôi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bốn bề vắng lặng, cụ Dumbledore mở miệng hỏi.

Snape khô nói, “Như cụ đã nhìn thấy.” Ý là, anh đã tìm thấy hai đứa trẻ ngã trên mặt đất, còn lại thì không biết gì. Dù biết cụ Dumbledore sẽ không tin nhưng Snape lại không giảm thêm điều gì, quay đầu bước đi, hiện tại anh đang bận lòng một đống chuyện.

Đúng là Dumbledore không tin, Severus và Lucius, bỏ qua thân phận Tử thần Thực tử ở bên ngoài thì tình cảm giữa hai người cũng sâu sắc. Chúa tể Hắc Ám không tin cái gọi là tình bạn, nhưng cụ Dumbledore tin tưởng, Severus sẽ giấu diếm vì quý tộc bạch kim là có thể. Hiện tại vấn đề quan trọng là, Lucius ẩn náu ở Hogwarts cuối cùng muốn làm gì, hiện tại đang ở đâu?

Lucius hiện đang ở phòng ngủ thành thật trả tiền giảng dạy.

“Tôi nói rồi, đừng gây rối cho tôi.” Salazar trở về phòng ngủ, câu đầu tiên là câu này, làm nhân viên được truy nã thì phải thành thật, hoặc nhạy bén, lập tức đã được một số người phát hiện, Harry Potter, Severus Snape, lại cả hiệu trưởng Dumbledore , a, đúng rồi, cộng thêm một con ma chỉ biết Trải thảm thiết bị nữa.

“Tôi xin lỗi, thưa cậu.” Lucius khom giảm xuống, coi như không cuối cùng là, dù thằng bé khó chịu nhưng không hề giận dữ.

Tùy ý kiến

tay, Salazar chuyển động chú ý lên một thứ khác – bản đồ Đạo tặc, cậu có nghe họ thảo luận cái này, bản đồ có thể hiện ra tên và hành động tung? Chỉ vào bản đồ Lucius mang về, “Harry phát hiện ông là thông qua cái này?”

Lucius rừng gật đầu, kín bản đồ, anh lấy bản đồ còn một ý khác, chính xác là tên thật của thằng bé, nếu bản đồ thật sự có hiệu quả nhưng hiện tại đồ vật lại bị tịch thu.

Vũng tay lên, bản đồ Đạo liền kề biến thành tro tàn, Salazar mở miệng thời hai đã không có ý nghĩa cứ, “Lần sau ra ngoài cẩn thận một chút.” Lúc này rất tự nhiên là dung túng hành động của Lucius.

Trong lòng cuối cuộc hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, Lucius lại nghĩ tới câu chuyện của bạn tốt, “Tôi cam đoan giáo sư Snape sẽ không nói gì.” Lucius biết thằng bé ma độc dược, kể cả giáo sư độc dược, dù thế nào, anh cũng không hy vọng thằng bé làm khó bạn tốt.

“Ông quen ông ta?” Salazar suy tư quay đầu.

“Đúng vậy.” Vốn là Lucius muốn nói còn có thể, nhưng hãy nhớ lại chàng trai không thích lời nói ba phải thế này.

“Bàn đi thôi, tới hầm.” Salazar đứng lên, đi ra ngoài, thuận lợi hóa Lucius thành chồn trắng lên vai. Sau rất nhiều lần lên lớp độc dược, Salazar cũng có dấu hiệu tối thiểu so với Snape, người đàn ông kia không phải là người được tuyên dương, thậm chí còn bị chê bai…

Đi hầm làm gì? Lucius rực rỡ, có lẽ mình nói sai rồi?

Trong hầm trống, Salazar ngồi trên ghế chờ người trở về.

Sau đó không lâu, Snape trở lại, đầu sói lông anh đã tìm thấy thằng bé bạch kim cộng bạn tốt bản chồn trắng rất bình tĩnh ngồi trên ghế salon nhìn anh.

“Hai vị rồng đến nhà tôm có chuyện gì?” Mở mồm Snape vẫn độc mồm độc như trước, trong lòng lại đang đề phòng.

Lòng Lucius nhất thời gian sống, bạn tốt của anh có thể thay đổi cách nói chuyện được không, muốn chết đến điên rồi sao?

“Tôi có độc dược.” Đây là câu lạc bộ đầu tiên của Salazar.

“Lớp của ông tôi sẽ không đi nữa.” Đây là câu thứ hai.

“Đừng tìm tôi gây rối.” Đây là câu thứ ba.

Nếu là học trò bình thường nói những lời này với Snape, anh tuyệt đối sẽ cắt người kia thành lát ngâm trong bình độc dược, nhưng hiện tại anh chỉ nắm tay, không nói được câu phản bác nào, như anh thấy bạch trắng đang chớp mắt ra dấu với anh, bảo anh im lặng.

“Lucius, ông đã quen biết với ông ta, nói chuyện đi.” Salazar cũng nhìn thấy hoạt động của chồn trắng, cậu đứng lên, nuôi dưỡng bụi đất bình tĩnh tồn tại trên người, “Tôi tới bệnh thất đây.”

Đợi chàng trai rời đi, Lucius thay đổi trở về.

“Thằng bé là ai?” Snape chưa từng tỉ mỉ như giờ.

“Một người mà chúng tôi không thể kích động.” Lucius đi tới viền lò sưởi, ngó người nhìn rìa, đưa lưng về phía bạn tốt, anh nói, “Có thể ngay cả chúa tể hắc ám cũng không thể đùa vào thằng bé, có muốn cá một lần không?”

“Cái gì?” Snape lớn trừng mắt, bất cứ lúc nào, bạn tốt cũng không phải là loại người sẽ trình bày trò đùa này.

“Xét trên thực lực thì đại khái, nhưng vấn đề là lập trường của thằng bé chưa định.” Lucius nghiêng đầu, “Cho nên nói, mọi thứ còn chưa rõ ràng.”

So với học trò không lên lớp thì Chúa tể hắc ám mới là vấn đề khó khăn không nhỏ của toàn giới pháp thuật, Snape khoanh tay trước lót, “Nói rõ ràng.”

***

Thất bại.

Hai đứa trẻ hôn mê nhanh tỉnh lại, gần như đồng thời.

"Có thể-!" Draco tức giận muốn nhảy dựng lên, đáng tiếc người như hậun ra cậu ngã xuống, “Đầu Sẹo chết tiệt—!” Miệng không buông tha, cô hồn nhìn thiếu niên mắt xanh trên giường bên cạnh.

“Malfoy vô liêm sỉ!” Harry cũng không cam yếu thế, nhưng cậu cũng không đứng lên được, cả người chạy lên.

“Yên Tĩnh, hai vị.” Bà Pomfrey chống nạnh, “Nếu cãi nhau nữa, ta sẽ tăng thêm lượng dược phẩm, if hai trò chơi muốn ở trong này ba ngày!”

Hai người đều im lặng.

Thật lâu, Harry đã nói trước, “Thưa cô Pomfrey, con muốn gặp hiệu trưởng cụ Dumbledore!”

“Ngoan man cho ta.” Bà Pomfrey nói xong liền đi ra ngoài, dù Harry không nói, bà cũng phải tới phòng hiệu trưởng, ông cụ già bạc kia nhưng chưa rõ chuyện gì cả!

“Ưu, muốn mách sao?” Draco khinh thường nghiêng nhìn, vô lực đánh nhau nhưng còn dư lực nói nhau, “Có thể cũng vào bệnh thất?” Draco cảm thấy không hợp lý, thần chú của cậu không chiến Harry, “Ngốc ngốc, ake đầu óc rồi? A, không, đầu mày vốn đã hỏng rồi mà.”

:Có thể ngay lập tức—!” Harry kêu lên. Khi mới vừa tỉnh lại, cậu còn chìm vào hình ảnh cả người Malfoy đầy máu, hiện tại cậu nhớ tới hình ảnh lúc trước, “Người cha cuồng vọng đại của mày cũng buổi chạy tới Hogwarts, nếu được tối giản thì mày cho rằng sẽ thế nào?” Đối với nhân, summar sẽ phải nhận được nụ hôn của Ám ảnh.

“Có thể nói gì?” Draco mơ ngủ, cậu cho rằng cậu đang mơ, có lẽ trước đó cậu thấy người kia…

“Dù họ đang làm gì cũng sẽ không thành công đâu!” Harry lớn tiếng nói.

“…Có thể gạt người.” Draco lại phát ra tiếng run run.

MỘT? Đây không phải là câu trả lời mà Harry nghĩ, theo trình tự bình thường, không phải Malfoy sẽ ủ rũ lại sao. Cái gì gọi là gạt người?

“Ông ta không chết.” Lạnh nhạt nói ra những lời này chính là Salazar, cậu đi vào bệnh thất, vẻ mặt bình tĩnh thông dong đến trước mặt hai người.

Draco dốc hết sức chống người, “Cậu nói thật?” Giọng nói đang được chờ đợi.

Salzar gõ đầu.

Harry có chút khó hiểu, cậu giống như sai ở chỗ nào, “Hai người…” Thời gian này, cậu mới cảm thấy hai người kia dù không hợp lý thế nào cũng là anh em nôn, vẫn có chung một người cha.