—o0o—
Narcissa dẫn con trai tới Hẻm Xéo chỉ là muốn giải sầu, buổi sáng sau khi Severus rời đi, toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn hai người họ, trong lòng khá khó chịu.
Giờ phút này, Narcissa ngẩn người nhìn thằng bé tóc bạch kim mắt lam xám, tai nghe không bằng mắt thấy, một đứa nhỏ giống hệt Malfoy đứng ở xa xa, màu sắc xinh đẹp kia đâm vào mắt làm cô đau đớn.
Salazar sờ sờ đầu chồn trắng trong ngực, do dự một lát, bước lên, lại chưa nói gì.
“Con chính là Abraxas?” Ngữ điệu khẳng định, giọng của người phụ nữ rất yếu ớt, giống như bị cái gì đó đả kích.
Draco lo lắng nhìn mẹ một cái, lại chuyển sang thằng bé vẻ mặt hờ hững, “…Đây chính là mẹ của tôi.” Sớm biết thế liền đi dạo ở làng Hogsmeade cho rồi, đứa con riêng của ba này… nhất định mẹ rất khổ sở.
Salazar không nhìn sai sự buồn bã trong mắt Narcissa và nỗi lo lắng trong mắt Draco, cậu dịu cảm xúc lại, dùng giọng điệu bình thản nhất có thể mà mở miệng, “Chào hai người.”
Lucius nhìn chằm chằm người vợ mình nhớ mong đã lâu, hình thái hóa thú của mình có thể nói là bí mật duy nhất chưa nói cho Narcissa, vì anh cảm thấy xấu hổ. Sớm biết như thế, lúc trước nên nói cho cô biết, vậy thì, hiện tại không phải nói cho cô rằng mình không có chuyện gì sao?
Ngay sau đó, Narcissa thu lại hết cảm xúc, cô nở nụ cười, “Con đi một mình sao?”
Salazar gật đầu.
“Muốn tới nhà của chúng ta không?” Narcissa đưa ra lời mời.
Draco nghe lời này trong lòng khó chịu, nhưng, một tên nhóc kế thừa tên của ông nội, ba chắc cảm thấy rất quan trọng, mà ngay cả cậu cũng chỉ là tên đệm mà thôi.
Salazar lắc đầu, “Không cần.” Cậu đi lướt qua hai người, cũng không quay đầu lại.
“Mẹ à, đừng để ý đến nó.” Draco bất mãn trừng bóng dáng người nào đó, quay đầu an ủi mẹ mình, “Nghe nói nơi này mới mở một tiệm quần áo, chúng ta đi mua đi.”
Narcissa vô cùng buồn phiền nhìn thoáng qua, liền nở nụ cười đối mặt với con trai, “Đi thôi.” Cô không thể làm con trai mình lo lắng.
Salazar không ngừng đi về phía trước, cách thật xa cậu chợt mở miệng, “Tôi muốn đi dạo một mình, lát nữa gặp lại ở tiệm đôi song sinh.”
Lucius còn chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống, anh mờ mịt chớp chớp đôi mắt nhỏ, một lát sau, tình cảm vui sướиɠ tràn ngập trái tim, thằng bé cố ý? Mặc kệ là cố ý hay không, Lucius đều rất cảm động.
Salazar thở dài trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện không giống lòng mình, ở lâu trong đàn phù thủy đều có một chút không giống cậu nữa. Trong bất giác thì bóng màu trắng kia đã biến mất, so với việc không nhìn nổi bộ dáng khổ sở của Lucius thì không bằng nói cậu không muốn thấy ánh mắt buồn bã kia của Narcissa.
***
“Mẹ, cái này rất hợp với mẹ.” Giống như muốn cải thiện không khí, Draco giới thiệu một cái cho mẹ, giống như là người bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ, “Thật ra màu ánh lam cũng không tồi.” Draco cầm lấy một chiếc khác lên, “Nếu không thì thử hết đi ạ?”
Dù áo chùng nhìn đẹp thế nào thì cô mặc cho ai nhìn đây, Narcissa nghĩ vậy trong lòng nhưng lại không đành lòng bỏ qua ý tốt của con trai, cô gật đầu, “Được rồi, đều mua hết.”
“Mẹ đi thử đi.” Draco nhét áo chùng vào trong tay mẹ, kiên trì.
Đợi mẹ rời đi, Draco nhất thời mất hết sức lực, lễ Giáng sinh này cậu trải qua quá mệt mỏi, mẹ và cậu đều miễn cưỡng cười vui, ai cũng không muốn biểu hiện ra một mặt yếu đuối của mình, dù thế nào thì cũng phải chịu đựng để có thể trở nên kiên cường thực sự. Vươn tay che cánh tay trái, nơi đó có một dấu hiệu, nếu có thể, thật sự cậu không muốn về trường học chút nào.
Phòng thử đồ.
Phòng thử đồ của khách quý rất lớn, Narcissa vắt hai áo chùng lên trên giá, nhẹ thở dài một hơi, tiện ngồi lên trên ghế, nhìn gương ngẩn người. Nhìn nhìn, cô cúi đầu xuống, con đường sau này nên đi thế nào đây? Cô đã muốn không quan tâm gì nữa, nhưng con trai thì phải làm sao, Chúa tể Hắc ám vẫn luôn không muốn buông tha nhà bọn họ! Tuy rằng thuyết phục Severus giúp Dra, nhưng…
Narcissa đang nghĩ, đột nhiên, một bàn tay đặt lên trên vai cô, phòng thử đồ chỉ có một mình cô mới đúng, cô phản ứng nhanh chóng, đồng thời lấy ra đũa phép, đứng dậy lui về sau.
Narcissa ngây người, người đàn ông đập vào mắt cô lại là chồng mình? Điều này sao có thể?
“Cissy…” Lucius chỉ dùng thân thể chồn trắng đi theo vào, sau đó hóa thành hình người.
“Mi là ai?” Đũa phép Narcissa chưa từng hạ xuống, các loại suy nghĩ chạy quanh trong đầu, dù có hy vọng người trước mắt là người mình suy nghĩ, cô cũng không dám dễ dàng tin tưởng.
“Khi vào ngục Azkaban, một mình em đã từng đến gặp anh,” Lucius đau lòng biểu hiện của vợ mình, cũng hiểu được đối phương cảnh giác không phải là không có lý, “Còn nhớ rõ chứ, anh nói ‘Biệt thự nhờ em, Dra cũng nhờ em, và, chờ anh trở lại.’.”
Nước mắt trong phút chốc làm mờ đi hai mắt của Narcissa, tay cô nắm đũa phép không ngừng run rẩy, “Lucius…”
Lucius đi lên trước, ôm vợ vào lòng, còn dùng tay không ngừng vỗ về mái tóc màu vàng kia, “Anh không phải là không có chuyện gì sao? Đừng khóc.”
“Ừm.” Giọng nói vẫn còn hơi tắc nghẹn, Narcissa lau nước mắt, né ra từ ngực chồng, cẩn thận tỉ mỉ nhìn gương mặt nhớ mong đã lâu, “Anh gầy.”
Hiện tại thức ăn coi như đã thay đổi tốt rồi, lòng Lucius nói một câu, kéo vợ ngồi xuống, “Chuyện của anh đừng nói cho ai khác.”
“Kể cả Severus sao?” Không nói cho con trai thì cô hiểu, nhưng còn Severus…
“Tạm thời đừng nói vội.” Lucius lắc đầu, dù sao anh cũng gần bạn tốt, đến lúc đó có chuyện gì thì bản thân anh đi nói.
“…Chúa tể Hắc ám nói anh…” Narcissa nhớ tới lời của Chúa tể Hắc ám, rốt cuộc Chúa tể Hắc ám nói dối chuyện này là có ý gì?
“Thật sự ngài ấy cho rằng anh đã chết.” Lucius vừa nói vừa kéo tay áo lộ ra cánh tay trắng không chút dấu vết nào.
“Merlin ơi…” Narcissa hô nhỏ, “Điều này sao có thể, anh…” Dấu hiệu đâu? Khó hiểu nhìn về phía chồng, cô hoàn toàn không thể tin.
Lucius tự giễu nhún vai, “Anh đã phải dùng không ít thời gian mới có thể quen nơi đó thiếu một thứ.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thiếu dấu hiệu chẳng khác nào hoàn toàn thay đổi lập trường, nếu bị Chúa tể Hắc ám phát hiện chuyện của chồng, vậy thì xong đời, Narcissa hiểu được tình thế ác liệt cỡ nào.
“Thằng bé xóa hẳn khế ước của Chúa tể Hắc ám, người như vậy thực lực hẳn là ở trên Chúa tể Hắc ám, ít nhất thì cũng phải ngang nhau.” Lucius cân nhắc vào đề, giống như muốn được sự khẳng định của vợ mình.
“…Ai?” Người có thực lực tương đương Chúa tể Hắc ám, Narcissa cực ngạc nhiên liều mạng tự hỏi, trừ bỏ Dumbledore còn có ai khác nữa? Lại nói, ngay cả Dumbledore cũng không thể giải trừ dấu hiệu của Chúa tể Hắc ám.
“Em vừa mới gặp thôi, Abraxas.” Lucius nói tên cha mình vô cùng mất tự nhiên, “Cissy, em sẽ không thực sự cho rằng thằng bé là con anh chứ?”
“A?” Narcissa chớp mắt, đó là cô đoán.
Lucius bĩu môi, “Anh không có đứa con riêng nào khủng bố vậy đâu, thằng bé là phù thủy hóa thú trời sinh đó.”
Phù thủy hóa thú trời sinh có thể tự do thay đổi bộ dáng, càng miễn bàn đến màu tóc và màu mắt, Narcissa hiểu rõ, chồng mình còn sống, chồng mình không có con riêng, tất cả đều tốt, nhưng, “Người đó giả thành trẻ con trà trộn vào Hogwarts để làm gì?”
“Vốn thằng bé cũng chỉ có mười một tuổi, nhưng thực lực lại vô cùng đáng sợ.” Lucius dặn dò vợ, “Bảo Dra đừng trêu thằng bé ở trường, tính tình của thằng bé sáng nắng chiều mưa, anh sợ gặp chuyện không may.”
Narcissa vội gật đầu liên tục, vừa nghĩ tới trong Hogwarts có một đứa bé khủng bố như vậy, cô nổi da gà đầy người.
“Còn nữa, anh muốn em tìm một thứ.” Lucius nắm chắc thời gian, “Một con dao găm, tinh xảo, chỗ tay cầm được khảm một cái đồng hồ cát loại nhỏ, gia tộc Potter, em về trước lật sách trong phòng sách, nhìn xem có ghi lại không.” Thứ mà thằng bé muốn, với anh mà nói cũng là lợi thế.
Narcissa không hỏi nhiều, chỉ đơn giản đáp ứng.
“Mẹ à, thế nào rồi?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của Draco, mẹ đã đi vào rất lâu rồi, cậu hơi lo lắng.
“Xong ngay đây.” Narcissa đi đến trước cửa, đáp lại, chờ cô quay đầu, lần thứ hai nhìn về phương hướng của chồng, người đã không còn nữa, trên sàn nhà có một con chồn trắng, mặt chồn trắng hướng sang bên cạnh, rất không được tự nhiên.