Chương 3: Một thế giới khác biệt.

—o0o—

Salazar bị thương rất ít. Khác với Godric, thể chất của anh đặc biệt hơn, miệng vết thương khép lại rất chậm, hơn nữa độc dược không có hiệu quả với anh. Trước mắt một mảnh tối sầm, trên người tràn ngập cái cảm giác đau đớn đã lâu, Salazar biết hai mắt của mình đang nhắm lại. Cậu không thích cái cảm giác không thể kiểm soát được gì như thế này, cậu muốn tỉnh lại.

“Anh yêu à, cậu nhóc tỉnh rồi.” Một giọng nói xa lạ của một người phụ nữ vang lên.

Phụ nữ? Salazar càng bắt buộc mình phải tỉnh lại, có người bên cạnh là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, giãy dụa một lúc rốt cuộc cậu cũng mở mắt. Người thứ nhất đập vào mắt cậu là một phụ nữ trung niên tóc nâu, không hề có dao động pháp lực sao? Dường như thăm dò thực lực đối phương là chuyện đầu tiên mà Salazar thường làm.

“Con trai à, nào, uống nước đi.” Phụ nữ rất biết cách chăm sóc người khác, đứa nhỏ trước mắt đã ngủ được hai ngày rồi, nên cơ thể thiếu nước rất nghiêm trọng.

Salazar tránh ly nước được đưa tới, cậu cố gắng chống đỡ ngồi dậy, đau…

Cúi đầu nhìn trên người, lại không có miệng vết thương nào? Chỉ là đau nhức trên cơ thể? Salazar xoay xoay bả vai, cảm giác đau đớn giảm bớt, cậu đã nằm rất lâu rồi sao?

“Cháu có thấy chỗ nào khó chịu không?” Người phụ nữ không ngại hành động né tránh của cậu, tiếp tục hỏi.

Đây là Muggle, Salazar vì cho ra kết luận như vậy mới có thể tự mình kiểm tra cơ thể. Không chỉ là Muggle mà còn là một Muggle không có năng lực tấn công, cậu không nói gì, động đậy cơ thể chuẩn bị xuống giường.

“Ôi, chậm một chút.” Người phụ nữ muốn đưa tay đỡ nhưng cũng bị Salazar tránh được.

Người phụ nữ này đang làm gì nha? Salazar khó hiểu, thậm chí Muggle và phù thủy là kẻ thù của nhau, hơn nữa cậu lại thuộc chủng loại đặc biệt, chẳng lẽ bà ta ngay cả ý thức nguy hiểm cơ bản cũng không có sao? Lời nói vừa xong, bà ta muốn chăm sóc cậu? Thật sự rất kỳ lạ.

Salazar chớp chớp mắt đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu mở miệng, giọng nói hơi bị tắc nghẽn, “Nơi này có người đi cùng tôi sao?” Nếu cậu ở đây vậy thì Godric ở đâu rồi?

“Chúng ta thấy cháu ở trước cửa,” Một giọng nói xen vào, một người đàn ông tóc đen mắt nâu đi tới.

Là cháu, không phải là các cháu, nói cách khác Godric không ở đây.

Salazar nhìn bốn phía, nơi này rất kỳ lạ, cái giường kỳ lạ, bàn học kỳ lạ còn có cả cái ghế dựa cũng kỳ lạ không kém, nơi này là thế giới Muggle? Sao cậu lại bị chuyển tới thế giới Muggle chứ, con dao găm kia…Godric, tên nhóc kia rốt cuộc đã cho cậu cái gì vậy hả!

“Uống nước đã nào.” Người phụ nữ kiên nhẫn đưa tới ly nước, “Cháu đã hôn mê hai ngày nay rồi, chồng của bác là một bác sĩ, nếu không phải chẩn đoán ra cháu không bị làm sao, chúng ta đã rất luống cuống rồi.”

Bác sĩ? Chẩn đoán? Luống cuống? Salazar cố gắng bắt lấy ý nghĩa trong câu. Cậu tiếp nhận ly nước, có độc cũng không sao, độc của phù thủy cơ bản không có hiệu quả với cậu, huống chi còn là Muggle. Chậm rãi uống nước xong, cổ họng cậu thoải mái lên nhiều, đại khái không có độc.

“Bác là Jenny Jean, đây là chồng của bác Joe,” Người phụ nữ nhìn thái độ xa cách của đứa bé trước mặt, vội vàng an ủi, “Con trai à, cháu không cần phải sợ, đã không còn việc gì nữa.”

Sợ? Salazar chớp mắt, hiện giờ cậu cũng không sợ, lần này cậu gật đầu với người phụ nữ tỏ vẻ mình không có việc gì.

Jenny thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, “Xuống dưới ăn một chút gì đã, bác nghĩ cháu cũng đói bụng rồi.”

Đồ ăn? Đó là một điều cực kỳ quan trọng. Salazar cũng đứng lên đi theo hai người, đi xuống một cái cầu thang cấu tạo quái lạ để xuống tầng một, cố gắng không biểu hiện ra sự tò mò, nhưng trong lòng Salazar lại không hề bình tĩnh, cách bố trí ở nơi này cậu cũng chưa từng nhìn thấy. Chết tiệt, sớm biết thế thì để Godric nói cho cậu một chút, nào biết đâu có một ngày cậu lại tiến vào phòng ở của Muggle chứ!

Về thường thức của phù thủy và Muggle thì tên nhóc kia biết rất nhiều, đó cũng là nguyên nhân mà Salazar lại lựa chọn sống nương tựa lẫn nhau với anh. Học tập lễ nghi cơ bản, giả vờ thành một phù thủy bình thường, như vậy mới có thể sống sót.

Salazar thật cẩn thận nhìn động tác của người phụ nữ, cậu rút cái ghế dựa ra rồi ngồi xuống, cảm xúc mềm mại. Thưởng thức của Muggle không tồi nha, đồ ăn trên bàn tản ra hương vị cực kỳ hấp dẫn, Salazar không động đậy, cậu đợi động tác của hai người.

Jenny ở bên cạnh nhìn hơi chua xót trong lòng, cho rằng Salazar không dám, bà đẩy một chén canh nấm và một quả trứng gà lên trước, “Cháu mới tỉnh lại nên ăn một chút đồ ăn nhạt thôi.”

Salazar cúi đầu học theo cái phương pháp sử dụng bộ dĩa ăn kỳ quái kia, nghĩ sẽ không lộ ra, cậu cầm lấy cái thìa bên cạnh dao nĩa lên bắt đầu uống canh. Lúc này cậu mới nhận ra mình đang mặc áo chùng phù thủy, tuy hơi cũ nát nhưng không phù hợp với trang phục của Muggle. Hai người Muggle này lại không nhìn tới, lẽ nào có vấn đề, Salazar dừng lại, bắt đầu cảnh giác.

Jenny cẩn thận thấy Salazar liếc qua áo chùng, bà nhẹ giọng an ủi, “Quần áo của cháu rách rồi, có lẽ cháu muốn thay đổi một bộ quần áo mới chăng?” Bà nhìn về phía chồng, chỉ thấy chồng cũng gật đầu. Đôi vợ chồng này căn bản cũng không đặt chuyện về áo chùng vào trong lòng, bọn họ cho rằng Salazar chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chẳng lẽ còn mong một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường sẽ có một trang phục chỉnh tề sao?

Nơi này không thích hợp…

Cho tới bây giờ thì Muggle luôn luôn căm thù phù thủy, bọn họ biết được làm cách nào để nhận ra phù thủy, mà hai người Muggle này dường như cũng không phát hiện ra cậu không giống người thường.

Trên bàn cơm nhất thời yên tĩnh, Joe cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, cố gắng giảm bớt bầu không khí bị đè nén.

Lần đầu tiên Salazar nhìn thấy có một cái hộp đen lại phát được ra tiếng và hình ảnh, bên trong có người nhưng không có hơi thở, cái này cũng giống như quả cầu ký ức của phù thủy, không có tính nguy hiểm. Đánh giá xong, Salazar tập trung nhìn vào hình ảnh, chờ mong từ đó nhận được một ít thông tin.

“Sự kiện sập cầu Brock Lauderdale ngày mười ba tháng bảy đã chính thức bước vào giai đoạn điều tra, những người chứng kiến lúc ấy có ghi lại các hình ảnh liên quan, xin mọi người hãy xem…” Hình ảnh thay đổi, có một kiến trúc hình vòm xuất hiện, năm giây sau thì kiến trúc hình vòm đó xuất hiện dấu vết màu đen xẹt qua rất nhanh, ngay sau đó kiến trúc ấy nổ mạnh.

Đây là phù thủy, Salazar liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nhưng so với cái này, điều làm cậu khϊếp sợ hơn chính là thời gian xảy ra, ngày mười ba tháng bảy! Cậu đi tới lâu đài Gryffindor là mới đầu tháng sáu, ở đó một tuần rồi đi, đến Mạt Thủy rồi lại đến đây cũng không thể nào hết tháng sáu được, vì sao thời gian lại nhanh hơn nửa tháng vậy?

Không, có lẽ còn hơn thế nữa, Salazar nheo mắt lại. Nhanh chóng suy nghĩ, dựa vào biểu hiện không biết của hai Muggle làm cậu càng thêm khẳng định suy đoán của mình, “Xin hỏi năm nay là năm nào?” Lễ phép, Salazar nhắc nhở chính mình.

Hai vợ chồng Jean rất ngạc nhiên vì vấn đề mà Salazar hỏi, Jenny chớp chớp đôi mắt lại vẫn trả lời, “Ngày 15 tháng 7 năm 1996”. Cả ngày và tháng.

Năm 1996? Không thể nào! Salazar mặt trắng bệch, nơi này là tương lai hơn một ngàn năm sau cơ á!

“Cháu đau ở đâu sao?” Là bác sĩ, Joe chú ý tới sắc mặt đứa nhỏ không tốt.

Cố gắng đè nén sự khϊếp sợ, Salazar có thể nói mờ mịt lắc đầu. Dao găm, khi đám cát trên cái phễu khởi động, phễu cát đó giống như dùng để ghi lại thời gian, là nó gây ra rắc rối này sao? Tên nhóc mắc dịch trời đánh kia, anh ta rốt cuộc đã cho cậu cái gì vậy? Salazar đứng dậy, đây là nơi cư trú của Muggle mà, cậu phải đi đến nơi có phù thủy kia, nơi đó có thể tìm được manh mối, manh mối để trở về.

Nhớ lại hình ảnh vừa được phát ra trong hộp đen, Salazar nói ra lời yêu cầu, “Xin hỏi, cây cầu Brock Lauderdale ở đâu?” Chuyện đã xảy ra hai ngày trước, chắc là có thể tìm được tung tích phù thủy ở chung quanh nơi đó.

“Không xa lắm, ra khỏi cửa rẽ phải, đi qua hai trạm dừng xe thì tới.” Jenny trả lời.

Bỏ qua hai cái từ ‘xe’ và ‘trạm dừng’ không hiểu ra sao này, Salazar đi tới cửa, bên phải à?

“Haizzz, khoan đã.” Jenny lên tiếng, “Cơ thể cháu còn chưa được tốt, muốn đi đâu?”

“Về nhà.” Salazar giải thích, quay lại hơi gật gật đầu, “Cảm ơn đã chăm sóc.” Tuy rằng không hiểu vì sao ở thời đại này Muggle và phù thủy không phân biệt, dù sao cậu vẫn hiểu được lòng biết ơn.

Hóa ra không phải trẻ mồ côi, trong lòng hai vợ chồng cùng nghĩ.

“Vậy cháu cầm lấy cái này, cháu còn chưa kịp ăn gì.” Jenny thuận tay lấy một túi bánh mỳ nướng trên bàn.

Salazar cầm lấy, đồ ăn là một thứ tốt.

Đi ra khỏi cửa lớn Salazar vẫn mặc cái áo chùng cũ nát, cậu nhìn kiến trúc xa lạ ở bốn phía, trong lòng cảm thán, thế giới này thật đúng là hoàn toàn khác biệt. Ếm cho mình một thần chú xem nhẹ để lảng tránh cái nhìn chăm chú từ Muggle đang đi trên đường, cậu không có tâm tư đi nghiên cứu những sự vật mới lạ xung quanh là gì, rẽ phải đi thẳng.

Đại khái qua nửa tiếng cậu tìm được cây cầu lớn đã sập kia.

Nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận hơi thở pháp thuật trong không khí, thoang thoảng mờ nhạt nhưng vẫn có thể đuổi theo. Hiện nay trình độ che dấu dấu vết của phù thủy hình như đã giảm sút rồi.

Mở mắt ra, Salazar điều chỉnh pháp lực trong cơ thể, biến mất trong không khí.