Chương 19: Bí mật truyền tin.

—o0o—

Sáng sớm hôm sau, Salazar nộp bài tập biến hình và độc dược học rồi đi tới lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Lần này cậu đã có bài học, không lấy thêm đồ vật nào vào phòng ngủ nữa. Giáo sư Hagrid giới thiệu Tôm Đuôi nổ, coi ra, cậu không thích ăn cái này, cho nên cũng không tiếc nuối gì nhiều.

Thời gian này, trong hầm lại có cảnh tượng khác, Snape đang phê chữa bài tập. Hôm nay anh định dùng thời gian chữa toàn bộ các bài tập, ngày mai khi năm nhất học thì phát lại.

Bài tập Abraxas Malfoy viết trong năm tấm da dê, xem ra cấm túc cũng có hiệu quả. Snape cẩn thận đọc, nội dung ba tấm da dê trước rất tốt, nhưng hai tấm sau lại xuất hiện một vấn đề nhỏ, mỗi một dòng lại nhiều ra hai chữ, nếu là viết sai thì không đúng, nhưng sao lại có thể phạm sai lầm nhỏ nhặt thế này?

Snape đại khái lướt qua một chút, trong đó có thêm mấy chữ cái đặc biệt viết hoa, chữ ‘L’ kia sao lại quen mắt như vậy. Snape giật mình, anh nhớ tới Lucius, bạn tốt kia của anh luôn luôn thích luyện tập ký tên khác nhau, chữ cái này rất giống loại anh ta hay dùng nhất.

Snape vội rút ra một tấm da dê trống, viết những chữ cái thừa ra, anh có loại suy đoán mơ hồ, quả nhiên, vừa lúc có thể hợp thành câu: cảnh cáo D.M, rời xa A.M, thằng bé rất nguy hiểm. L.M.

Là tin tức của Lucius! Tay Snape cầm tấm da dê hơi run run, ba tên viết tắt này chỉ ai, anh có thể hiểu được dễ dàng. Rốt cuộc bạn tốt đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể thông qua bài tập của Abraxas truyền lời cho anh, quan trọng nhất là, Malfoy kia lại vô cùng nguy hiểm?

Ít nhất Snape chắc chắn thêm một điều, Malfoy năm nhất cũng không phải con riêng của Lucius, nếu không Lucius sẽ không dùng giọng điệu như vậy. Snape cố ép mình tỉnh táo lại, anh dùng pháp thuật xóa đi những chữ cái còn thừa trong bài tập, viết lời bình như thường ngày.

Giữa trưa cùng ngày, Snape liền gọi con đỡ đầu vào hầm. Anh hiểu bạn tốt, nếu không phải tình thế không ổn thì sẽ không dùng từ ‘cảnh cáo’ hay ‘rời xa’ như vậy, hoàn toàn coii Abraxas là rắn độc thú hoang.

“Có chuyện gì ạ, thưa giáo sư Snape?” Ở trường học, Draco quen gọi đối phương là giáo sư.

“Gần đây trò tiếp xúc với Abraxas?” Snape nói ngắn gọn, từ việc con đỡ đầu chợt khó coi, anh có được câu trả lời.

“Con không rõ lắm chuyện của nó.” Draco cho rằng ba đỡ đầu hỏi lai lịch của tên nhóc con thối tha kia.

“Đừng bận tâm tới thằng bé.” Đôi mắt đen huyền của Snape nhìn chằm chằm thiếu niên bạch kim trước mặt.

“Có ý gì ạ?” Draco khó chịu, không hiểu ba đỡ đầu cộng chủ nhiệm Slytherin luôn luôn nghiêm khắc vì sao lại muốn lấy một loại thái độ dễ dãi đối xử với tên nhóc con không biết trời cao đất dày là gì kia, “Thầy biết lai lịch của nó?”

Snape lắc đầu, anh cố gắng nói rõ, “Draco, cách xa đứa bé kia một chút.” Lucius muốn anh chuyển lời, anh sẽ giúp chuyển lời, anh cũng không hy vọng con đỡ đầu mình gặp chuyện không may.

Draco sửng sốt, cách xa một chút?

“Một Slytherin phải hiểu được chừng mực, trò có thể ra ngoài rồi.” Snape phất tay ý bảo, chuyện này anh cũng không quá hiểu, cũng không thể nói rõ với Draco.

Draco hơi hoảng hốt về ký túc xá lại đυ.ng phải cái em trai mơ mơ hồ hồ kia. Lần này cậu duy trì vẻ kiêu căng nhìn lướt qua, bước đi. Có một số lời khuyên phải nghe, nhất là đến từ ba đỡ đầu luôn luôn cẩn thận của cậu.

***

Salazar rất hài lòng với việc Draco bỏ qua, mặc kệ Lucius đã làm gì đó, hiệu quả không tồi. Cậu không khờ dại đến mức cho rằng Draco ngay hôm trước vẫn còn chỉ vào mũi cậu dạy dỗ giờ lại thành thành thật thật ngay ngày hôm sau. Cậu cũng không yêu cầu cao với Lucius, vì ông ta chỉ một số phương diện thường thức của phù thủy, là một người dãn đường đủ trách nhiệm, không ảo tưởng chạy trốn từ tay cậu. Còn hành động khác của Lucius, cậu cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt không đáng để ý tới.

Cho đến nay, chương trình học năm nhất đại khái cậu đã đi học một lần. Lớp biến hình và thần chú vừa rồi rất ấu trĩ. Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì không cần nói, luận điệu của Godric không hề giá trị. Thảo dược học và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí vẫn còn một ít ý nghĩa, chỉ tiếc là không thể thuận tay lấy về một ít đồ. Lớp học bay là môn tự chọn, Lucius nói không muốn học thì có thể trực tiếp báo cáo với giáo sư. Salazar không hề có hứng thú với việc cưới chổi ngốc nghếch bay lên, cậu đã hủy lớp này. Điều duy nhất làm cậu khó chịu là lớp độc dược, hy vọng vị giáo sư kia thức thời một chút, đừng tìm cậu gây chuyện, cậu chỉ đồng ý với Godric là không gϊếŧ người chứ cũng không đáp ứng gì khác.

Rất nhanh lại đến lớp độc dược lần nữa.

Salazar chậm dãi thong dong đến chỗ ngồi trống, cậu tới muộn, đứa nhỏ lần trước hợp tác với cậu chạy tới một cái bàn khác nhấc vạc. Nói cách khác, lần này cậu một mình làm độc dược.

Slytherin cho tới bây giờ rất thực tế, một người làm độc dược tuy có chậm nhưng chưa bị nổ chết. Đứa nhỏ kia đã bị hoảng sợ nặng nề một lần trên lớp nói gì cũng không muốn hợp tác cùng người nào đó.

Snape thấy thế cũng không nói gì, anh phát bài tập xuống, theo thường lệ phê bình một phen rồi bắt đầu giao đề bài mới. Hôm nay là làm Dược trị trĩ, thuộc loại độc dược điều chế rất đơn giản. Snape nói vài câu, khiến học trò chủ động điều chế, anh đi trong nhóm Gryffindor phun nọc độc, lại khẽ khàng quan sát thằng bé tóc bạch kim.

Lần này thậm chí không có người xử lý dược liệu cho cậu, Salazar nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mới đi đến tủ đựng dược liệu, cầm đồ vật giống các bạn khác. Sau khi trở lại chỗ ngồi, cậu bắt chước theo động tác bên cạnh bắt đầu cắt, càng cắt thì cậu càng không kiên nhẫn, loại đồ vật này quá phiền phức. Tùy tay nổi lửa, cậu vứt toàn bộ dược liệu cắt nham nhở vào trong, rồi cầm lấy đũa thủy tinh quấy quấy.

Đồ vật trong vạc bốc hơi lên, sủi lăm tăm, màu sắc chất lỏng chuyển từ màu xanh dương dần dần thành đậm hơn. Chưa tới một phút đã trở thành đen sì cũng chậm rãi đặc sền sệt, mùi thối cũng lan tỏa ra, rất giống với mùi thịt thối trong cống ngầm.

Tất cả mọi người dừng động tác, bịt mũi ngạc nhiên nhìn về phía chỗ ngồi đầu tiên. Snape đi lên trước, trừng cái dung dịch bị làm hỏng bét kia, Dược trị trĩ thành công sẽ có màu xanh dương, thất bại cùng lắm cũng chỉ nâu đậm, người kia lại có thể làm ra thứ màu đen sì, còn mang theo hương vị ghê tởm như vậy. Snape vung mạnh đũa phép sử dụng một thần chú tẩy rửa cộng với tẩy sạch không khí, “Trò Malfoy, đứng ở chỗ này, nhìn xem các bạn khác làm thế nào!”

Nếu để đứa bé này tiếp tục làm thì lớp học của anh sẽ hỏng mất, Snape nghiêng đầu nhìn các học trò khác đang sững sờ, nhất là bên Gryffindor, “Ngơ ngẩn gì đây, Gryffindor trừ mười điểm! Vì các trò không chăm chú!”

“Cái gì vậy chứ, Malfoy làm ra thế mà cũng không bị trừ điểm…”

“Soi mói…”

Giọng nói xì xào nho nhỏ, vì giáo sư độc dược bất công rõ ràng.

“Lên lớp không được nói chuyện lớn tiếng, trừ thêm Gryffindor mười điểm!” Giọng nói nghiêm túc lại vang lên lần hai, đoàn người mới coi như im lặng.

Không cần tiếp tục làm nữa, rất tốt, Salazar lười biếng đứng ở một bên không biết xấu hổ là gì, với cậu mà nói, độc dược đã vô dụng thì cần gì phải học nữa.

Snape nắm chặt tay, nhìn rõ ràng trên người đứa bé này sự bình tĩnh và mặc kệ, anh không trách thêm, cố ép bản thân tiếp tục lên lớp, thật giống như trên lớp học này không có Malfoy nào cả.

Sau tan học, Snape cũng không giữ người nào đó ở lại cấm túc, từ ‘nguy hiểm’ này không chỉ là Lucius báo cho Draco, xem ra cũng là cảnh cáo chính mình, cho nên trước khi biết rõ ràng chi tiết thằng bé này thì anh lựa chọn không làm gì hết.

Buổi tối, Salazar mang bài tập về phòng ngủ, ném bài tập mới cho Lucius, lớp độc dược này vẫn phải đi, cũng không thể yêu cầu cái gì cũng đều hoàn hảo được.

Lucius lật xem bài tập lần trước, khi làm bài tập anh cố gắng thay đổi chữ viết, vì không muốn người phát hiện. Nhưng vì con trai, sau nhiều lần suy nghĩ vẫn dùng chữ viết vốn của mình viết xuống tiếng lóng kia. Severus quả nhiên nhìn thấy, Lucius nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc đó, anh phát hiện bạn tốt trả lời.

Lucius biết thằng bé không biết chữ, mới có thể lớn gan trực tiếp viết thừa chữ cái, mà giáo sư độc dược thì biểu hiện càng thêm cẩn thận, trên chỗ lời bình, chỉ là viết lời phê bình thường, tại hai chữ cái cuối viết thêm một độ cung nhỏ, ‘W’ và ‘H’, viết tắt của từ ‘where’, “Anh đang ở đâu?”

“Con của ông hôm nay không gây rắc rối với tôi.” Đột nhiên, bên tai Lucius truyền đến lời nói nhẹ nhàng, anh quay phắt lại, phát hiện thằng bé đang nhìn anh, không đoán ra cảm xúc gì.

Salazar đi tới đầu giường ngồi xuống, cầm lấy quyển sách thực vật kia lật xem, tiếp tục nói, “Hy vọng ông cũng không gây phiền phức cho tôi.” Điều kiện cậu dễ dãi cho Lucius chính là không được gây phiền phức cho cậu.

Trong lòng quý tộc bạch kim giật mình, chẳng lẽ đã bị phát hiện? Nuốt nuốt nước miếng, anh lấy ra một tấm da dê mới bắt đầu làm bài tập. Nếu không càn thiết, tạm thời anh sẽ không truyền tin ra ngoài lần nữa, thật ra đó cũng là một loại tin tức, ý vẫn là ‘nguy hiểm’, Severus sẽ hiểu.