Chương 17: Chồn trắng cũng tức giận.

—o0o—

Salazar đi vào phòng ngủ ngồi yên trên đầu giường nghỉ ngơi, đợi thời gian đến lễ đường ăn cơm trưa. Lucius thì vẫn quét dọn phòng sạch sẽ như cũ, tuy rằng thằng bé để anh duy trì hình dáng người đứng trong phòng ngủ, nhưng anh cũng không dám tùy ý chạy ra ngoài. Gần nhất bị Giám ngục uy hϊếp anh nhớ kỹ trong lòng, thứ hai là có thể chạy ra ngoài được sao?

Knock knock knock… Cửa bị gõ, Lucius cứng đờ, không phải Severus lại tới nữa chứ, giờ đây anh rất sợ hãi tiếng gõ cửa.

Salazar liếc mắt thoáng nhìn, một thần chú đưa vị quý tộc bạch kim trở lại bộ dáng chồn trắng, xách lên đặt lên vai, “Lucius, con của ông thật đúng là đủ đáng ghét.” Nói xong, Salazar đi ra phía trước mở cửa, đứng ở đó đúng là Draco Malfoy vẻ mặt tức giận.

“Có chuyện gì vậy, Huynh Trưởng?” Salazar hờ hững mở miệng.

Thiếu niên ngoài cửa mạnh mẽ chen vào, thuận tay đóng sầm cửa lại. Draco không muốn kêu to làm mất hình tượng trên hành lang, “Rốt cuộc mày có ý gì?” Giọng điệu vô cùng khó chịu, cái tên nhóc cũng cùng họ với cậu lại làm cậu mất mặt trước ba tên ngu ngốc kia.

“Tôi không hiểu lời của Huynh Trưởng.” Salazar đi lại về đầu giường ngồi xuống, nhìn như vô tình vuốt đầu chồn trắng.

“Mày là một Slytherin!” Draco rống to, “Lại lôi kéo làm quen với Gryffindor ngu ngốc như vậy! Thật mất mặt Malfoy!” Mặc kệ cậu không muốn thừa nhận tên nhóc con này thế nào nhưng thực sự đúng là tên nhóc con này lấy họ Malfoy rêu rao bên ngoài.

Lời Draco nói vào tới tai Salazar lại thay đổi nghĩa, Salazar dừng động tác trong tay, “Câm miệng!” Cậu sẽ lôi kéo làm quen với Gryffindor, đáng cười thật!

Draco càng thêm căm tức, cái tên không biết ở chỗ nào chui ra này, làm hại cậu cũng không dám nói cho cả mẹ, “Mày cái này…”

Đang lúc Draco chuẩn bị tiến lên một bước mắng, chồn trắng vốn đang ngây ngốc nhảy lên cào một cái, móng vuốt cào mạnh.

“A…” Draco lảo đảo về sau vài bước, mặt của cậu bị cào chảy máu,sờ sờ mặt, cậu lại càng tức giận, “Mày…”

Knock knock knock… Lúc này, cửa lại bị gõ lần nữa, đây quả thật là tiếng trời với Lucius lúc này, con anh nếu ở đây thêm một giây nữa thôi thì sẽ nguy hiểm mất.

[Là giáo sư Wilson.] Rắn nhỏ bên cạnh tích cực báo cáo.

Gryffindor thực sự đã tới đây, Salazar đi nhanh mở cửa ra.

“Hai trò Malfoy?” Godric đảo mắt qua hai người rất nhanh, dừng trên mặt Draco, “Trò Draco Malfoy, trò bị thương.”

Draco vội dùng hai tay lau mặt, chỉ là miệng vết thương nhỏ thôi, “Con không sao, giáo sư Wilson, không biết thầy tới đây làm gì?”

“Trò Abraxas Malfoy chạy khỏi lớp của thầy, thầy đến xem.” Godric cười khẽ, chuyển sang Salazar bên cửa, “Vì tình huống này, trừ Slytherin năm điểm, cộng thêm học bù.”

Draco vừa thấy thế, khẽ gật đầu, liền đi ra ngoài, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Lucius phiên bản chồn trắng một cái.

Godric đóng cửa lại, nhìn Salazar sắc mặt không tốt lại mở miệng nói, “Vì cậu không gϊếŧ chết cậu nhóc đó, cộng thêm Slytherin năm điểm.” Anh đương nhiên cho rằng vết thương trên mặt Draco là do Salazar tạo thành. Trình độ này xem như là nhẹ nhất mà anh từng thấy, hơn nữa dù sao cũng phải tìm lý do cộng điểm trở lại chứ?

Godric nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng nhìn lên bàn học, không để ý tới mắt Salazar, anh đi thẳng lên trước lật xem bài tập đặt trên mặt bàn, “Viết không tồi…” Vừa nói, rất nhanh anh rút đũa phép ra, một thần chú rơi vào trên chồn trắng dưới đất. Lucius bất ngờ không kịp đề phòng bị buộc biến thành hình người, anh loạng choạng vài cái mới đứng vững được.

“Quý tộc hạng nhất giới pháp thuật, ánh mắt của cậu rất tốt.” Godric thiên vị, không nhìn Lucius, lại nhìn chằm chằm Salazar, “Đám Giám ngục bị mất tích chắc ở trên tay cậu rồi?”

Đầu óc Godric tới nay đều rất nhanh nhạy, tù nhân Azkaban mất tích, Salazar tới đây dùng họ nào, còn nhận được thông tin từ bên hiệu trưởng – Giám ngục mất tích, ngoài Salazar, ai còn có thể làm ra chuyện này chứ. Hơn nữa Salazar giả vờ ở cuộc gặp mặt lần trước, chỉ con chồn trắng này tám chín phần mười là có vấn đề, bây giờ xem thì thấy đúng vậy rồi.

Salazar kéo một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, cậu nâng cằm, xem như mặc định câu hỏi của Godric.

“Hơi khát nước, có trà không?” Rốt cuộc Godric đưa ánh mắt tới vị quý tộc bạch kim.

Lucius chần chừ, không nói.

“Ông ta không phải người hầu.” Salazar lạnh lùng mở miệng, “Thiếu người hầu vì về nhà anh tìm đi.”

“Không có ai.” Vẻ mặt Godric phức tạp, “Đoán là đã chết cả rồi.”

Salazar không hỏi thêm nữa, một lúc sau liền kéo đề tài ra, “Tìm tôi có việc sao?”

“Đưa cậu một ít đồ.” Godric thu lại những cảm xúc, lấy ra một bộ vạc từ gói to bên hông, “Tôi đã ếm thêm pháp thuật đặc biệt khác, cậu dùng nó thì ít nhất sẽ không nổ nữa, nhưng cũng không điều chế ra được độc dược.”

Salazar liếc mắt một cái, trong lòng nói cái này nên xem như Gryffindor lại đây lôi kéo làm quen với Slytherin sao.

“Hiếm khi tôi thấy được một phù thủy am hiểu độc dược, cậu cũng đừng gϊếŧ chết.” Godric tìm lý do cho hành động của mình, nếu là trước kia, ai làm Salazar bị thương tuyệt đối sẽ bị chết, tuy rằng lần này bị thương Snape cũng chỉ có thể coi như gián tiếp gây ra.

Một bộ vạc đổi lấy mạng của một phù thủy, Salazar tự động chuyển hóa ý tứ trong lời nói, cũng thế, cậu vốn không có ý gϊếŧ Snape. Hiện tại, quan trọng hơn là nói về chuyện khác, “Dao găm kia làm sao thế?” Hai bên cũng biết là Lucius ở đây, nói chuyện đương nhiên sẽ chú ý xưng hô, nói thế là đầy đủ rồi.

“Tôi không biết.” Godric buông tay, thành thực đáp lại, “Tôi cũng là người bị hại.”

“Không phải là nhà anh sao?” Salazar nhíu mày, vật phẩm đảo nghịch thời gian này đúng là không giống đồ vật mà bộ tộc Gryffindor sẽ chế tạo.

“Gia tộc Potter.” Godric thở dài.

“Ai?” Salazar nghi hoặc, Lucius khϊếp sợ, hiện nay Potter vẫn còn một người là Cậu bé cứu thế.

“Harry Potter.” Godric bất đắc dĩ vò đầu.

“Cái người ánh mắt màu xanh biếc đó ư?” Rất nhanh Salazar nghĩ đến Harry mà cậu biết duy nhất.

Godric gật đầu, đồng thời nói, “Cậu không phải đi tìm cậu ta, cậu ta không biết gì cả.” Cách đã ngàn năm, cái tên nhóc đời sau kia còn biết cái gì chứ, huống chi lại còn lớn lên ở giới Muggle. Từ khi vào thế giới bên này, Godric ngoại trừ hiểu biết tình huống hiện tại, thì đi thăm dò chuyện gia tộc Potter, dù sao thì cũng vì con dao găm đó mà anh mới tới đây.

“Tôi có ý của mình.” Có một manh mối còn tốt hơn không có gì nhiều, phần còn lại Salazar không cần nghe theo.

Godric nhún vai, đã sớm biết tính tình Salazar, anh đứng lên, bổ sung một câu, “Tùy cậu, chẳng qua còn hy vọng cậu đừng cãi nhau với trẻ con làm gì.” Đừng ra tay gϊếŧ người là được, đây là ý nghĩa đằng sau.

“Trẻ con?” Salazar châm chọc nói trả, “Rất đáng tiếc, bọn họ dường như đều lớn hơn tôi, còn anh, vài ngày đã rất nhanh thành giáo sư rồi.”

“Tâm trí còn quá nhỏ, bọn họ cũng không như tôi.” Godric đi ra bên ngoài, tới cửa quay đầu còn nói thêm một câu khác không hề liên quan. “À đúng rồi, quên nói cho cậu biết, Hogwarts không thể độn thổ, nghe nói đây là quy định do bốn nhà sáng lập đặt ra, cho nên nếu cậu có việc gấp thì đi lò sưởi sẽ nhanh hơn.”

Không được độn thổ trong Hogwarts, nếu không sẽ bại lộ thân phận. Salazar hiểu rõ gật đầu, Godric nhắc nhở coi như đúng lúc, cậu còn chưa làm hành động liều lĩnh như thế.

Đợi khi Godric rời đi, Salazar quay đầu nhìn về phía Lucius, vẻ mặt đối phương nhợt nhạt.

Vừa thấy ánh mắt thằng bé quay lại đây, Lucius vội cúi đầu, cầu xin cho con trai, “Thưa cậu, con tôi không phải cố ý xúc phạm cậu, xin cậu tha thứ cho thằng bé.” Quý tộc bạch kim ít nhất cũng nghe ra được một ít từ đoạn đối thoại của hai người, thằng nhóc này không xa lạ gì với chuyện gϊếŧ người, nhưng tính tình lại tùy hứng.

“Vậy tốt nhất ông nên mong con ông không cần lại nói ra những lời ngu xuẩn như vậy trước mặt tôi.” Thản nhiên đáp lại, Salazar biến Lucius trở thành chồn trắng đặt lên trên vai, đã đến giờ ăn cơm trưa, cậu cũng không muốn bỏ qua.