- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Chương 12: Đi học là chuyện bình thường.
Mê Đồ Quy Đồ
Chương 12: Đi học là chuyện bình thường.
—o0o—
—o0o—
Ban đêm, Lucius ngủ trong cái ổ biến từ gối đầu, lấy bộ dáng chồn trắng. Rất lâu rồi anh không ăn uống no đủ mới đi vào giấc ngủ như thế này, cho nên vừa đặt người anh đã ngủ sâu. Chờ sau khi Lucius tỉnh lại, mới phát hiện đồng hồ treo trên tường đã chỉ về phía mười giờ.
Đã trễ thế này rồi sao, Lucius đứng dậy, vẫn phát hiện thằng bé còn đang ngủ say trên giường.
Hôm nay phải đi học mà…
Thằng bé không biết đi học là chuyện thường sao? Lucius khóc không ra nước mắt, xem như mình không mà tròn trách nhiệm hả? Nếu cái này cũng không biết thì rốt cuộc thằng bé định nghĩa trường học là cái gì vậy?
Salazar ngủ rất tỉnh, khi chồn trắng nhảy lên trên giường cậu, cậu liền mở to mắt, “Làm sao vậy?” Nếu không cần thiết thì Lucius cơ bản sẽ không chủ động nhảy lại đây, phất phất tay, biến chồn trắng thành hình người.
“Buổi sáng nên đi dùng bữa sáng và đi học.” Lucius chột dạ nghĩ, tiết đầu tiên hình như đã tan rồi.
“Ừ, vẫn là ăn cơm ở lễ đường sao?” Salazar đứng dậy, mặc một cái áo chùng. Cậu rất thích ăn đồ ăn chín nhé.
“Hiện tại đã qua buổi sáng,” Chạm phải ánh mắt khó chịu của thằng bé, Lucius cố ép mình nói hết lời, “Trước cứ đi học rồi đi ăn cơm trưa sau.” Lucius còn không dám nói cậu đã bỏ qua tiết đầu tiên.
Đi học? Salazar cuối cùng cũng chú ý tới từ này, nhắc mới nhớ ngày hôm qua hình như có một thời khóa biểu gì đó, cậu lật lật đồ vật trên bàn, lấy một tờ giấy đưa qua, “Nhìn đi, giúp tôi chuẩn bị tốt.”
Lucius cầm lấy thời khóa biểu, nhìn thoáng qua liền nhẹ nhàng thở ra. Merlin phù hộ, tiết đầu tiên là lịch sử pháp thuật, cho tới bây giờ vị giáo sư hồn ma kia cũng không rõ lớp có bao nhiêu người, tiết thứ hai là…lớp biến hình? Lucius rút ra sách giáo khoa, tấm da dê, bút lông chim và cây đũa phép giả đặt trên bàn học, “Đi học chắc không thể mang theo…thú cưng.”
Lucius vẫn không thể nói không được tự nhiên cái từ ‘thú cưng’ này.
Salazar nhíu mày, “Vậy ông ở đây dọn sạch phòng, không được rời khỏi, nếu không tôi để nhóm Giám ngục tóm ông trở về.”
Lucius vừa nghe ‘giám ngục’ thì sau lưng đã lạnh cả người, anh tin chắc thằng bé nói được làm được, vị quý tộc bạch kim gật đầu như giã tỏi.
“Rất tốt.” Salazar đi vào phòng tắm rửa sạch một chút rồi cầm sách vở rời khỏi phòng.
Đợi cho thằng bé đi rồi, Lucius không sức lực ngồi trên ghế, đột nhiên, anh ý thức được chưa nói cho đối phương phòng học ở đâu, hẳn là có thể tìm được chứ. Thật ra trong lòng Lucius lại không thể không nghĩ tới một chuyện khác, thằng bé này có thể nói là mù chữ, sao lên lớp được? Tấm da dê và bút lông chim mang theo có tác dụng gì chứ?
***
Salazar đi từ phòng ngủ ra ngoài, thời gian này ký túc xá Slytherin trống trơn không một bóng người.
Nên đi thế nào? Salazar lúc này mới phát hiện không biết đi học chỗ nào, nhìn nhìn bốn phía, Salazar đi tới bên tường. Ngày hôm qua cậu phát hiện, vật phẩm thuộc tính rắn cũng có thể tự do nói chuyện. Nói chuyện với rắn là năng lực độc đáo của cậu, khác với phù thủy, đây là năng lực cậu kế thừa từ mẹ.
[Lớp biến hình học ở đâu?] Phát ra giọng nói tê tê, Salazar hỏi một con rắn khắc trong đó.
Con rắn khắc kinh dị ngóc đầu lên, [Xà Khẩu, thật hiếm khi…]
[Trả lời vấn đề.] Salazar tăng giọng.
[Ra khỏi cửa rẽ phải, lên tầng ba phòng học thứ hai, phục vụ ngài là vinh dự của tôi.] Con rắn điêu khắc lấy lòng le lưỡi.
Sau khi biết rõ địa điểm, Salazar mang theo sách ra khỏi ký túc xá, mắt nhìn cầu thang từ trên xuống dưới đều đang tự do di chuyển. Cậu tới đầu một cầu thang, cầu thang dưới chân tự động đi tới, rất nghe lời, Salazar âm thầm đánh giá, rất nhanh đi lên trên, lúc này cậu cũng không biết ý thức mình chuyển cầu thang sang hướng phải.
Tìm được phòng học chỉ định, Salazar đẩy cửa đi vào, bên trong không một bóng người.
Không phải nói là đi học sao? Salazar quái lạ, cậu nhìn trái nhìn phải, chỉ có một con mèo vằn trên bục giảng. Mèo vằn? Cậu đi lên trước nhìn chằm chằm con mèo, đồng thời mèo cũng nhìn cậu. Không nhìn nữa, Salazar tìm ghế ngồi xuống, trước cứ từ từ, hai giờ nữa không có người nào thì đi ăn cơm, Lucius nói cơm là khoảng trên dưới mười hai giờ.
McGonagall là một giáo sư nghiêm túc tận tình, bà sẽ đi tới phòng học trước giờ lên lớp, nhóm học trò mới hàng năm ngay từ đầu đều bị cầu thang đi lộn xộn chuyển hướng, không ít trò bị trễ học, người tới trước dường như không có. Cho nên khi bà thấy Abraxas Malfoy tới phòng học sớm như vậy, bà rất ngạc nhiên.
Mười phút sau, nhóm học trò mới năm nhất lục đυ.c vào cửa.
Nhóm học sinh mới năm nhất Slytherin nhìn thằng bé vắng mặt trên lớp lịch sử pháp thuật, bọn họ nhìn nhau nhưng cũng không nói gì, yên lặng ngồi xuống sau thằng bé. Nhóm năm nhất Gryffindor lại không im lặng như vậy, bọn họ líu ríu thảo luận, giáo sư Binns kỳ lạ và Abraxas Malfoy trốn học.
Thằng bé trốn học? McGoangall vừa nghĩ vừa biến lại thành người, như mong muốn dọa các học trò nhảy dựng, “Vào lớp, thưa các vị, tôi là giáo sư dạy biến hình của các trò, giáo sư McGonagall, nếu học tốt thì các trò có thể giống như tôi vừa nãy.”
Các học trò hưng trí bừng bừng, Salazar chớp mắt, hóa ra là một phù thủy hóa thú, hiện nay cậu nhận diện phù thủy hóa thú còn chưa đủ rành.
McGonagall đầu tiên giảng lại lý thuyết biến hình khó hiểu một lần, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, bà rất vừa lòng nhìn xem bọn nhỏ từng bước từng bước chăm chú ghi chép, ngoại trừ…
McGonagall đi đến trước mặt một học trò duy nhất ngẩn người, “Trò Malfoy, có chỗ nào không hiểu không?”
“Không, tôi đang nghe.” Salazar thành thật trả lời.
“Vì sao không nhớ kỹ, những điều này rất quan trọng khi nhập môn.” McGonagall tăng giọng.
“Tôi nhớ kỹ rồi.” Salazar lại thành thật trả lời, tuy cậu không biết những điều này rất quan trọng.
“Nhớ kỹ rồi?” McGonagall cúi đầu nhìn, tấm da dê rõ ràng trống trơn, thằng bé này đang đùa bà sao, “Vậy trò nói nguồn gốc và ý nghĩa cơ bản của thuật biến hình xem.”
Salazar nhớ lại những gì vừa nghe được, ngay sau đó lặp lại không sót một từ, nếu có thể đủ chuyên nghiệp tiến hành so sánh thì sẽ phát hiện Salazar nói không thiếu một từ so với McGonagall, thậm chí có thể coi là hoàn toàn giống nhau.
Cả lớp học sửng sốt, McGonagall há há mồm, nửa ngày sau mới nói một câu, “Rất tốt, cộng Slytherin thêm hai điểm.”
Cái gọi là dạy học chính là kiểu này sao? Salazar buồn bực, nếu là vậy thì cậu không thấy giá trị tồn tại gì của trường học này cả.
“Tiếp theo, mọi người cầm đũa phép, bài tập hôm nay là biến những que diêm trên bàn thành kim.” McGonagall rất nhanh thay đổi đề tài, trong lòng lại đang cảm thán trí nhớ siêu việt của Abraxas Malfoy.
Salazar không thể nghi ngờ là nhanh nhất, giơ đũa phép giả lên, cậu tượng trưng nhớ kỹ thần chú McGonagall dạy, biến diêm thành kim, giống hệt như McGonagall làm mẫu, trước kia cậu chưa từng thấy kim bao giờ nên cậu làm giống hệt.
“Cộng thêm Slytherin một điểm, trò Malfoy, trò biểu hiện rất tốt.” McGonagall đang ngồi dừng một chút, vẫn cộng thêm điểm.
Giữa trưa, lễ đường Hogwarts.
Salazar đang vui vẻ ăn cơm, trong mắt cậu nơi duy nhất không buồn tẻ trong trường học này chính là thức ăn không tồi. Học trò năm nhất ngồi trên dãy bàn mặc dù không nhiều lời nhưng trên dãy bàn Gryffindor, rất nhanh truyền tin tức Abraxas Malfoy trốn học và biểu hiện xuất sắc trên lớp biến hình.
“Em ấy là em trai của Malfoy sao?” Hermione đều có thể sinh ra cảm tình với những học trò học giỏi, cô quay đầu hỏi Ron.
“Ít nhất thì mười mấy năm qua chúng mình cũng không biết thằng Malfoy có một đứa em trai đâu.” Ron nhíu mày.
“Nhớ không, khi chúng ta thảo luận về Malfoy trên tàu thì em ấy cũng không phản ứng gì.” Harry xen mồm, nói vậy, nếu là anh em thì khi nghe thấy có người mắng anh trai mình sẽ rất tức giận, “Mình không cho rằng khi đó em ấy thật sự đang ngủ đâu.”
“Ý cậu là có lẽ bọn họ là anh em, nhưng hai người kia cũng không hòa thuận?” Hermione không cho là Malfoy là dòng họ thông thường gì, vậy cũng chỉ có lời giải thích duy nhất đó, “Ít nhất em ấy xem ra dễ nhìn hơn Malfoy kia nhiều.”
Cơm nước xong, Salazar trở về phòng ngủ, còn mang theo một tảng thịt bò, cậu có nghĩa vụ nuôi nấng Lucius.
“Lên lớp vui vẻ chứ?” Lucius thử thăm dò, hy vọng đối phương sẽ không tức giận vì thiếu một môn học.
“Chắc là có.” Salazar căn bản không nghĩ đến chuyện thiếu môn, cậu phất tay biến cái đĩa đã trống trơn thành một cây kim, rồi nhìn về phía Lucius, “Cái này có thể gϊếŧ người sao?”
A? Lucius không thể nào liên hệ giữa một cây kim và gϊếŧ người, anh đờ đẫn, không hiểu lắm thằng bé khó hiểu chỗ nào, “Hẳn là không thể.”
“Đây là nội dung môn biến hình.” Salazar không hiểu, “Không thể gϊếŧ người thì dạy cái này có ích lợi gì?”
Lucius cứng người, có đôi khi, anh cảm thấy suy nghĩ giữa thằng bé và anh vô cùng khác nhau, tỷ như hiện tại.
“Ừm, xem nào.” Salazar cũng không cần đáp án, cậu ném tấm da dê cho người đàn ông tóc bạch kim bối rối, “Bài tập, cốt lõi và cách sử dụng thuật biến hình, năm tấm da dê, thứ sáu nộp.”
Lucius cứng ngắc cầm lấy tấm da dê, thằng bé này không biết viết, có nghĩa là từ nay về sau bài tập của thằng bé sẽ do anh làm sao?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Chương 12: Đi học là chuyện bình thường.