- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Phiên ngoại: Anastasia
Mê Đồ Quy Đồ
Phiên ngoại: Anastasia
Con gái bộ tộc Gryffindor cho tới giờ cũng không xấu, các cô có được làn da trắng nõn và đặc trưng gia tộc tóc vàng mắt xanh. Anastasia chính là một thành viên của chi thứ Gryffindor, cô rất xinh đẹp, theo mẹ cô nói, vẻ ngoài cô có thêm vài phần mờ ảo trong sáng, làm cho cô có vẻ không giống người thường.
Anastasia lại không phải một cô gái coi trọng vẻ bề ngoài, cô thà ở trong phòng sách đọc sách hoặc tới phòng thí nghiệm xem cha nghiên cứu cũng lười trang điểm, dù vậy, cô cũng là mỹ nhan mà trong tộc công nhận. Hơn nữa Anastasia có tài hoa của cô, cô là một chế tác sư vật phẩm bạch pháp thuật xuất sắc, vừa có dung mạo vừa có năng lực đương nhiên cô được đề cử trở thành phu nhân gia tộc Gryffindor.
Năm ấy Anastasia mười bốn tuổi, cô yên lặng đứng cạnh cha mẹ không dám ngẩng đầu, đó là ngày tộc trưởng Gryffindor chân chính trở về. Cô vảnh tai nghe giọng nói lạnh lùng của thiếu niên kia vang lên, nghe anh ta đối xử chu toàn với các trưởng lão phía dưới, trong giọng nói không nhận thấy căng thẳng, thấp thỏm, rõ ràng cùng tuổi với cô, lại thuần thục cẩn thận ứng phó mọi chuyện.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, cô nghe cha thở dài một tiếng nói, “Dù tộc trưởng còn niên thiếu, nhưng tuyệt không phải là vật trong ao.”
“Ngài ấy rất giỏi ạ?” Là cô gái trong tộc, Anastasia cơ bản không đề cập đến sự vụ trong gia tộc, tộc trưởng thay đổi chỉ là được nghe tin, tranh giành trong đó cô cũng chỉ nghe được một phần.
Cha không trả lời cô, chỉ sờ sờ đầu cô, “Con chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi.”
Giữ khuôn phép, giúp chồng dạy con mới là quy túc cuối cùng của con gái bộ tộc Gryffindor.
Anastasia cắn môi không nói, buổi tối trộm chạy tới phòng sách đọc sách. Cô có một giấc mơ, cô hy vọng có một ngày có thể đi khỏi nơi này, xem thế giới bên ngoài, nhìn những sinh vật thần kỳ trong sách có thực sự tồn tại hay không. Chậm rãi mơn trớn trang giấy mỏng manh, cô nghĩ đây chỉ là giấc mộng, cả đời cô đều phải ở đây, không thể đi đâu.
Ngày hôm sau, một vị trưởng lão rảo bước đến cửa nhà cô, chúc mừng cô chính thức trở thành vị hôn thê của tộc trưởng, mà danh hiệu này cũng nhanh chóng biến thành phu nhân Gryffindor, trong bộ tộc, chỉ có phu nhân tộc trưởng mới có thể được gọi vậy.
Cha cô vô cùng vui mừng, vì điều này có nghĩa là họ cũng được trọng dụng, mẹ thì hiền lành dặn dò cô, mọi chuyện phải nghĩ kỹ mới được làm, lấy chồng thì phải theo chồng.
Anastasia hiểu chuyện gật đầu nhất nhất đồng ý, ở sâu trong cõi lòng đã có cái gì đó chậm rãi chết đi.
Nếu hôn sự đã được quyết định, Anastasia cũng không thể tiếp tục ở nhà cha mẹ, cô dọn đến lâu đài Gryffindor. Nơi đó sớm đã sắp xếp xong, phòng hoa lệ, châu báu quý hiếm, đều là thứ phu nhân Gryffindor tương lai nên có.
Anastasia rũ mí mắt, mặc cửa lớn mở ra. Trong nháy mắt, cô nhớ tới một bức minh họa trong sách, một con chim hoàng yến xinh đẹp bị nhốt trong một cái l*иg vàng, con chim hoàng yến kia sau đó thế nào? Anastasia cố gắng nghĩ, lại quên kết cục sau đó, thôi, không nhớ rõ cũng tốt.
Cuộc sống Anastasia càng thêm bó hẹp, hoặc trong phòng ngủ, hoặc trong đình viện. Cô đã từng đi lên hành lang lại lập tức bị thị nữ khuyên trở về, cô không phải muốn rình cái gì, chỉ muốn đi đọc sách thôi. Sau đó, cô đã hiểu, phòng sách ở đây là của tộc trưởng đại nhân, không phải của cô, cô nên trở về l*иg sắt của mìn, cô còn chưa gả cho ngài.
Godric Gryffindor, chồng tương lai của cô, nhưng từ khi cô tới đây vẫn chưa từng thấy anh ta. Ký ức cô còn dừng lại ở cái nhìn thoáng qua ngày tộc trưởng trở về, mà ký ức này theo thời gian cũng chậm rãi nhạt dần.
Hôn kỳ một lần nữa được hoãn lại, Anastasia không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô dần dần thích ứng, hoặc là nói bị động thích ứng trở thành cuộc sống. Một ngày hai tháng sau, Anastasia nhàm chán lại đi lên hành lang, cô ngạc nhiên phát hiện cửa phòng sách mở, bốn phía cũng không có ai canh gác. Buồn quá nên cô nói với mình, chỉ cần một quyển sách là tốt rồi, cô cần đọc.
Nhẹ nhàng đi tới gần phòng sách, bên trong không có ai, Anastasia nhìn cả một giá sách to mở to hai mắt, mừng rỡ như điên. Cô thật cẩn thận lật đọc, hóa ra có rất nhiều sách giới thiệu sinh vật thần kỳ, hơn nữa cô chưa từng thấy qua. Tay trái cầm một quyển, tay phải cầm một quyển, Anastasia không biết nên đọc gì.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói lạnh băng vang lên trong phòng, vô cảm, “Ai cho phép cô vào?”
Bịch —
Quyển sách trên tay Anastasia rơi xuống, cô giật mình quay đầu, gương mặt đẹp trai đập vào mắt cô, thiếu niên tóc vàng chỉ cao hơn cô cửa cái đầu lại tản ra khí thế lạnh thấu xương, tràn ngập chữ xin đừng tới gần.
“Tộc trưởng đại nhân, vị này chính là tiểu thư Anastasia.” Một nam phù thủy sau thiếu niên cung kính nói.
Là Godric! Anastasia ngừng thở.
“Mọi chuyện làm theo lời ta, ông có thể đi xuống.” Thiếu niên tóc vàng phân phó xong, người sau liền thức thời hành lễ rời đi.
Anastasia không thể nói, giọng cô bị tắc trong cổ họng, cô cảm thấy ngay cả hành lễ cũng khó khăn, vì thế chỉ phải cúi đầu, cô không dám đối mặt người này.
“Không được có lần sau.” Thiếu niên lướt qua cô đi tới trước bàn lịch sự ngồi xuống, phất phất tay ý bảo cô lần sau không được viện lý do này nữa.
Anastasia lập tức quỳ gối hành lễ lui ra ngoài, trở lại phòng ngủ, toàn bộ sau lưng cô đều lạnh lẽo. Người này là người sẽ trở thành chồng cô, lạnh lùng xa cách như vậy, một chút ảo tưởng về tình yêu trong lòng Anastasia cũng tan biến.
Ba ngày sau, hôn lễ rốt cuộc cử hành trong lâu đài, sau lễ nghi phức tạp, cô một mình ở trong phòng cưới, trang sức sặc sỡ lóa mắt trong phòng đâm vào lòng cô, cô cảm thấy cuộc đời của cô gần như đã đến tận cùng.
Đêm tân hôn, chồng cô không xuất hiện.
Giữa trưa hôm sau, chồng cô rốt cuộc tới đây, trên mặt không có tình cảm gì vui sướиɠ, thậm chí không nhìn cô, thiếu niên lạnh băng kia nói với cô, “Tôi cần một người vợ, đây là lý do cô ở trong này.”
Anastasia cúi đầu, muốn dùng mái tóc dài che vẻ mặt mình, cô tự nói với mình đừng đau khổ, cô gái bộ tộc Gryffindor vốn chỉ là quân cờ.
“Ước thúc lời nói và việc làm của mình, đừng gây rắc rối cho tôi.” Chồng cô đi đến cạnh một ngăn tủ phất phất tay, cửa tủ cũng mở ra, “Cái này cho cô, cô chỉ cần làm một việc, chính là ngoan ngoãn.”
Con ngươi Anastasia sáng lên, trong tủ kia toàn là sách!
Từ ngày đó, Anastasia bị giam trong lâu đài Gryffindor, có một khoảng thời gian cô rất khó hiểu, vì sao chồng cô không chạm vào cô, anh ta cần một người vợ, chẳng lẽ không cần lưu lại huyết mạch sao? Rất nhanh, cô đã hiểu, vợ còn một cách sử dụng nữa là mượn sức thế lực.
Anastasia không phải là một đứa trẻ, cô dựng thẳng lỗ tai nghe mọi chuyện xảy ra quanh mình, sống trong lãnh địa Gryffindor đương nhiên tin tức linh thông, chồng cô từng bước thành lập quyền uy bài trừ dị kỷ, thủ đoạn cực kỳ quyết đoán lạnh lùng. Ngay từ đầu, thi thoảng cô còn có thể nghe được tiếng bàn ra tán vào trong gia tộc, nhưng dần dần, không còn nữa, những người liên quan cũng biến mất.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã ba năm.
Số lần Anastasia thấy Godric không nhiều cũng không ít, nhưng cô chưa từng thấy vẻ mặt khác của chồng mình. Anh ta chỉ có một gương mặt duy nhất, lạnh lùng bễ nghễ chúng sinh, anh ta nói chuyện chưa từng có tình cảm, chỉ có nhiệt độ dưới 0, lạnh lùng tận đáy lòng. Người này, căn bản không có trái tim.
Đột nhiên có một ngày, chồng cô đi vào phòng, dứt khoát mở miệng, “Hiện tại tôi không cần vợ.” Nắm quyền rồi, vợ trang trí đương nhiên cũng không cần lắm.
Anastasia lúc này vô cùng bình tĩnh, trong mắt người này đã không chấp nhận được cô rồi sao?
“Cô có thể rời đi, tôi coi như cô đã chết.” Giọng điệu cứng ngắc.
Rời đi? Anastasia khó có thể tin mở to mắt, con gái bộ tộc Gryffindor nghiêm cấm ra ngoài, đây là tộc quy.
“Rời đi, hoặc thật sự chết.” Thản nhiên nói một lần nữa, thiếu niên tóc vàng lưu lại một bóng dáng, “Đêm nay không có ai trông coi cửa lớn và đường đi, cô chỉ có một cơ hội lần này.”
Anh ta thật sự cho mình rời đi, hay đợi sau khi mình rời đi sẽ gϊếŧ chết? Anastasia nhanh chóng suy nghĩ, lập tức cười khổ, nếu anh ta thật sự muốn cô chết, trực tiếp gϊếŧ cô còn nhanh hơn.
Đêm đó, Anastasia thuận lợi chạy ra lãnh địa Gryffindor, khi đứng ở vùng đất hoàn toàn mới, trong lòng cô mừng rỡ như điên, cô lại có cơ hội rời khỏi nhà giam, cô lại có cơ hội được tự do!
Anastasia đổi dòng họ của mình, mang theo khát khao bước lên thẩm tra các loại sinh vật thần kỳ, cô muốn tận mắt nhìn thấy chúng, cô muốn ghi tạc những thứ này vào lòng. May mà trong tộc đã được nhận một chút giáo dục cơ bản, Anastasia có gắng tránh sinh vật hắc ám, chúng nó cũng không phải mục tiêu cô khao khát.
Bốn năm sau, cô nghe nói giới phù thủy có thêm một trường học, hình như là do bốn phù thủy thành lập. Không hề gì nhún vai, loại chuyện này không liên quan tới cô, vứt tin tức ra sau đầu, Anastasia tiếp tục hành trình của mình.
Anastasia vẫn luôn du lịch một mình, rời khỏi nhà, cô cũng không cần che dấu sở thích và hứng thú của bản thân, làm cô có vẻ hơi cổ quái, nên dù là phù thủy cũng rất ít người đồng hành với cô, mà cô cũng không thích.
Chín năm sau, Anastasia ba mươi hai, cô đã có thể thuần thục nhận ra các loại động thực vật, hành động quyết đoán nhanh chóng, độc lập mà xinh đẹp.
Một ngày nào đó, Anastasia chuẩn bị hái nấm làm cơm trưa, phát hiện cách đó không xa có một nữ phù thủy nhặt nấm độc, Anastasia nhíu mày, vẫn lên tiếng nhắc nhở, “Cái kia có độc.” Trên cơ bản, phù thủy cũng không thích người khác đột nhiên tới gần, nên Anastasia vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Người phụ nữ tóc ánh vàng cảnh giác quay đầu, đồng thời đứng lên, sau khi thấy đối phương chỉ có ý tốt thì lộ ra nụ cười thần bí, “Tôi biết.”
“A.” Anastasia không hề nhiều lời, hái nấm độc làm gì, đó là chuyện của người khác, không liên quan tới cô.
“Cô rất am hiểu phân biệt chúng sao?” Người phụ nữ bỗng dưng tiến lên, tiện đà chỉ chỉ một vòng thực vật chung quanh, “Những cái này cô đều biết?”
Anastasia khẽ lui một bước, nhẹ nhàng gật đầu.
Con ngươi người phụ nữ sáng lên, vươn tay, “Tôi tên là Rowena Ravenclaw, cô có hứng thú đến trường chúng tôi làm giáo sư hay không?”
Trường học phù thủy? Anastasia tìm kiếm trong đầu, hình như có nơi này.
“Chúng tôi thiếu một giáo sư nghiên cứu động thực vật.” Rowena thấy đối phương không nói, vội giật dây, “Nếu không, cô tới xem trước, không được cũng không sao.”
Rowena quen thuộc cầm lấy tay Anastasia đi về một hướng, “Đúng lúc tôi đến thăm một người bạn, cô cũng đi cùng tốt lắm, tất cả mọi người rất dễ gần, tôi cam đoan sẽ rất thú vị.”
Bị kéo Anastasia hoàn toàn không đỡ được nhiệt tình, rất ít nói trong lúc nhất thời cô cũng không nói lời từ chối.
Đi không bao lâu, trong rừng cây liền xuất hiện một ngôi nhà, có một cái sân nho nhỏ, ngăn tầm mắt, Anastasia còn chưa vào đã nghe thấy có người nói chuyện bên trong, chuẩn xác mà nói là giọng của một người đàn ông và một đứa trẻ.
“Con còn muốn chơi cái này!” Giọng cô bé lanh lảnh rõ ràng đang làm nũng.
“Hết rồi.” Lần này là giọng người đàn ông không biết làm thế nào, “Công chúa nhỏ của cha, phải phóng pháo hoa vào buổi tối, chỉ chớp mắt đã bị con đốt hết rồi.”
Tiếng cười ngân vang như chuông vang lên, cô bé vừa cười vừa nói, “Vậy lần sau con muốn hấp dẫn nhiều hơn!”
Giọng người đàn ông trở nên cưng chiều, “Được được, cái gì cũng cho con hết. Hiện tại muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn thịt dê nướng.” Giọng điệu nhẹ nhàng nói trọng điểm.
“Hình như có thịt dê, hy vọng ở đây có gia vị.” Người đàn ông lầm bầm, hỏi lại, “Vậy ăn nhạt hay không nào?”
“Nhạt ạ.”
“Được rồi, cha đi làm,” Người đàn ông hình như thở dài, “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được chạy lung tung, nghe hiểu không, Sophia?”
“Salazar đâu?” Rowena mỉm cười chen vào, nhà Salazar nhưng lại không thấy chủ nhân.
Anastasia lúc này cũng đi vào sân, khi cô nghe tên “Sophia” đã giật mình, mà khi thấy người đàn ông trong sân, cô lạnh cả người. Người đàn ông này, người đàn ông này… dù gần mười lăm năm không gặp, cô cũng có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt, là Godric, Godric Gryffindor!
Godric quay đầu cũng sửng sốt, anh phản xạ thu hồi vẻ mặt. Sao cô ta lại ở đây?
“Đúng rồi, mình tìm được một giáo sư thực vật học không tồi, cậu cảm thấy thế nào?” Rowena vừa nói xong liền phát hiện vẻ mặt người phụ nữ phía sau không còn giọt máu nào, như gặp quỷ nhìn thẳng người nào đó, Rowena nhanh chóng nhìn về phía Godric, đồng thời mẫn cảm nhận ra bạn tốt khác thường.
“Cha à!” Sophia kéo tay áo Godric, “Cha không vui sao?”
“Không đâu.” Godric cúi đầu khoảnh khắc vẻ mặt trở nên hiền hòa, “Để dì Rowena làm cho con ăn nhé, ba ba có một số việc phải xử lý, được không?”
Sophia lập tức đi qua lôi Rowena về phòng bếp, người sau do dự một lát nhường không gian.
Trong sân chỉ còn lại hai người.
Anastasia trở nên khó thở, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh ta, cô càng không ngờ, Godric sẽ có con gái bốn năm tuổi, tóc vàng mắt xanh, có được tên của mẹ Godric, anh ta còn mang cô bé này ra khỏi lãnh địa. Cô không ngờ nhất chính là, một người đàn ông vô tình lạnh lẽo như vậy cũng có một mặt hiền hòa, còn có những câu nói cưng chiều, là cái gì làm anh ta thay đổi?
“… Cô còn sống.” Giọng điệu không hề phập phồng, như đang kể lại một chuyện thực.
Anastasia nghe thế thân thể càng cứng ngắc, người đàn ông này bây giờ cho cô cái cảm giác y hệt như còn trong tộc, lạnh như băng, cô cố gắng không để cho mình run rẩy, cúi đầu hành lễ, “Tộc trưởng đại nhân.”
“Cô thấy những chuyện không nên thấy.” Giọng điệu lạnh lùng, người đàn ông tóc vàng nheo mắt lại.
Anastasia khó thở, cô sợ hãi, cô nhớ tới nhóm phù thủy đã từng ngỗ nghịch với Godric mà biến mất, chính mình lần này không thoát được sao? Điều cô không nên thấy, là cô bé tên Sophia kia? Hay là vẻ mặt khác của Godric?
“Tôi sẽ không nói.” Anastasia ép mình mở miệng, tranh thủ một cơ hội sống sót.
“Tôi không tin Obliviate.” Godric khoanh tay, tựa hồ đang cân nhắc gì đó, cuối cùng nói, “Ở lại trường học làm giáo sư, hoặc là chết, chính cô lựa chọn.” Đặt ở nơi mình thấy đáng tin hơn.
Anastasia cắn môi gật đầu, ngoại trừ đồng ý thì cô không còn lựa chọn nào khác.
“Cha à —!” Cô bé Sophia nhảy dựng từ trong nhà ra, trong tay lắc lắc một que gỗ xâu nấm, “Nấm nướng, ăn thật ngon.”
Anastasia giật mình quay đầu nhìn, cô bé đang nhai không ngừng, trên que gỗ đã thiếu một nửa cái nấm độc, đứa bé này không sợ độc?
Godric đau đầu, con gái của anh.
Nói đến con, Godric và Salazar có hai đứa, ngoài cô bé Sophia năm tuổi này còn có một cậu bé Suno chín tuổi. Hai đứa một đứa tóc vàng mắt xanh, một đứa tóc đen mắt đen, con gái tính cách giống anh, con trai giống Salazar, nhưng thuộc tính pháp lực của hai đứa đều khuynh hướng Salazar, nhất là con gái, mà ngay cả thói quen ăn uống kỳ quái cũng theo người yêu của anh.
“Cha à, cha ăn đi.” Sophia như hiến vật quý đưa qua.
Godric ngồi xuống, “Cha không đói bụng.”
Sophia bĩu môi, ngược lại đưa về phía Anastasia, “Chị gái xinh đẹp ăn đi.”
Anastasia xấu hổ, vội xua tay, “Chị cũng không đói.”
“Cái gì gọi là chị gái xinh đẹp?” Rowena chống nạnh đi ra đặt chén đĩa đầy thức ăn lên bàn đá, “Lời này ai dạy con nói?” Còn nhỏ sao miệng lại ngọt như vậy?
Sophia le lưỡi, ló ra phía sau Godric.
Godric đỡ trán, thở dài, “Chắc chắn là Iris dạy rồi.” Black kia luôn miệng lưỡi trơn tru.
Iris? Trong lòng Anastasia nhắc lại, đây là ai nhỉ, vợ của Godric sao?
“Lại đây ngồi đi.” Rowena kéo Anastasia ngồi bên cạnh bàn đá, lại nhìn về phía Godric, “Hai người quen nhau?”
“Ừ.” Godric thản nhiên đáp lại.
Anastasia lần thứ hai căng thẳng.
Rowena sắc bén nhận thấy một chút không thích hợp, nhưng cô không muốn miệt mài theo đuổi, thông minh đổi đề tài, “Salazar đâu?” Cô vốn đến thăm Salazar.
“Đưa Suno đến biệt thự Lyneri rồi.” Godric nâng đầu, tên nhóc kia vừa tốt nghiệp đã xây một biệt thự vô cùng xa hoa, như muốn so tài phú với anh, khờ dại thật! Tuy nói vậy, sau khi biệt thự Malfoy thành lập đồng thời cũng cho anh và Salazar tiện hơn, vì thân phận, hai con của họ đều trộm nuôi bên ngoài, mà hiện tại, bọn họ thường xuyên để con ở lại biệt thự, bởi chuyện trường học và gia tộc luôn rất bận.
Kỳ nghỉ này vốn định để một nhà bốn người ra ngoài du lịch, nhưng con trai sắp nhập học gần đây rất thích pháp thuật (lúc này tuổi nhập học là chín tuổi, tuổi tốt nghiệp là mười lăm tuổi), vì thế thương lượng quyết định, Suno để nhóm Lyneri dạy là tốt rồi, nghỉ hè, biệt thự Malfoy bình thường rất náo nhiệt.
“Lại cãi nhau?” Rowena nhướng mày, bằng không sao lại không đi cùng nhau?
“Nào có!” Godric biện giải, anh luôn không hợp với cái tên nhóc Veela kia, ngàn năm sau rõ ràng Draco rất tốt, hiện nay Malfoy sao lại tệ như vậy.
“Ba ba —!” Sophia đột nhiên kêu lên một tiếng, chạy vội về một hướng.
Anastasia bị xưng hô thình lình này làm ngơ ngẩn, ba ba? Nhìn theo cô bé, cô thấy một người đàn ông, tóc ngắn màu đen, đôi mắt như đá đen, người đàn ông xoay người ôm lấy Sophia, vẻ mặt nhanh chóng trở nên hiền hòa
“Nấm nướng.” Sophia tiếp tục hiến vật quý
Người đàn ông nhướng mày, không hề để ý cắn một miếng, sau đó bình luận, “Hơi nhạt.”
Cũng không sợ độc? Anastasia choáng váng, cái này là di truyền sao?
Cha và ba ba, trong đầu Anastasia không ngừng đảo qua hai loại xưng hô, éc, Merlin ơi, Godric ở cạnh đàn ông, còn sinh con?!
Salazar ôm con gái đi lên, khi cậu thấy người phụ nữ xinh đẹp vẻ mặt dại ra, sắc mặt cậu hơi đổi, “Anastasia Gryffindor?” Cậu đã gặp qua cô, đúng hơn là, gặp qua bức ảnh của cô, bức ảnh phu nhân đã qua đời của Godric có trong lâu đài Gryffindor.
Salazar tới lãnh địa Gryffindor hai lần, chính là khi Godric vì con mà đánh mất pháp lực, cậu ngụy trang thành bộ dáng Godric lo liệu sự vụ gia tộc. Cậu không thích ngươi lừa ta gạt nhưng thành người yêu, cậu không để ý học tập và sử dụng cái này. Ngoài việc suýt nữa vì thuộc tính pháp thuật mà lộ ra, cậu làm rất tốt. Như Godric đã nói, năng lực học tập của cậu rất mạnh.
Rowena mở to mắt, cô không đoán được cô gái tùy tiện chạm phải lại mang họ Gryffindor!
Anastasia cũng mở to mắt, cô cũng không ngờ lại có một người xa lạ quen biết mình!
“A, Sal, cậu hãy nghe tôi nói.” Godric lộ ra nụ cười ngượng ngùng, anh xách Sophia đưa cho Rowena rồi kéo Salazar vào trong phòng, muốn giải thích.
Anastasia không nghe cụ thể hai người nói gì, nhưng cô thấy vẻ mặt Godric thật cẩn thận căng thẳng, còn khi nắm tay người đàn ông kia thì gương mặt tràn đầy tươi cười. Thậm chí cô còn thấy Godric trẻ con bính má người đàn ông kia, người sau lập tức đỏ mặt tới mang tai.
Cô đã từng cho rằng Godric không có trái tim không có tình cảm, nhưng hiện tại cô biết cô sai, người đàn ông này có một mặt hiền lành cẩn thận, nhưng tình cảm đó đều thuộc về một người đàn ông khác. Sau đó không lâu, cô nhớ kỹ cái tên kia, Salazar Slytherin.
Học kỳ mới bắt đầu, Anastasia làm giáo sư thực vật học ở Hogwarts, cô chỉ giữ lại cái tên Anastasia, không có họ, các học trò cũng theo yêu cầu của cô mà gọi thẳng tên.
Cô bị ép lưu lại nhưng rất nhanh, cô ở trong này tìm được niềm vui thực sự. Những đứa nhỏ nghiêm túc học tập điều cô truyền thụ, những đứa nhỏ này lắng nghe câu chuyện cô mạo hiểm, những đứa nhỏ này sẽ không cười nhạo cô cổ quái, mà tôn trọng cô.
Anastasia giật mình thấy được một mặt khác của Godric, người đàn ông kia ở trường học hoàn toàn là một gương mặt khác, nhiệt tình, sáng sủa, vô tư tự do như làn gió, hóa ra, cho tới giờ cô chưa từng thực sự hiểu anh, chẳng sợ cô đã từng là vợ của anh.
Những giáo sư khác cũng rất thú vị, khi Rowena dạy học cực kỳ nhảy nhót, Anastasia nghi ngờ ngoài đứa nhỏ Ravenclaw thì chắc không có học trò nào đuổi kịp tiết tấu này. Helga là một người phụ nữ ôn hòa, có điều một khi bùng nổ thì tựa như một sư tử tức sùi bọt mép. Đúng rồi, còn có một giáo sư trẻ tuổi rất kỳ quái, tên là Tial Prince, dạy thuật luyện kim, nghe nói sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường, người đàn ông kia cả ngày bọc mình như xác ướp, rất là lạ.
Anastasia nhanh chóng hiểu được vì sao Godric không cho phép cô nói lung tung, Salazar Slytherin là một phù thủy hắc ám, cô ở trường chưa tới vài ngày đã nhận ra. Mà Nhà Salazar dạy cũng toàn là phù thủy hắc ám, thậm chí cũng không thiếu hậu duệ máu lai hắc ám. Godric Gryffindor có thể nói là đứng đầu bạch phù thủy, lại yêu một phù thủy hắc ám? Thật đúng là coi thường quy định trong tộc.
Anastasia mỉm cười ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh quang đãng, dù Godric không phân phó thì cô cũng không nói gì cả. Cô nhớ tới ngày hôm sau tân hôn, anh đưa cô một tủ sách, miêu tả tất cả những thú vị bên ngoài, cô nhớ anh cố ý thả cô đi, để cô tự do; cô nhớ tới anh cho cô lựa chọn, rõ ràng gϊếŧ cô mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng anh lại cho cô ở lại trường học. Thật ra người đàn ông này luôn có một mặt mềm mại, nhưng giấu quá sâu, nên cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Cám ơn anh, Godric. Anastasia nói trong lòng, cõi lòng lập tức thoải mái.
Anastasia vui vẻ tiếp tục dạy học, thời gian dạy xong bỏ chạy đến phòng thí nghiệm cùng Tial Prince thảo luận mấy vấn đề kỳ quái, cô phát hiện người đàn ông này thú vị hơn so với mặt ngoài, sau đó có một ngày, Tial hỏi cô, “Cô không có họ sao?”
Anastasia lắc đầu, cô đã sớm bỏ dòng họ Gryffindor rồi.
Cách thật lâu, người đàn ông xác ướp chỉ lộ ra hai con mắt bên ngoài giãy dụa khẽ hỏi, “Nếu không, cô theo họ tôi nhé?” lời tỏ tình thiệt dễ thương mà ❤
Anastasia Prince?
Cô sửng sốt, bỗng nhiên, cô nở nụ cười, cô nghĩ, hạnh phúc thuộc về cô rốt cuộc đã tới.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Phiên ngoại: Anastasia