Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mê Đồ Quy Đồ

Chương 127: Điểm cuối cũng là bắt đầu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Time-Wallpaper-640x400

—o0o—

“Vậy, tiếp theo nên đi thế nào?” Godric cười hỏi Harry.

Harry chớp mắt, rất là đờ đẫn, vì không có hình ảnh nào xâm nhập vào đầu cậu cả.

Godric không cười nữa, nheo mắt lại, “Không có?”

Harry lắc đầu, mê man.

Salazar nhíu mày, ý là chấm dứt rồi?

Sirius sờ sờ túi áo, cũng may la bàn không rơi mất, cẩn thận nhìn một hồi, chú nói, “Chúng ta ở vị trí tương đối trung tâm.”

Godric nghĩ nghĩ, lấy ra con dao găm đầu tiên từ túi không gian, hơn một nửa số cát trong phễu cũng đã đi lên trên, phần cát còn lại phía dưới không còn mấy, “Thời gian không còn nhiều lắm.”

Đột nhiên, hạt cát trong dao găm phát sáng vàng, ở một nơi rất xa có ánh sáng màu vàng y hệt phóng lại, tiếng sàn sạt sinh ra kết nối.

Salazar dõi mắt ra xa, “Ở nơi đó.” Như có như không lại kéo dài không dứt, giọng Salazar có vài phần buồn phiền, thời gian trở về rốt cuộc cũng đến.

Nhưng vào lúc này, nguy hiểm tiếp nối.

Tiếng vèo vèo vang lên trong không trung, một đám bóng rất lớn chạy như bay trên đỉnh đầu.

“Merlin ơi, đó là cái gì?” Remus cúi người xuống, không khỏi kêu lên.

Harry lợi dụng ánh mắt của Tầm thủ nhìn những bóng dáng đó, “… Hổ, hổ có cánh.” Harry nhận ra.

Sinh vật ăn thịt, đây là phán đoán đầu tiên của Snape, chết tiệt thật!

“Là xích hổ.” Trong mắt Salazar dần hiện ra ánh đỏ, “Cẩn thận một chút, dùng pháp thuật hắc ám tấn công.” Những lời này là dặn vài người ngoài Godric, bạch pháp thuật cũng có hiệu quả nhưng mấy người kia lại không biết, vậy cũng chỉ có pháp thuật hắc ám mà thôi.

Godric vốn đã nghẹn một bụng tức giận ở biển mây, lần này cũng có cái để xả giận, anh vung đũa phép ném một bạch pháp thuật vào con hổ màu đỏ đang lao tới, nó nhảy lên rồi ngã xuống, lăn vài cái, lại giãy dụa bay lên trời, ánh mắt càng hung ác.

“Avada Kedavra —!” Sirius lớn tiếng gào lên với một con xích hổ, pháp lực mạnh mẽ tuôn ra từ đầu đũa phép, sinh vật khổng lồ lùi sau mấy bước nhưng vẫn chưa chết.

Harry kinh ngạc nhìn ba đỡ đầu nhà mình, Lời nguyền Chết chóc?

Sirius bài xích gia tộc hắc ám, không hề kiêng kỵ sử dụng pháp thuật hắc ám. Trong mắt chú, sử dụng pháp thuật hắc ám và tiến vào Nhà Gryffindor tượng trưng chính nghĩa không có chút mâu thuẫn nào.

Remus và Snape cũng không khinh địch, ném ra ngoài đều là pháp thuật hắc ám cao cấp.

Nhìn từ cường độ pháp lực thì ngoài Salazar và Godric thì cực tấn công cực mạnh chính là Sirius, bản thân đũa phép là một mặt, thiên phú về pháp thuật hắc ám của người đàn ông này cũng là hạng nhất.

Dã thú rống lên không dứt, nhưng tiếng vang lớn hơn đến từ dao găm, hạt cát gia tốc lên trên, tiếng sàn sạt như bùng nổ trong vành tai Salazar và Godric, Godric cố nén khó chịu bên tai, lại ném một bạch pháp thuật, nhưng không hề đánh trúng, hoặc nói là xuyên qua.

Chuyện gì vậy?

Godric đứng thẳng người, đột nhiên phát hiện sinh vật huyền bí hung ác không hề tấn công anh, thậm chí cũng không thèm nhìn anh, anh quay đầu nhìn Salazar, đối phương cũng như vậy.

“Sal, cái này?” Godric vừa hỏi vừa nhìn mấy người khác.

Bốn người khác thì vừa trốn tránh vừa tấn công, vẫn chật vật.

“Thật yên tĩnh.” Elsa quấn trên cổ Salazar nghi hoặc ngẩng đầu, phát ra tiếng xì xì.

Yên tĩnh? Salazar cảm thấy rất ồn, tất cả đều là tiếng hạt cát chuyển động.

“Hai người họ đâu rồi?” Harry và Snape quay lưng lại với nhau, chỉ vài giây thôi, hai vị tổ tông đâu rồi kìa?

“… Biến mất.” Snape đánh rất nhiều, vẫn luôn chú ý thay đổi quanh mình.

“Sirius —!”

Phương thức Sirius tấn công không khác gì với tính cách bản thân, không hề kiêng nể, tấn công nặng hơn phòng thủ, chú càng chiến đấu càng hăng cũng cho kẻ địch lỗ hổng.

Remus biết rõ tính tình Sirius, trước kia khi cùng tác chiến, chính là Remus phụ trách phòng thủ, chẳng qua lần này sinh vật huyền bí hắc ám rất nhiều, Remus ngay cả khoảnh khắc trống khi ném thần chú cũng không thể bổ sung thần chú bảo hộ kịp thời, theo bản năng, chú vừa hô vừa vươn tay đẩy Sirius.

Móng vuốt con hổ thuận thế cào lên sau lưng Remus, nhất thời máu chảy ào ra.

“Remus —!” Sirius gầm nhẹ, quay đầu che chở bạn bị thương, lòng như đao cắt.

Rất đau, có điều bực mình hơn là Remus cảm thấy choáng váng và khó thở, chẳng lẽ sinh vật này có độc?

Harry và Snape cảnh giác tiến lại, ở trong cuộc chiến sống chết này, ngăn cách giữa hai bên có thể xem nhẹ.

Bây giờ tấn công chỉ còn lại Harry và Snape, vì mọi tâm tư của Sirius đều tập trung lên người sói máu chảy không ngừng trên đất rồi.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, Remus mờ ảo nhìn gương mặt vô cùng lo lắng của Sirius, trong nháy mắt, chú muốn cười, cho tới nay, chú cũng chưa biết rõ ràng quan hệ của hai người, bọn họ là gì? Bạn chiến đấu? Bạn bè? Bọn họ chưa bao giờ nói rõ ràng với nhau, nhưng chú biết, Sirius với chú mà nói không hề chỉ vậy.

Thời đại học trò, khi Sirius phát hiện bí mật của chú, không hề xem thường, chú còn nhớ rõ trong con ngươi màu xám của Sirius thời thiếu niên đều ngập tràn kiên định, kiên định nói cho chú biết, tình bạn của họ không hề nông như vậy. Tình bạn? Đúng vậy, cậu ấy với mình là tình bạn, nhưng Remus biết, Sirius đối với chú mà nói, đã không đơn giản chỉ là bạn nữa.

Sirius là người đầu tiên học được hóa thú thức trắng đêm làm bạn với mình, cũng là người lúc nào cũng quan tâm tới chú trong sinh hoạt hằng ngày, tuy rằng người đàn ông thần kinh thô này thường xuyên chăm sóc bản thân không tốt. Trong đầu Remus nhanh chóng hiện lên các cảnh tượng trong quá khứ, có phải khi sắp chết con người sẽ nhìn thấy ký ức quan trọng nhất của mình hay không? Mà ký ức của chú đều dừng lại ở quá khứ, sau đó phần lớn đều dừng ở Sirius, đúng vậy, chú vẫn luôn biết mình yêu người đàn ông này.

Remus chậm rãi nhắm mắt lại, làm người sói chú rất mẫn cảm, nhất là ở tình cảm, mà Sirius thì ngược lại hoàn toàn, người đàn ông kia quá mức dũng cảm cho nên cực trì độn về mặt tình cảm, mà hành động của Sirius vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc!

Ngu ngốc! Remus mắng trong lòng, Sirius, cậu nên cầm lấy đũa phép đối phó kẻ thù chứ không phải ngu ngốc mà ghé vào tai mình kêu to, ngăn cách tầm nhìn Remus còn chưa mất thính giác.

“Remus, Remus…”

Giọng nói càng thêm đau thương, Remus rốt cuộc không nhịn được cong khóe môi, chú nghĩ mình có phải bị nọc độc ăn mòn đầu óc hay không, sao sắp chết rồi mà càng ngày lại càng thoải mái thế này.

“Salazar! Godric!” Sirius ngồi xuống, ôm người sói, kêu lên tìm kiếm hai người có đủ năng lực giúp họ, ai cũng được, cứu Remus!

Trên thế giới này, Sirius quý trọng Remus nhất, nhưng chú chưa bao giờ miệt mài theo đuổi đây là cảm xúc gì, khi James chết, chú một lòng muốn báo thù cho bạn, mà khi Remus ngã xuống, ngay cả sức nắm đũa phép chú cũng không còn.

Salazar mở to mắt, rõ ràng họ còn ở đây, vì sao lại không thấy?

“Sal, chúng ta đến lúc rồi.” Godric giơ dao găm lên, hạt cát dưới đáy đã lên hết trên, tiếng sàn sạt biến mất trong khoảnh khắc, thế giới quanh mình trở nên tĩnh lặng, không trung và rừng rậm mất đi màu sắc, tựa như cuốn phim chỉ còn lại hai màu đen trắng, trong mắt hai người giống như chỉ có họ là thật sự tồn tại.

Salazar và Godric là người du lịch thời gian, hiệu lực dao găm lấy hai người làm cơ sở chuẩn, tiếng hạt cát di chuyển lớn là một dự báo, cũng chỉ có họ mới nghe được. Elsa lấy máu Salazar làm vật cưng, có được tư cách cùng về quá khứ với Salazar nhưng không thể nghe được tiếng vang, vì dù sao cô bé cũng không phải là người trực tiếp gánh vác.

“Đinh —!” Tiếng thủy tinh va chạm vang lên quanh quẩn, dao găm đang nóng lên, giống như quá khứ, Godric buông tay ra, dao găm tự động bay lên, di chuyển tới không trung. Khác với quá khứ chính là, nó bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng, hòa lẫn với ánh sáng vàng xa xa kia.

Tia sáng hai nơi kết nối thành một đường rồi mở rộng, ngay sau đó, dao găm phía xa như được gọi về bay tới, đập vào bên này, hai cái phễu chạm phải nhau, cách một tiếng, thủy tinh bị vỡ!

Ánh sáng màu vàng càng đậm, ngắn ngủi vài giây hoàn toàn bao phủ toàn bộ thế giới.

Godric xoay người ôm chặt Salazar, anh cảm thấy dao động pháp lực rất lớn!

Harry chỉ cảm thấy không trung chợt tỏa ra màu vàng, chói lóa không thể mở mắt, cậu chỉ phải nhắm mắt lại, bên tai là tiếng kêu thê lương của đám quái vật, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Ở thời điểm này, Snape cũng chỉ có thể ôm chặt Kẻ Được Chọn bên mình, Sirius bị bắt nhắm mắt lại cũng ôm chặt người sói hơn.

Đợi khi ánh sáng vàng tản đi, trên mặt đất không còn ai, mà ngay cả những vết máu cũng biến mất, chỉ còn lại một đôi dao găm bị vỡ rơi trên mặt đất, cũng chỉ một lát, chưa tới mười giây, hai con dao găm liền biến thành tro tàn.

Bảo vật nhà Potter – Time Wishes. Tương truyền, con dao găm đối với thời đại nhân loại chưa xuất hiện tinh linh, chúng nó đại biểu cho lời chúc phúc thuần túy, có được sức mạnh thay đổi vận mệnh, ngàn năm trước một vị tộc trưởng cũng không quá tin vào truyền thuyết này, ông ấy sở dĩ đem tặng chính là mang tấm lòng mà không biết, hành động của mình đã thay đổi toàn bộ thế giới.

Kết thúc.

Remus mơ một giấc mơ rất dài rất dài, tràn ngập bóng đêm lại vô cùng ấm áp, khi chú mở mắt lần hai, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai quen thuộc của Sirius, nếu như có thể bỏ qua đôi con mắt sưng đỏ như thỏ kia thì càng hoàn mỹ.

“Remus —!” Người đàn ông đầu tiên bổ nhào lên người chú, hoàn toàn mang hình thức vật cưng.

“… Đây là đâu?” Giọng Remus có hơi khàn khàn, hoàn cảnh xung quanh có hơi quen mắt.

“Nhà Black.” Người đàn ông xoa mũi, lại nhếch miệng cười, “Chúng ta trở lại rồi.” Sirius Black luôn thành thực biểu hiện tâm trạng của mình.

Remus nhíu mày, hoang mang.

“Chúng ta cũng không biết sao lại trở lại được.” Sirius cầm lấy tay người sói không bỏ, “Ngoài cậu vẫn ngủ bất tỉnh thì Harry và lão dơi già đã trở lại trường, không thấy hai vị tổ tông, chắc đã trở về rồi.”

“Mình ngủ bao lâu?” Remus lúc này mới cảm thấy đầu có hơi đau.

“Ba ngày.” Người đàn ông giơ ba ngón tay, lớn tiếng nhấn mạnh.

Remus câm nín, chú còn cho rằng mình ngủ phải ba năm, Sirius hoàn toàn chỉ là chuyện bé xé ra to!

Tâm trạng nặng nề suốt ba ngày rốt cuộc hoàn toàn biến mất, chú duỗi tay ra liền bế Remus gầy yếu vào lòng, sau đó ôm như báu vật không buông tay.

Lát sau, Remus thật sự là bị ôm chặt có chút không thoải mái, “Sirius…”

Đối phương không trả lời, đáp lại là tiếng hít thở sâu.

“Đồ ngốc…” Remus chỉ phải nằm lại, nhẹ nhàng nghiêng người, tư thế người đàn ông chưa đổi, hai tay vẫn ôm rất chặt, đầu cúi xuống, gương mặt bình thản ngủ ngon.

Remus nhắm mắt lại, ánh mắt hoàn toàn thả lỏng cũng thoải mái, hạnh phúc chú muốn chỉ đơn giản thế thôi.

***

Khi Salazar và Godric mở mắt ra liền phát hiện họ ở bờ Mạt Thủy.

“Thật là vật phẩm pháp thuật tinh chuẩn.” Godric ngửi ngửi mùi máu tươi trong không khí, lại nhìn thi thể mèo yêu còn trên đất, công bằng, họ trở về lúc họ xuyên qua.

Salazar nghiêng đầu nhìn dòng nước phẳng lặng, ánh mắt sâu thẳm.

“Phải về xem?” Godric khẽ hỏi, như thì thầm.

Salazar khựng một chút sau đó lắc đầu, “Không cần.” Cậu đã tìm được nơi cần trở về rồi, là Hogwarts, Hogwarts còn chưa thành lập, xoay người, Salazar bình tĩnh nhìn con ngươi màu xanh lam của thiếu niên tóc vàng, trong đó chỉ có hình ảnh ngược của cậu.

Godric cúi đầu, nhẹ nhàng triền miên chạm môi đối phương, “Tôi phải trở về lâu đài.”

Rớt ra một chút, trong mắt Godric có thêm phiền muộn, giữa họ còn phải đi một con đường rất dài.

Salazar đột nhiên vươn tay kéo áo Godric, đáp lại một nụ hôn, mang theo hàm xúc chiếm hữu mạnh mẽ, “Anh là của tôi.” Rõ ràng tuyên cáo quyền sở hữu, Slytherin tỏ vẻ cũng không buông tay người mình đã chọn.

Ngay lúc Godric còn sững sờ, Salazar xoay người đi xa, giọng điệu lại nhẹ nhàng vô cảm, du dương theo làn gió bay vào tai Godirc, “Hẹn gặp lại.”

Godric nở nụ tười, sáng lạn chưa từng có, anh xoay người đi về một hướng khác.

Hẹn gặp lại, Salazar.
« Chương TrướcChương Tiếp »