- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Phiên ngoại: Tình cảm lưu luyến
Mê Đồ Quy Đồ
Phiên ngoại: Tình cảm lưu luyến
Ron biết mình thật mất mặt, cứ thế mà phê phê trước mắt bao người, không hình tượng thì không n g nói, sau khi tỉnh lại cậu còn bị hai anh trai song sinh đùa thoải, nói cái gì dù Salazar Slytherin thực đáng đáng yêu cũng không cần thiết phải sợ hãi đến thế chứ.
Ron đờ đẫn nhìn hai anh trai, nghe hai người anh một câu tôi một câu giải lại câu chuyện hai đại đầu sỏ là bạn bè. Bạn bè à? Trong lòng Ron lặp lại từ này, cũng hơn là Viết theo,hóa ra hai anh cũng biết nhiều như mình.
Thăng một ngọn lửa tập trung trên Ron, cậu muốn hét, muốn hét lên với hai anh trai: hai người đó là người yêu! Người yêu đó biết không hả!
Cuối cùng, Ron từ bỏ, tuy không thoải mái Fred và George cũng thoải mái theo cậu, suy đoán này rất thú vị, nhưng nguyên nhân Ron thực sự không nói nổi ra lời là vì sức lực cơ thể bị mất sạch, cậu không thể nói dù chỉ là một âm đơn giản nhất.
Mơ hồ tím mắt lại, Ron bắt đầu đi ngủ, một lần phóng to hình ảnh hai người đó, cùng Abra uống xong trà chiều chơi cờ phù thủy với mình, giáo sư Wilson dạy mình kỹ thuật bay, và cả Gody thích đùa dai , đương nhiên, hiện tại bạn đã biết,… cuối cùng là một người, mà hình ảnh cuối cùng sẽ luôn dừng lại khi họ hôn nhau dưới nhành tầm gửi, Yên tĩnh mà ấm áp, đó là thế giới của họ, không ai có thể bon chen hay nghi ngờ.
Đến tối, đi qua Ron đứng lên, nếu cứ ngủ tiếp cậu hoàn toàn hư hỏng xương cốt toàn thân mất, mang theo chút hoảng sợ đến lễ đường ăn cơm. Cậu nghĩ, nếu như chạm mặt Salazar, cậu nên nói thế nào, lịch sử chết tiệt, giáo dục gia đình gϊếŧ chết, mọi thứ chết tiệt! Vì sao pháp thuật lại truyền tải tính cách người sáng lập nhà rắn hoàn toàn khác như vậy! Vì sao quan hệ hai người sáng lập lại được lưu lại thành bản game sống chết như vậy!
“Ron, cậu không sao chứ?” Hermione ui đáp ứng, thân thiết hỏi.
“Không sao đâu.” Ron vô lực mà miễn cưỡng.
“Đừng nghĩ nhiều quá, lịch sử vốn được thiết lập mà ra, không thể tránh khỏi hiện tượng trôi lạc.” Hermione biết nên an ủi thế nào, “Cứ thế họ cố gắng bình yên được.”
Khác với nữ phù thủy xuất thân Muggle, Ron tự hỏi vẫn không được điều này, ít nhất hiện tại cậu không được làm.
Làm Ron thở ra một hơi nước chính là, ở bữa tối tối dù là Salazar hay Godric cũng không có mặt, hiệu trưởng vui tươi giải phóng thích hai người họ có việc làm ra ngoài, đồng thời, ngoài lớp biến hình, lớp phòng chống Nghệ thuật Hắc ấm và lớp thần chú thì cứ theo quy định học tập bình thường ngoài trời, các chương trình khác đều tạm dừng.
Tin tức này vừa ra, các học lại xôn xao một trận, Ron nghĩ thầm, chắc có liên quan tới chuyện ban sáng rồi, sau đó cậu vô tình nghe ra một tin tốt, lại không có lớp độc dược. Khi Ron đang chuẩn bị chia sẻ tin tức này với bạn thì tốt nên rõ ràng Harry luôn ngồi cạnh mình giờ không tìm thấy đâu.
“Hermione, cậu có thấy Harry không?”
Hermio n e lắc đầu, bày tỏ mình không biết.
Ron cũng không nghĩ nhiều, cơm nước xong liền giấc đi về ký túc xá.
“Weasley, cậu vẫn vô dụng.” Đang lúc Ron còn một khoảng tiến tới ký túc xá, giọng một cô bé vang lên, giọng điệu cực khinh thường.
Ron quay đầu, khi cậu thấy rõ ràng là ai, thân cậu không tự giác thẳng đứng lên, lời nói cũng mang theo vài phần sức sống, “Cậu cậu… tới đây làm chi?” Nhưng nói lắp.
Người đến là Millicent Bosede, cô bé tóc đen ngang vai này nhướng một lông mày, Nho Ron một cái mới chậm rãi nói, “Xem một Gryffindor cà phê trước công chúng mất mặt thật đó!”
Mặt Ron đột nhiên đỏ lên, không phải giận dữ mà mang theo vài phần xấu hổ, nói chuyện càng thêm gắn bắp, “Cậu cậu cậu…”
Millicent cong môi ra vẻ mặt vui cười như không cười sau đó câu chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!” Ron đích cuộc tìm kiếm năng lực biểu đạt ngôn ngữ, cậu bình ổn hô hấp của mình, “Tôi muốn quyết định với cậu!”
Millicent lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, “Dù quyết định chiến đấu bao nhiêu lần cậu vẫn không được.” Nói xong bước đi.
Ron biết điều này có ý nghĩa là đồng ý, chờ cô bé đi xa, cậu ảo não không ngồi thụp xuống, cà phê đúng là rất kinh dị, còn bị cô nhìn thấy! Nên quyết định chiến đấu này bạn nhất định phải thắng, nếu không… sao cậu có thể bày tỏ vấn đề chứ!
Đúng vậy, Ron thích một Slytherin, một cô bé Slytherin nhiều lần chiến thắng cậu bé.
Ron không rõ lắm từ khi nào thì cậu bắt đầu thích cô, lần họ xuất hiện trong buổi nói chuyện đó, sau khi được giải quyết đấu, cậu vô cùng không phục, sau đó một mình tìm Millicent quyết đấu, đáng tiếc mỗi lần đều bị thua. Dần dần, cậu bắt đầu chú ý tới cô, cô bé này bên ngoài thì luôn mang vẻ bình tĩnh như các Slytherin khác nhưng cô ấy có vẻ mặt riêng, Ron nhận ra nụ cười sáng lạn khi Millicent thắng ở lớp học vịnh, Ánh mắt như trời.
Vì thế Ron mê muội, cậu bé nhìn lén cô bất cứ khi nào có thể. Phần lớn cô đều xa cách mọi người, nhưng khi dùng cơm, thi thoảng cô sẽ nở nụ cười nếu nói chuyện với bạn bè, chân thật mà xinh đẹp. Nếu nụ cười này nở vì cậu, thật sự là tốt biết bảo.
Millicent sẽ không thích bạn chứ?
Ron khiêm tốn suy tư, đều nói Slytherin tôn sùng kẻ mạnh, nếu mình giỏi hơn chút có phải hy vọng cũng lớn hơn hay không? Đúng rồi, kỹ năng quyết định chiến đấu, bạn có thể đi nhờ hai anh trai của mình, đôi song sinh thực chiến không dừng đâu.
Ron xoay người về phía văn phòng Phòng chống nghệ thuật Hắc đỏ, tuy nói hai anh trai hơi nhiều chuyện nhưng cũng là hai vị tư tưởng thoáng nhất trong nhà, cho dù đã biết chuyện cậu chắc cũng không phản đối đâu, không nhẹ còn giúp thuyết phục ba mẹ ấy chứ. Merlin biết nếu cha mẹ biết chuyện này sẽ có phản ứng gì, long trời lở đất là chắc chắn!
Ron chạy lên tầng, trực tiếp không gõ cửa cứ thế đi vào, dù sao là người một nhà, hai anh sẽ hiểu tâm trạng lo lắng của một Gryffindor chứ!
Thở hổn hển Ron chưa đáp ứng mồ hôi trên mày thẳng đứng ở cửa, cậu bé ngốc nhìn hai anh trai trước cửa sổ, trong lúc nhất thời gian im lặng, mặt mày đang đỏ rực chí chí có thể biến tím!
Éc, Merlin ơi, Fred và George tựa vào cửa sổ hôn nhau!
Đôi song sinh rất là xấu hổ phân ra, nở nụ cười cùng nói, “Chào Ron.”
Ron lùi sau một bước, lại một bước, sau đó hoàn toàn ra khỏi phòng, đóng rắn cửa lại, ngăn cách mọi tầm mắt.
Hai anh trai cậu là một đôi? Đầu tuyết Ron nén, nhưng không hề cảm thấy ghê, chỉ cảm thấy khó có thể tin được, tiện đà lo lắng, cha mẹ tuyệt đối sẽ không vui, ngay sau đó Ron đột nhiên thư giãn lên: nếu so sánh với mình và Millicent căn bản không phải là gì, phải sao?
Quyết đấu chỉ đạo gì đó là không cần thiết, Ron đờ đẫn trở lại phòng ngủ ngu người, như suy nghĩ rất nhiều mà lại như chưa nghĩ suy gì hết.
Trước cơm trưa ngày hôm sau, cậu cướp tới một căn phòng trong lâu đài, đây là thói quen cậu và Millicent quyết chiến, dù thắng hay thu, thế là xong thì đi ăn cơm.
“Bạn đã đến.” Trong giọng nói cô bé biểu hiện khó chịu, chậm mười phút so với ngày thường.
“Xin lỗi.” Ron thành thật giải thích, hôm nay cậu rất say rượu.
Millicent kỳ quái thú sừng, trạng thái tên nhóc tóc đỏ hôm nay không ổn lắm, khác với ý chiến đấu kiên cường mỗi lần chiến đấu, tuy đến cuối cùng thoải mái như gà.
“Bạn định thắng tôi mà không cần phép?” Millicent không mài mài theo ui, cô lấy móng vuốt nhở đối phương.
Ron thanh kiếm phép ra, trong đầu lại đang suy nghĩ nên bày tỏ tình thế nào, thôi đi, thắng hay không đều phải bày tỏ hết. Godric cũng nói rồi, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, còn trong nhà, có ví dụ kinh nghiệm siêu phàm của đôi song sinh, cậu có cái gì phải sợ nữa!
Ron trạng thái mười chín cũng không phải là đối thủ của Millicent thảo luận chi hôm nay tâm trạng không đặt vào trong quyết định chiến đấu, rất nhanh, cậu đã là một chú thích thần tượng của cô bé làm ngã.
Qủa nhiên lại thua rồi…
Ron ở trên mặt đất, bất đắc dĩ nhìn trần phòng.
“Cái đó, không chết chứ?” Millicent cau mày người nhìn.
“…Cậu lo cho tôi?” Không biết làm sao, Ron đột nhiên mặc định tiếng ồn.
Một tia đỏ nhanh chóng trên mặt gương cô bé trong giây lát, “Anh nổi điên à!” Một loại giọng điệu tức thời đến khó thở.
Nhìn vuốt ve Millicent Ron nhận biết vẻ mặt trảm một lát kia, nhẹ nhàng, lúc trước cô ấy đi tìm cậu là vì lo lắng cho cậu? Trong lòng vui mừng, cậu ngồi lên cười ngây ngô.
“Thật sự?” Millicent viết mồi môi, tên ngốc này còn cười cái chi.
Ron không cười nữa, nhìn cô bé cách mình không xa, để mặc trực giác lựa chọn phương thức bày tỏ tình vô cùng Gryffindor. Cậu vươn tay nắm vai đối phương, nhiều dịp đối phương không đáp ứng phản ứng kéo xuống, sau đó chạm vào môi cô bé, thực sự chỉ là Cú chạm vào.
“Tôi thích cậu, hẹn hò với mình đi.” Ron rút lại mới bất giác sợ hãi, nếu Millicent không thích bạn thì có thể ném một chú thích lại ở đây, hay còn kinh dị hơn?
Cô bé Slytherin vẻ mặt đỏ hồng cậu bé, tiếng thở hổn hển lớn đến ngay cả cậu cũng nghe thấy.
Ron bình đầu, dậy dậy, được hay không cũng phải nói chứ, thế này thật khủng nha, Ron nhớ tới phong cách mẹ chống nạnh phát hỏa với ba, thật sự giống.
Bịch thiết bị, thiết bị thiết bị, cô bé chân thật mạnh chạy khỏi phòng học, cũng không quay đầu lại
Ron há to miệng, cứ thế? Thất bại? Có thể không, nếu không truy vấn lại lần nữa?
Cơ sở dài.
Trên dãy bàn Gryffindor, Ron không yên lòng rết đồ ăn, ánh mắt lại trộm cắp sang Slytherin, Millicent có tới ăn cơm, yên qua nói chuyện với bạn, cũng không nhìn cậu.
Harry vẫn không có mặt, Ron chỉ phải hướng dẫn Hermione nhẹ nhàng xin giúp đỡ, “Hermione…” Tiến đến tai đối phương, yên tĩnh nói.
“Còn buồn à?” Hermione nghĩ vì chuyện hai đại tổ tông, vì thế cũng nhẹ nhàng trả lời, tránh cho những người khác nghe thấy.
“Có chút việc…” Đầu óc Ron nghĩ nghĩ, hiện tại nhu cầu cấp bách của cậu cần phải được tư vấn, “Nếu, ừm, mình nói nếu sau khi tỏ tình với một người, người kia không nói gì, thì có nghĩa là gì?”
Cô nàng biết n tứ lập tức chớp mắt, “Cậu…” Ý là, Hermione tự nhận hiểu Ron, cậu bé thần kinh thuần này, nếu không xảy ra mới không đặt câu hỏi đâu nha.
“ Nói Mình mặc dù vậy!” Ron ôm lấy vai Hermione, nhấn mạnh, “Anh mau trả lời đi.”
“Cái này à.” Hermione dọn thẳng đứng ngang, muốn tìm cô bé Ron thích là ai, còn hơi khó khăn, “ Tính cách cô bé kia thế nào? Viết cách khác thì cách biểu đạt cũng khác mà.” Có thể là đồng ý nhưng thùng, cũng có thể bị từ chối nhưng không nên làm đối phương buồn. Hermione cân nhắc, xem ra không phải là Nhà Gryffindor, cô bé Nhà Gryffindor cho tới giờ đều rất tự nhiên.
“Keng!” Tiếng dao ăn bằng bạc lên bàn nghẹt vang lên, tiếng vang không phải lớn nhưng lại để hai dãy bàn Slytherin và Gryffindor đều nghe thấy, nơi phát ra tiếng ồn là dãy bàn Slytherin.
Ron nghe tiếng quay đầu, hóa ra Millicent đập dao lên bàn, mà tầm mắt cô bé đang nhìn về phía mình… Ron dọc theo tầm mắt nghiêng đầu, Merlin ơi, tay cậu còn đang ôm vai Hermione, rất dễ làm người ta hiểu nhầm! Ron rút vàng về.
“Làm sao vậy?” Pansy bất kỳ quái vật nào nhìn bạn tốt.
“Không, không có gì cả.” Millicent trả tiền lợi, tên tóc đỏ kia thật vô liêm sỉ, giây trước còn nói thích cô, hiện tại lại thân thiết với Hermione. Đứng lên, Millicent thảnh thơi nói, “Mình về trước.”
Giữ vẻ mặt bình tĩnh Millicent rời dãy bàn, đi ra ngoài.
Ron ấm, xong rồi, hiểu rõ rồi, Slytherin hay hiểu nhiều, không cân cả đời cũng không để ý đến cậu mất! Không thể chịu đựng được suy nghĩ này Ron kéo cánh ra, xúc động chạy tới, ui theo cô bé, lúc này cô bé còn chưa ra khỏi lễ đường Hogwarts.
Đi lên trước phải như không ổn, Ron trực tiếp từ sau giữ chặt cánh tay Millicent, “Khoan đã…”
Cái này, toàn trường đều dừng hoạt động trong tay, Slytherin và Gryffindor thì hoàn toàn ngạc nhiên về tình cảnh trước mắt, đã xảy ra chuyện gì?
Hermione rớt cằm, Merlin, hóa ra Ron thích một Slytherin, thảo nào lại ủng hộ Harry!
“Có chuyện gì, trò Weasley.” Millicent lạnh lùng nói, dùng sức rút cánh tay mình về.
“Vừa rồi vừa rồi…” Ron vò đầu, muốn giải thích hiểu lầm.
“Trò Weasley, tốt nhất cậu nên chữa khỏi tật nói lắp này đi, tôi rất nghi ngờ đây là di chứng sau ngất của cậu, hơn nữa, mong đừng làm mất thời gian của tôi.” Millicent châm chọc xong, liền xoay người tiếp tục ra ngoài, vẫn nện bước bình tĩnh như Slytherin.
“Chị ta có ý gì!” Ginny bất bình, cô bé nắm chặt tay.
Hermioe vỗ vỗ vai Ginny, ý bảo đối phương bình tĩnh, những Gryffindor chung quanh rất thân với Ron cũng đứng lên, cô nữ sinh Slytherin này sao có thể nói chuyện như vậy.
Bên Slytherin cũng đang suy nghĩ, Pansy nghĩ tới bạn tốt không thích hợp troeng khoảng thời gian này, trong đầu đột nhiên lóe ra một suy nghĩ kinh khủng, chẳng lẽ…
Không đợi hai học trò hai Nhà phát biểu quan điểm và bình luận thì Ron đã đuổi theo Millicent lần hai.
Nói thực ra, Ron là một đứa trẻ rất thông minh, có điều tài trí thông minh của cậu ta chỉ vận dụng trên cờ phù thủy, những phương diện khác thì chưa được khai phá. Kế thừa đầy đủ lỗ mãng Gryffindor cậu kéo Millicent lại rồi nói một câu làm toàn trường khϊếp sợ, “Mình thật sự chỉ thích cậu, đừng tức giận có được không?”
Leng keng… đây là tiếng dao nĩa rơi lên bàn, gần như toàn bộ học trò đều rớt dao nĩa, bọn họ há miệng nhìn Ron và Millicent, mà ngay cả nhóm Slytherin luôn bình tĩnh nhất cũng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn quên thức ăn trên bàn.
Millicent hít sâu một hơi, nơi này là lễ đường! Tên ngốc Gryffindor này bị ấm đầu rồi sao? Merlin ơi, đây không phải có nghĩa là công khai với quần chúng à? Vừa nghĩ tới điều này, toàn bộ mặt Millicent đỏ rần, cô ảo não trừng Ron một cái, xoay người chạy khỏi lễ đường.
Ron sửng sốt một giây, khi thấy tầm mắt toàn trường, cậu choáng váng, cậu vừa làm gì vậy?
Merlin ơi, Ron lập tức cũng chạy ra ngoài.
“Vừa rồi…” Ginny đã sớm không giận, anh trai cô bé đang theo đuổi một nữ sinh Slytherin sao?
Hermione gật gật đầu, lòng nói, chỉ sợ sau này Ron sẽ là một tên sợ vợ.
“Con chuột tóc đỏ kia lại dám…” Bên dãy bàn Slytherin, Draco tìm về giọng nói của mình, cậu khó nén kinh ngạc trong mắt.
“Mình đi nhìn xem.” Thật sự lo cho bạn tốt Pansy lập tức đứng dậy rời đi.
“Chúng ta cũng đi xem đi.” Blaise đề nghị, “Ai biết tên kia sẽ làm chuyện gì chứ.”
Nhóm Slytherin năm bảy nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy rời lễ đường.
“Không phải họ đi làm thịt Ron chứ?” Seamus nuốt nước miếng.
“Sao có thể!” Hermione tuy nói vậy nhưng vẫn đi theo, ngay sau đó một số lớn Gryffindor cũng đi theo ra, một phần là lo cho Ron, một phần là xem chuyện vui.
Bên Slytherin vừa thấy dãy bàn Gryffindor đi hơn phân nửa, sợ đàn anh đàn chị mình chịu thiệt, đơn giản đi hết đuổi theo.
Các học trò Ravenclaw bắt đầu thảo luận học thuật, cả tính khả thi khi Slytherin và Gryffindor đến với nhau, các học trò Hufflepuff cũng rất muốn ra ngoài bà tám, có điều bất hạnh khí thế hai Nhà kia quá lớn, vẫn bo bo giữ mình thì hơn.
“Mọi người thực sự là bừng bừng sức sống.” Cụ Dumbledore lên tiếng cắt ngang trầm mặc, cụ vui tươi vuốt râu, cười sáng lạn.
“Fred…”
“George…”
Đôi song sinh nhìn nhau, “Vừa rồi là em trai út của chúng ta Ron hả?”
“Rất cool nha!” Đôi song sinh đồng thanh, sau đó nhảy khỏi dãy giáo sư đuổi theo, ngày hôm qua bị em trai phát hiện tình yêu giữa ai người làm họ có hơi xấu hổ nên không tìm Ron nói rõ, lần này, he he, trong lòng hai người vui vẻ, có ví dụ về Millicent Slytherin này, chuyện của hai người ba mẹ chắc sẽ chấp nhận nhanh thôi.
Vợ chồng Weasley đáng thương hoàn toàn bị chấp nhận kí©h thí©ɧ, bị đám con trai của mình bày ra kí©h thí©ɧ liên tục.
Lại đến xem hai vị chính chủ.
Ron thở hổn hển đuổi theo đã lâu, rốt cuộc tóm được Millicent ở cửa ký túc xá Slytherin, cậu nắm lấy cánh tay trắng nõn của đối phương, nắm chặt không buông, “Cậu chờ một chút.”
“Buông ra!” Trán Millicent cũng lấm tấm mồ hôi, cô quăng hai tay, đáng tiếc không vứt ra được.
“Cậu vẫn chưa trả lời mình mà.” Ron kỳ lạ dũng cảm tăng lên.
“Cậu là tên ngốc hả?!” Millicent giờ phút này thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, giận đối phương tỏ tình không phân biệt trường hợp, buồn cười đối phương là một tên ngốc, nếu khi đó cô bị hôn mà không vui, trực tiếp ném một tần chú qua là được, còn cho cậu ta cơ hội lần hai sao? Bây giờ còn hỏi câu này nữa?
Ron dùng tay khác vò đầu, đây là thói quen khi cậu luống cuống, “Mi…Mi…”
“Lại bắt đầu nói lắp rồi đó, trò Weasley.” Chen vào là Pansy, cô liếc tay hai người nắm chặt, thản nhiên bình luận.
Millicent đỏ mặt, cô dùng sức kéo tay, khẽ kêu, “Buông ra.”
Nào biết lần này Ron như mượn được lá gan người khác, nhưng không thèm buông.
“Cậu cậu…” Lần này đến lượt Millicent nói lắp, sao Gryffindor lại không biết xấu hổ thế này!
“Weasley, mày đang làm gì?” Lần này nói chính là Draco đuổi tới, cậu khó chịu nhìn dáng vẻ Millicent xấu hổ, ngược lại ngân dài với Ron, “Sư tử Gryffindor chẳng lẽ muốn làm bậy tới tận ký túc xá Slytherin sao?”
Goyle và Crabbe tực trượng nghĩa ung dung đến cạnh Millicent như vệ sĩ, ý bảo Ron buông tay.
“Mày rất thích can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác sao? Malfoy.” Quân viện trợ Gryffindor cũng tới, Hermione dẫn đầu lên tiếng.
Đã từng ngăn cản Kẻ Được Chọn theo đuổi ba đỡ đầu nhà mình Draco nghe thấy mặt tối lại, Granger nói làm cậu nhớ lại ký ức không tốt, nhưng cậu lập tức tìm phong độ của mình về, ngân nga nói tiếp, “Hiển nhiên là Weasley đơn phương đeo bám, tôi không nhìn ra cậu ta có chỗ nào xứng với Millicent cả.”
Ron bí, cậu liếʍ liếʍ khóe môi, không thể phản bác, đeo bám là cậu, bình thường thua cũng là cậu.
“Đó là chuyện của hai người họ, không liên quan tới mày.” Hermione trừng Draco.
Nhóm Gryffindor dần dần vây quanh ngoài ký túc xá Slytherin giằng co.
Millicent cảm thấy quá kinh dị, Ron cũng thấy kinh dị, nhưng vẫn không muốn buông tay.
“Anh trai tôi rất tốt, muốn nói không xứng thì cũng là Slytherin các anh.” Ginny nói cho anh trai, thế nào người trong nhà cũng tốt hơn.
“Coi như xong, tôi không cảm thấy Gryffindor không đầu óc tốt chỗ nào cả.” Pansy nhún nhún vai.
Đương sự không nói chuyện, ngược lại người chung quanh thì giơ cung bạt kiếm.
“Bình tĩnh, mọi người.” Đôi song sinh tiến vào, Fred cười trấn an cảm xúc.
“Cô gái Bosede đáng yêu, nếu em gả đến nhà Weasley, chúng ta sẽ rất hoan nghênh nha.” George tiến lên giơ lá phiếu ủng hộ.
Merlin ơi, còn chưa hẹn hò đã trực tiếp gả rồi! Millicent muốn tìm một lỗ chui vào quá.
“Đó còn phải Millicent đồng ý mới được.” Pansy tùy ý nói xong, nhìn bạn tốt, tư thế này, tám chín phần mười là đồng ý rồi, haizzz, sau khi không còn lo về Chúa tể Hắc ám, bọn họ cũng thành thực hơn về tình cảm nhiều, nhưng ánh mắt này của Millicent…
Hermione cũng kết luận như vậy, cho nên cô khıêυ khí©h nhướng mày nhìn Draco, “Ngài Malfoy, hiển nhiên Slytherin và Gryffindor ở cạnh nhau cũng không phải là chuyện không tưởng tượng nổi.” Hermione nói ý là ám chỉ sau này Draco kông cần can thiệp chuyện như thế này nữa.
Một vòng học trò chung quan không phải Muggle không nói gì, cái này còn không thể tưởng tượng nổi, Merlin ơi, Slytherin và Gryffindor công khai thành đôi, rất hiếm có nha.
“Đừng có dùng loại thưởng thức Muggle của mày để phân tích hiện tượng này.” Draco nhịn run rẩy, muốn phổ cập kiến thức chân chíh của giới phù thủy, “Slytherin cao quý hiển nhiên không thích hợp với Gryffindor.” Chưa chêm tính từ vào sau Gryffondor nhưng ý tứ xem thường không cần nói cũng biết, một Slytherin và một Gryffindor làm bạn bè ích lợi thì được, còn bạn đời, đương nhiên phải tìm một Slytherin tao nhã gợi cảm quyến rũ mới là tốt nhất.
Hermione trừng Draco, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nở nụ cười, “Ngài Malfoy, chờ ‘em trai’ ngài trở về, ngài có thể hỏi vị Slytherin chân chính kia, hỏi xem gần đây ngài ấy đang hẹn hò với ai nha.”
“Cái gì?” Đề tài đề cập tới Salazar, Draco nhất thời không kịp phản ứng.
Ron cũng nhận ra, cậu cầm lấy tay Millicent càng chặt, không phục nói, “Đúng vậy, Abra và Gody còn hôn nhau dưới nhành tầm gửi kìa, có năng lực thì mày tới khuyên nhủ họ đi!” Tên hai người sáng lập Ron nói không nên lời nên thay đổi chút.
A?
Nhóm Slytherin và Gryffindor ở đây hoàn toàn choáng váng, Salazar Slytherin và Godric Gryffindor hôn nhau dưới nhành tầm gửi? Bọn họ là một đôi?
Ầm ầm bịch — không ngừng có người trợn trắng mắt ngất xỉu, mà ngay cả bên Slytherin cũng vậy, trước mắt Draco tối sầm, cũng may phía sau có một thân cây, nếu không cũng ngã rồi.
“Merlin ơi…” Phần lớn còn đứng là phù thủy Muggle, cùng một ít máu trong, nữ sinh trong Slytherin chiếm phần lớn, sự thật chứng minh, năng lực đề kháng của các cô bé mạnh hơn với các cậu chàng.
Ron rốt cuộc tiêu tan, cậu vui vẻ nói với Millicent đang dại ra, “Thấy không, ngày đó ngất không phải lỗi của mình, tất cả mọi người đều như vậy.”
Tiếp theo không còn ai theo đuổi câu chuyện giữa Millicent và Ron nữa, vì các học trò còn đứng đều vội vàng đưa đám học trò bị ngất tới bệnh thất (có một phần học trò bị ngã trên đất bị thương bộ vị nào đó), trong đầu còn đang bối rối quan hệ quỷ dị giữa hai nhà sáng lập.
Bà Pomfrey được người mời xuống khỏi dãy giáo sư, sau đó ngạc nhiên thấy giường trong bệnh thất đã đặt tận hành lang, có một số trầy da tay, có khi là trán bị đập, một số thì mũi toàn máu, Gryffindor có, Slytherin cũng có, nữ phù thủy bệnh thất nổi giận, “Đến tột cùng các trò làm gì, kéo bè kéo lũ đánh nhau?”
Sau đó McGonagall đuổi tới cũng đen mặt, vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì mới đuổi tới, xem ra…
Dumbledore tò mò nhìn các học trò bị thương không nặng lại chìm vào hôn mê, lại nhìn những người khác đang tránh né, “Bọn nhỏ, đây là…” Học trò hai Nhà có thể đứng đều ở đây, không trốn tránh trách nhiệm, hiển nhiên cũng không đánh nhau.
Tuy Tom còn chưa bắt đầu giảng dạy nhưng sau khi Snape không ở đây, quản lý Slytherin cũng không nói, gã tùy tiện liếc một học trò Slytherin, trong lời nói thản nhiên còn mang theo uy nghiêm, “Nói, xảy ra chuyện gì?”
Vị nữ sinh năm thứ tư này dưới khí thế mạnh mẽ của Chúa tể Hắc ám hoàn toàn không thể điều chỉnh tâm trạng của mình, chỉ đành khϊếp đảm lên tiếng, “Bọn họ bị dọa ngất.”
Dọa ngất? Lý do này thật kỳ lạ, Regulus ở bên cạnh cân nhắc.
Đôi song sinh nhiệt tình tiến lại, một trái một phải đặt lên vai McGonagall.
“Minerva thân mến, đừng tức giận.” George nghịch ngợm chớp mắt.
“Bọn họ không hề đánh nhau.” Fred biết sự thực rất hưng phấn.
“Mọi người chỉ là chia sẻ một tin tức cực kỳ giật gân thôi.” Đôi song sinh cùng kéo một cái giường trống từ phía sau tới, “Nếu cô muốn biết, xin mời ngồi xuống.”
Thần bí nhướng mày, đôi song sinh nói tiếp, “Nếu không cô có thể giống họ nha.”
McGonagall nhíu mày, lại vẫn ngồi xuống.
“Đừng thừa nước đυ.c thả câu, bọn nhỏ.” Dumbledore cũng hoàn toàn tò mò.
“Hai người sáng lập vĩ đại của chúng ta —!” George cất cao giọng.
“Slytherin và Gryffindor —!” Fred kéo rất cao.
“Thật ra là người yêu nha!” Đôi song sinh lớn tiếng nói xong, tin tức này quả thật rất kinh khủng rất tuyệt vời.
Các học trò chung quanh đã chịu đả kích một lần nghe vậy vẫn run lên.
Hai mắt McGonagall hoa lên, bà nghe thấy gì thế này?
Nụ cười Dumbledore cương lại khóe môi, động tác Pomfrey băng bó vết thương cho học trò cũng ngừng lại.
Regulus dại ra trong nháy mắt.
Ầm!
Chúa tể Hắc ám người gặp người sợ ngửa mặt ngã xuống đất, kế tiếp đông đảo học trò trở thành giáo sư ngất xỉu đầu tiên!
Merlin phù hộ!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Phiên ngoại: Tình cảm lưu luyến