Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mê Đồ Quy Đồ

Chương 126: Thoát khỏi biển mây.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Music-Notes-Desktop-Wallpaper

—o0o—

Đề tài độc dược chấm dứt, người ngồi kẻ đứng.

Godric hỏi Salazar, “Vì sao không thừa dịp rời khỏi luôn?” Nhóm hải yêu không ở đây, đúng là một cơ hội tốt để rời đi.

“Tôi…” Salazar hơi nhăn lại đầu mày, cậu rất nghi hoặc về lời ca kia, hải yêu là sinh vật huyền bí sống lâu nhất nhưng lời ca kia truyền thừa thế nào làm cậu rất khó hiểu, trong lòng như có một giọng nói nói cho cậu biết, phải hiểu được điều này.

Mơ mơ hồ hồ, tiếng ca của nhóm hải yêu lại rơi vào lỗ tai mọi người, vẫn là nhạc điệu này, Salazar nhăn mày càng sâu, hay cậu nên tìm một hải yêu để hỏi cho rõ nhỉ.

Godric nghiêng đầu nhìn ra ngoài, do dự nửa ngày mới lên tiếng, “Hình như tôi đã nghe bài này ở đâu đó.”

“Cái gì?” Salazar càng hoang mang.

“Không phải hát loại ngôn ngữ này, đúng là tôi đã nghe được nhạc điệu này rồi.” Godric ngồi dựa vào Salazar.

Mấy người khác cũng ngồi xuống nhìn Salazar.

Salazar cắn môi, không thể, sao lại ngay cả Godric cũng nghe qua rồi, sao có thể chứ.

“Đây là bài hát nào?” Godric nghĩ nẳ ngày vẫn không nghĩ được, đơn giản hỏi thẳng Salazar.

Salazar rũ mi xuống, hồi lâu mới nói, “Mẹ tôi hát cho tôi nghe, bài của bà.”

Harry, Snape, Remus và Sirius chợt hoảng hốt, tựa như xà tổ có mẹ là một chuyện thực kỳ quái.

Godric bật dậy, “Tôi biết rồi!”

“Hử?” Salazar kỳ quái ngẩng đầu.

“Tôi đã nói là nghe qua rồi mà, quả là thế.” Godric cố nhớ lại, ký ức bởi vì Obliviate mà quên đi, “Bài này kể lại về kiến thức núi rừng thần kỳ thì phải? Giống như người kể chuyện rong, hình như là người mạo hiểm dựa vào kinh nghiệm của họ mà viết thành lời ca.”

Salazar mở to hai mắt, đúng vậy, khi mẹ dạy cậu cũng nói cho cậu biết đặc tính của các sinh vật khác nhau, có điều ngôn ngữ sử dụng để cất lời là một loại ngôn ngữ khác, “Sao anh lại biết?”

“Vì tôi đã nghe qua bản Anh nha.” Mắt Godric trở nên sâu hơn, “Đây không phải bài của mẹ cậu mà là ba cậu viết lời, lần đó khi tôi thấy chú ấy, chú ấy đã hát qua, chú ấy còn nói với tôi những điều này là sự vật thực sự tồn tại mà.”

Salazar hoảng hốt, lại là cha cậu, chẳng lẽ cha cậu đã từng tới nơi đây, sau đó dạy bọn hải yêu ca hát sao?

“Trong bài hát miêu tả hải yêu thế nào?” Godric lại ngồi xuống hỏi, cậu cũng nghĩ đến khả năng người nào đó đã từng tới nơi này.

Salazar cố gắng bỏ qua tạp niệm mà nhớ lại, bài hát này rất dài, lâu không hát làm cậu có hơi mới mẻ, sau đó cậu đột nhiên đứng lên, “Mau rời khỏi nơi này.”

Vài người tỉnh táo, đứng lên hết.

“Sao vậy?” Godric khẩn trương, đi theo Salazar, vừa đi vừa hỏi.

“Hải yêu xinh đẹp mà cô độc, mê hoặc khách qua đường mất phương hướng làm họ quên đường về.” Salazar bước nhanh xuyên qua đám san hô, đọc ca từ bằng tiếng Anh, “Tìm kiếm con đường đan chéo ruy băng màu bạc, nơi đó đi tới tự do, cần phải cẩn thận, nếu không bạn cũng sẽ mất bảo bối của chính mình.”

Lời ca này nghe thế nào không rõ lắm, khoảnh khắc mấy người ra khỏi đàn san hô, phía sau vờn quanh tiếng ca say lòng người, mềm mại ngân vang.

“Chúng ta trở về đi.” Ánh mắt Sirius si mê nhìn những màu sắc kỳ diệu.

Remus hung hăng giật tóc gáy người đàn ông một chút, gầm nhẹ, “Trở về làm gì?!” Tiếng ca hình như không có ảnh hưởng gì tới người sói.

Snape kéo chặt Harry đồng thời cũng ép mình không được quay đầu lại.

Godric cũng không hề cảm thấy có lực hấp dẫn nào, thậm chí anh còn có cảm giác muốn nôn ra.

“Đi mau.” Salazar dẫn mọi người đi nhanh về phía trước, rời xa tiếng ca.

“Bên kia…” Godric rất khó chịu chỉ chỉ cái cửa màu trắng, “Ruy băng màu bạc…”

Cái cửa trên vách đó tua tủa vô số râu, màu trắng bạc giống hệt như ruy băng.

“Phải chui qua sao?” Snape cố gắng tập trung lên vấn đề.

Salazar đi đầu vào trong, những sợi râu thật dài chạm vào cậu đều rụt trở về, vách tường trong này ánh lên màu trắng ngà, càng đi trước càng chói mắt, thậm chí cậu không thấy rõ con đường đằng trước.

“A!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên làm Salazar quay đầu lại.

Người kêu lên là Harry, những sợi râu như có sinh mệnh bò lên trên người Harry, Snape, Godric và Sirius quấn chặt, bọn họ đang cố gắng né ra.

Remus chớp mắt, kinh ngạc phát hiện không có thứ nào quấn vào mình, ngay sau đó chú kịp phản ứng, giúp Sirius kéo những sợi râu trắng ra.

Vũ khí mà nhóm người lùn râu bạc đưa cho phát huy công dụng, Godric vung loan đao lên như cầm liềm làm cỏ, chỉ chốc lát liền tránh thoát ra được, Snape cũng là tay già đời trải qua chiến tranh, năng lực tự cứu là hạng nhất, ngược lại, Sirius ngu ngốc và Harry trên thực tế thiếu kinh nghiệm thực chiến càng kéo càng chặt.

Cũng may có Salazar và Godric, còn cả cô bé Elsa hỗ trợ, mới làm hai cha con đỡ đầu thoát khỏi nguy hiểm.

“Tới gần chút nữa, đi.” Salazar kéo Godric tiếp tục đi, cậu nhận ra, mục tiêu hàng đầu của đám râu trắng này chính Godric.

Càng đi vào, râu càng nhiều, lại càng sáng, dần dần, ngoại trừ người mình nắm tay thì Salazar không thấy rõ ai nữa.

Salazar không còn sức để ý tới những tiếng kêu thường thường phát ra, cậu gần như là ôm Godric lao ra khỏi cái vòng tròn sáng nhất kia.

Xôn xao —

Tiếng vang khi ra khỏi mặt nước.

Ánh sáng trắng chợt lóe, hai người đồng thời rơi xuống từ nơi nào đó, rồi bịch một tiếng rơi lên đất.

Salazar không kịp xem xét tình trạng của mình đã nhìn bên tay, “Gody!” Khi lo lắng thế này, giọng điệu cậu có hơi hỗn loạn.

“Khụ khụ khụ…” Thiếu niên tóc vàng chống người dậy, không ngừng ho khan, anh dùng lực kéo thứ gì đó trên cổ, sau đó ném sang một bên, râu màu trắng bạc lập tức biến thành màu đen.

Godric hoàn toàn mất sức, cái râu này đang hút sinh lực của anh còn định bóp chết anh nữa.

“Sao rồi?” Salazar lo lắng ra mặt.

“Còn sống.” Godric thở ra một hơi thật dài, ngồi thẳng, “Nơi này thật không phải là nơi người nên tới.” Nếu không phải Salazar kéo chặt anh khôgn buông tay thì thật sự anh chết rồi ấy chứ.

Bịch —

Lại một tiếng vang, hai người ôm nhau đồng thời rơi xuống, là Harry và Snape, nhìn tư thế, người đàn ông đang cố gắng bảo vệ thiếu niên trong ngực mình.

Harry còn rất tỉnh táo, cậu giãy ra từ l*иg ngực, “Severus, Severus!”

“Gọi gì, ta còn chưa chết!” Giáo sư độc dược xoa xoa cái vai bị đau, chống người dậy, đánh giá vì có hai vị tổ tông ở trước mở đường nên râu cuốn anh cũng không nhiều, đoản kiếm của người lùn rất có tác dụng nữa.

Godric nhìn nhìn hai người, cười khúc khích, “Thật là chật vật.”

Snape nhịn xuống câu châm chọc đã đến bên miệng, sư tổ này thấy thế nào cũng còn chật vật hơn hai người nhiều.

“A, Sirius và Remus!” Harry nhìn trái nhìn phải, phát hiện thiếu người.

Không nhìn rõ trên trời, mấy người ngửa đầu lên, nơi này không còn là biển mây mà là bên ngoài, bọn họ bị vây ở trong một hang động rất lớn, trên bức tường đá cách họ năm sáu thước có một vòng lốc xoáy màu trắng rộng khoảng hai thước vuông, thực hiển nhiên, họ rơi ra từ nơi này.

Salazar không sợ râu trắng dùng thần chú trôi nổi tự dời mình về phía cửa, thăm dò duỗi tay vào trong, “… Một chiều.”

Chỉ được ra mà không được vào, con đường một chiều, Salazar bất đắc dĩ trở lại tại chỗ.

Harry sợ hãi dậm chân, nên làm gì bây giừ.

Cũng may chưa tới năm phút sau, hai bóng người rớt khỏi lốc xoáy.

Godric săn sóc cho hai người một thần chú trôi nổi, tránh họ bị đập đau lần hai.

Người sói thì tỉnh táo, chú lắc lắc đầu vẩy nước liền nghiêng đầu nhìn Sirius, trên đầu người sau tất cả đều là râu, gần như bị trói thành xác ướp.

Godric ném một thần chú thiêu cháy cao cấp, nháy mắt bỏ hết râu, Harry và Remus nhìn thấy ghê người, mặt người nào đó bị cháy cũng không phải hình ảnh đẹp đẽ gì, cũng may sư tổ chính là sư tổ, phạm vi khống chế thần chú là hạng nhất.

Sirius ho lớn một tiếng, quay đầu sang một bên, nhổ ra một đoạn râu trắng ngắn, “Con mẹ nó ghê tởm thật.”

Harry nhẹ nhàng thở ra, ba đỡ đầu nhà mình không sao cả.

“Trên tay ông có cái gì?” Salazar phát hiện có cái gì đó trên tay Remus.

“A, này…” Remus giơ lên đồ vật như một quyển nhật ký cùng với một cây đũa phép kiểu dáng từ xưa, “Vài thứ kia kéo Sirius xuống, tôi chỉ đành xuống đó tìm, trong lúc vô ý phát hiện ra cái này, rồi tò mò nhặt lên.” Mấy thứ này phát hiện ở gốc râu trắng.

Godric vươn tay lấy, lật lật, con ngươi sáng lên, “Hì hì, Sal, còn nhớ ca từ cậu vừa nói không, “Bạn cũng sẽ mất đi bảo bối của chính mình.””

Salazar nhướng mày, nói rõ đi.

“Ba ba của cậu ở chỗ này mất đi bảo bối của mình, cho nên mới dùng từ “cũng” này.” Godric đưa đồ qua, “Đây là bản chép tay mạo hiểm.” Sau đó Godric nhìn cây đũa phép trong tay người sói.

Remus cúi đầu nhìn, ở phần tay cầm đũa phép chạm khắc hoa văn kỳ quái, thế mà cũng khắc tên, Yan Slytherin.

Salazar mở ra bìa da dê đã cũ, trang đầu tiên chỉ viết một câu, “Niềm vui ở đời là được thám hiểm vĩnh hằng, Yan.” Những trang sau đó thì tràn ngập những mạo hiểm đã trải qua và chứng kiến, cho đến đoạn viết tới hải yêu thì ngừng lại.

Xem đại khái, Salazar không phát hiện bất cứ điều gì có liên quan tới lời của mẹ cả, nói cách khác, cha mẹ quen nhau sau khi đánh rơi bản chép tay này sao?

“Đũa phép…” Đầu lưỡi Remus hắt lại.

Godric nhận lấy, quay đầu nói tiếp với Salazar, “Ba cậu ngay cả đũa phép cũng rơi ở đây mà còn có thể sống ra khỏi thế giới hắc ám, thực sự là khiến người ta kính nể.” Phù thủy không có đũa phép tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới thực lực, ngừng một lát, Godric nhìn Sirius, “Có lẽ ông không có đũa phép cũng có thể trở về, mọi việc không thể kết luận quá sớm.”

Salazar vì cúi thấp đầu nên không thấy vẻ mặt thế nào, cậu yên lặng cất kỹ quyển nhật ký, sau đó lại lấy cây đũa phép của cha nhìn nhìn, cuối cùng đưa cho Sirius, “Cho chú.”

“A?” Sirius há to miệng, cho chú?

Godric hiểu rõ, ở đây cần đũa phép mà chỉ có Sirius là không có, mà nếu vì Black thì dù là lão Slytherin cũng sẽ đồng ý cứu giúp.

Snape nhíu mày một cái, hiện tại anh vô cùng chắc chắn giữa xà tổ và Black khẳng định có liên hệ gì đó, nếu không làm sao xà tổ có thể nhẹ nhàng tặng đũa phép của cha mình cho người khác chứ!

“Chú cần cái này.” Salazar thản nhiên nói, liền nhét đũa phép vào trong tay đối phương.

Cảm giác lại nắm được đũa phép thật đẹp, Sirius cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều gào to sung sướиɠ, cây đũa phép này thực sự rất hợp với chú, xúc cảm trong tay khiến chú dừng lại nhìn tên trên đũa phép, sau đó, đầu lưỡi chú cũng thắt, “Này này…” Bất tri bất giác, lúc này chú mới phát hiện ra người sở hữu cây đũa phép này họ Slytherin.

“Không sao?” Godric tươi cười, vỗ vỗ vai Sirius, “Ông chú chẳng qua chưa từng thấy cha cậu ấy thôi, cha cậu ấy tính tình sáng sủa, thích mạo hiểm, còn nhiệt tình, chắc chắn sẽ đồng ý giúp ông chú.”

Snape cố gắng không để vẻ mặt mình dại ra, sao anh cũng cảm thấy cha ngài Slytherin rất Gryffindor nhỉ, Remus và Harry thì rớt cằm, sao hình tượng phù thủy họ Slytherin đều có một phong cách riêng như thế này.

Sirius ngơ ngác, xấu hổ nặn ra một câu, “Cám ơn.”

Salazar nhìn Godric thật sâu rồi xoay người, anh ta cũng chưa từng gặp qua cha mình mà.

Sau khi sử dụng vài thần chú khô ráo và vệ sinh, mấy người lại khôi phục dáng vẻ thoải mái.

– Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »