Blue-Sea
—o0o—
Một đường kế tiếp, Harry vẫn thân mật lôi kéo cánh tya người trong lòng, Remus thở dài đi song song với Sirius ở cuối cùng, người sau nhìn chằm chằm lưng Snape như muốn đốt xuyên đối phương, trong mấy người thì duy nhất có một người nói chuyện thậm chí còn chuyện trò vui vẻ là Godric, anh cười hì hì hỏi Salazar những thực vật chung quanh anh chưa từng gặp là gì, có thể ăn được hay không, mà Salazar thì rất kiên nhẫn giải thích từng thứ một.
Khu rừng rậm này rất lớn, đi từ sáng sớm còn chưa tới đích, vì thế mấy người liền ngồi xuống nghỉ ngơi trước một lát, thuận tiện ăn cơm trưa – đủ loại bánh ngọt và đồ ngọt, tất cả đều là quà giáng sinh Salazar nhận được.
Sirius càng thêm ủ rũ nhưng chú lại không muốn nhìn những người này ăn, mình ở bên cạnh thì chảy nước miệng, hay gặm cỏ vậy? Haizzz, thở dài trong lòng , nhà Malfoy thì Malfoy, Sirius lấy khí thế.
Harry nhìn kỹ, chọn một ít không quá ngọt cho Snape.
Godric nhướn mi với Salazar: Harry rất hiền nha.
Sắc mặt Snape trầm xuống, bỏ qua một bên.
Godric không hề gì nhún vai, vươn tay vô thức cầm lấy một bánh ngọt nhỏ được rưới đầy đường cho Salazar.
Động tác Salazar ăn bánh ngọt rất trẻ con, hai ngón tay cầm bánh ngọt ăn hết, đường dinh dính dính lên khóe môi, nhưng Salazar còn không hề hay biết.
Godric lập tức vươn ngón tay cái, lau khối đường bên miệng Salazar, sau đó đặt ở miệng mình liếʍ liếʍ.
Salazar liếc Godric một cái, thuận tay nhét một nửa bánh ngọt nhỏ đang ăn dở vào miệng thiếu niên tóc vàng.
Động tác hai người vô cùng hài hòa, không hề xấu hổ hay mất tự nhiên, như hai người họ ở cạnh nhau là một chuyện hiển nhiên vậy.
Harry uốn lưỡi, mặt cũng đỏ lên, cậu quay đầu nhìn nhìn Snape.
Phục hồi lại tinh thần Snape hung hăng trừng Kẻ Được Chọn: đừng có mà động, nếu không thì đừng trách!
Harry cúi đầu suy nghĩ, là nên mạnh mẽ phát huy sách lược da mặt dày của sư tổ hay là mưa dầm thấm lâu đây? Tục ngữ nói, phải biết tận dụng thời cơ, có hai đại tổ tông ở đây, lo lắng làm chi cho nhiều, tính toán trong lòng đáy mắt Harry thoáng nhìn sắc mặt ba đỡ đầu rồi lại hạ xuống, thôi, tốt nhất vẫn không nên kí©h thí©ɧ ba đỡ đầu thân ái của mình thì hơn.
Salazar và Godric không coi ai r a gì tiếp tục thân mật cùng ăn, Snape nhích sang bên cạnh một chút, không muốn tham dự vào bầu không khí này, Harry thấy thế cũng ngồi cạnh Snape.
Chỉ thấy mũi Sirius phun khí như đặt quyết tâm thật lớn chạy trước mặt Harry và Snape, hùng hùng hổ hổ.
Remus nhíu mày, không biết làm thế nào cũng đi qua.
“Harry…” Không như kêu gào với Snape, Sirius gọi tên con đỡ đầu nhà mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng ngay sau đó lại mang theo chút tức giận bất bình, “Snape là một lão dơi già đầy dầu lạnh lùng, không tốt, keo kiệt bủn xỉn!” Không bỏ thêm phần Slytherin, trong cổ họng Sirius lộc cộc một tiếng, chán ghét liếc Snape.
Snape đầy hưng trí nhướng một bên mày, Remus đau đầu, con ngươi xanh biếc của Harry thì chợt lóe, “Con biết.” Harry đáp gọn. Cho dù cậu thích anh cũng không thay đổi được bản tính lạnh lùng không tốt bao che khuyết điểm của giáo sư độc dược được, “Nhưng con thích anh ấy.”
Sirius nức nở bi thương, không cam lòng nói tiếp, “Anh ta lớn hơn con 20 tuổi.”
“Cái này cũng không ảnh hưởng gì.” Giọng Harry kiên định.
“… Con có nhiều lựa chọn tốt hơn.” Sirius suy yếu.
“Nhưng con chỉ cần anh ấy.” Harry nắm tay người trong lòng, nắm chặt.
“Severus sẽ chăm sóc tốt cho Harry.” Remus không nhìn được nữa, chú kéo áo Sirius đi sang bên cạnh, tư thế kia như đang dắt một chú chó tang gia.
“Remus…” Sirius cao lớn yếu ớt nói.
“Hai người họ thực hợp nhau,” Remus gõ đầu Sirius, như là muốn gõ nhận thức này vào trong đầu đối phương.
“Hợp chỗ nào chứ…” Sirius quay lưng về phía mấy người, lộ ra gương mặt khóc tang với Remus.
Remus nhẹ vỗ về lưng Sirius, Harry vừa nãy đã có ý của mình, còn khăng khăng một mực, vậy hai người các chú chỉ có thể ủng hộ mà thôi, “Harry thích, chính là hợp rồi.”
Nghiến răng ken két, Sirius dừng một chút, lại xoay người chạy về bên Harry, có điều lần này chú nói với Snape, đúng hơn là uy hϊếp, “Severus Snape, nếu anh dám đùa bỡn Harry, tôi sẽ gϊếŧ anh!”
Đùa bỡn? Harry cười khổ không được, đó là từ nào vậy, ba đỡ đầu của cậu dao động cảm xúc có thể không kịch liệt như vậy hay không.
“Chỉ cho phép Harry bỏ anh, anh không thể vứt bỏ thằng bé!” Sirius hung tợn bổ sung một câu.
Snape nổi gân xanh, “Chó đần nhà anh…”
Đáng tiếc, Harry hạ quyết tâm không cho Snape châm chọc, cậu rướn người lên hôn một cái. Dùng hành động tỏ vẻ, cậu tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh.
Sirius nhất hời đầu váng mắt hoa, con đỡ đầu đáng yêu của chú lại tự động hôn… Merlin, thằng bé không muốn sống chăng.
Remus lại lao qua Sirius nản lòng thoái chí, kéo sang một bên, mà cái Sirius gọi là uy hϊếp cũng trở thành một câu nói đùa.
“Potter!” Sau khi có thể nói chuyện, giọng Snape có chút tức đến khó thở, “Thu hồi hormone em bắn ra bốn phía, nơi này không phải nơi em có thể tùy ý động dục!”
Làm Snape ảo não chính là, thiếu niên mắt xanh này lại cười đáp lại anh, vẫn là ý kiến phản đối, “Không, Severus, là một Gryffindor, em nên ưu tiên nghe lời dạy của sư tổ, như tăng can đảm, lớn gan làm điều mình muốn làm.” Cưỡng bức cũng kông tồi, nếu người yêu không được tự nhiên thì dùng hành động giải quyết là tốt nhất. Hoàn toàn bị sư tổ làm hư Harry âm thầm quyết đoán.
Cơm trưa xong, mấy người lại ra đi, hai tiếng sau, họ tới một mảnh đất trống.
Godric đánh giá, trống rỗng, mảnh đất trống không có một ngọn cỏ, đối lập hoàn toàn với cây cối hình thành chung quanh.
Remus dùng mũi ngửi ngửi, kỳ quái nói, “Mùi ẩm rất nồng.”
Salazar ngẩng đầu, nhìn bầu trời màu lam như suy nghĩ cái gì đó.
“Trời sắp mưa.” Ở trong này gần như hai năm Sirius giải thích, “Mỗi lúc này thì độ ẩm không khí sẽ tăng lên.” Đang nói, không trung liền tí tách mưa bụi.
“Biển màu xanh da trời…” Godric suy ngẫm, nếu Sirius nói nơi này không có nguồn nước, vậy trong khu rừng này ít nhất cũng phải có một cái hồ mà mắt người không nhận ra, nhưng, nó ở đâu mới được?
“Tôi có một ý.” Sau một lúc, Salazar lên tiếng, cậu nhìn Godric, “Anh đi lên nhìn xem?”
“Đi lên?” Godric lập tức hiểu được ý Salazar, anh chỉ chỉ đỉnh đầu, ở trên này?
Salazar cũng không trả lời, trực tiếp ném một thần chú bay bổng lên người Godric, người say lập tức bay lên hơn mười thước.
“Gì cũng phải chuẩn bị tâm lý đã chứ!” Godric oán giận, bị động lên cao cảm giác không tốt lắm, nhưng ngay sau đó anh liền sửng sốt, anh thấy được hồ, hồ nước màu xanh da trời, ngay giữa không trung, ngay trong tầm mắt anh.
“Quả thế.” Salazar nhìn vẻ mặt Godric hiểu rõ, cậu lại vung tay ném vài thần chú bay bổng lên mấy người khác, sau đó cùng bay lên trên không.
“Merlin, quá thần kỳ.” Harry không chớp mắt, cậu lại thấy một hồ nước lớn, đúng hơn mà nói là mặt hồ, nếu thị giác thấp hơn một chút thì sẽ không nhìn thấy gì.
“Đây là cái gì?” Remus cũng thấy một mảnh hồ lơ lửng giữa không trung lần đầu tiên.
“Trước kia tôi chỉ nghe nói qua mà thôi.” Salazar khẽ nói bay vào tai mỗi người, “Đây không phải là hồ, là biển mây, dưới biển mây đều có một khoảng không.”
“Đi xuống?” Snape nhẹ nhàng nói mang theo nghi vấn.
Cách Salazar giải quyết rất trực tiếp, cậu vung tay lên, tất cả đều rơi vào.
Vài tiếng bùm vang lên, một lát sau, bên ngoài không còn ai cả
Chương 124: Con đường tương lai. Nước lập tức ngập đỉnh đầu, Godric đang nín thở, suy nghĩ xem có nên sử dụng thần chú bong bóng nước hay không, đã thấy Salazar lắc đầu với anh, ý bảo anh cứ thoải mái.
Chần chờ, Godric thăm dò sử dụng cái mũi, a? Thiếu niên tóc vàng vẻ mặt tò mò, rất thú vị, anh có thể hô hấp được dưới nước nha – không cần bất cứ thần chú nào cả. Bong bóng nhỏ liên tiếp thoát ra từ mũi nhưng anh không hề khó chịu gì.
Snape nhìn qua, nhanh chóng nắm được sau đó anh bỏ tay Harry đang bịt mũi ra, “Potter, em muốn tự mình nghẹn chết ở đây hử?” Ngay cả nói chuyện cũng không bị sao, mấy người bên cạnh vẫn có thể nghe rõ.
Sirius nín thở đỏ bừng cả mặt, lúc này lập tức há mồm hít thở, Remus cũng ngạc nhiên nhìn bong bóng nhỏ nổi lên trên mặt nước, chiết xạ nhìn vào như mộng ảo.
Vài giây, mấy người rơi xuống đáy biển mây, cảm giác hệt như đi đường, dòng nước kỳ lạ quanh quẩn cũng không có lực cản nhiều nhặn gì, những bọt nước không ngừng bay lên trên chứng minh rằng họ vẫn còn đang ở trong biển.
“Chuyện gì đây?” Sirius nhanh mồm nhanh miệng đặt câu hỏi.
“Nơi này không phải giới pháp thuật, không cần phải dùng quan điểm của chú đánh giá mọi thứ.” Salazar vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh vừa giải thích, “Còn nữa, không được đυ.ng vào bất cứ thực vật nào mọi người thấy trong nước.”
“Potter, quản lý tốt chân và móng vuốt của em.” Snape dự phòng Harry đầu tiên.
“Dạ, Severus.” Harry lập tức ôm cánh tay Snape – đúng là an toàn thật.
Godric cười nhìn bọt khí nhỏ to bên mũi Snape, điển hình đang tức nghẹn, sau đó anh nhìn chung quanh, hỏi một câu rất quan trọng, “Vậy nên đi theo hướng nào?”
Ở dưới nước chung quanh đều giống nhau, dường như không phân biệt được phương hướng.
Sirius vỗ gáy một cái, “Tôi xem xem!” Nói xong liền lấy ra một cái vật phẩm như la bàn từ trong áo choàng cũ nát.
“Đây là?” Remus kỳ quái.
“Ông cụ Râu Bạc đưa cho mình.” Sirius đưa cho những người khác nhìn, vừa giải thích, “Tôi nói cho ông ta biết tôi muốn trở lại giới phù thủy, ông ta đưa cho mình đồ vật pháp thuật chỉ phương hướng.”
Cái la bàn này có cấu tạo khác với bình thường, ở giữa hình tròn quả thật có dấu hiệu chỉ phương hướng nhưng kim đồng hồ lại không hướng dẫn người ta đi bên nào mà trên mặt la bàn màu vàng có một điểm đỏ, là vị trí người cầm đang đứng, Sirius chỉ chỉ nói, “Vòng tròn tượng trưng cho thế giới này, bây giờ chúng ta đang ở vị trí phía tây, ông cụ kia nói cho mình biết, phải đi tới trung tâm sau đó từ trung tâm đi về phía nam, ông cụ nói phía nam chính là giao nhau với giới phù thủy.”
Sirius chính là theo cái la bàn này muốn chạy đến trung tâm nhưng lại bị vây ở trong khu rừng không ra được, sau khi tiến vào biển mây la bàn rốt cuộc có công dụng rồi.
“Đi tới trung tâm trước.” Salazar dứt khoát, tuy mục tiêu của họ không phải giới phù thủy nhưng con dao găm này rơi ở phía bắc bờ Mạt Thủy, cũng chính là phía nam thế giới hắc ám, nghìn năm qua vẫn ở ngay giữa trung tâm và phía nam, vì thế giới hắc ám không tương thông giữa các khu vực, sinh vật huyền bí luôn có thói quen cố thủ lãnh địa của mình.
Godric hiểu, đột nhiên, anh nhìn về phía Sirius, “Đũa phép của ông chú đâu?” Từ khi gặp đến giờ cũng chưa thấy người đàn ông này lấy đũa phép ra.
“… Không thấy.” Sirius thực xấu hổ vò đầu, đũa phép của chú đã rơi xuống khi đi qua cái đầm lầy ghê tởm kia rồi.
Mọi người nhìn chằm chằm Sirius, Salazar nhíu mày, “Nếu có thể tìm được biển mây, ông định một mình đi xuống à?” Đối với cậu mà nói, đũa phép chỉ là đồ trang trí, còn với phù thủy nhất là phù thủy tiêu chuẩn hữu hạn mà nói, thì quan trọng như sinh mạng.
Sirius gật đầu không được lắc đầu cũng không xuôi.
“Ông chú là đồ ngu sao?” Godric khó có thể tin cảm thán, nói ra tiếng lòng mỗi người ở đây, kể cả Remus, “Với bàn tay trắng ông chú chắc mình có thể đi tiếp?”
Sirius càng xấu hổ thêm.
Godric đi lên trước, kéo tay đối phương, dùng sức cộng thêm đá một cái, Sirius liền ngã trên đất, chậc chậc hai tiếng, Godric bình luận, “Ngay cả thuật đánh nhau cũng kém muốn chết, đến tột cùng ông chú tự tin thế nào đây?”
Tuy nói lần này chưa chuẩn bị nhưng Sirius ngồi dưới đất đại khái biết mình quá lỗ mãng, hơn nữa thật sự nếu đánh giá thì chú cũng chưa chắc đánh thắng được sư tổ.
Snape liếc sư tổ khinh thường người nào đó thật là sung sướиɠ, Harry nhận rõ sự trách cứ trong giọng nói, động não suy nghĩ, cảm thấy thật đúng cho nên không nói đỡ.
“irius Black, thận trọng từ lời nói đến việc làm rồi lên kế hoạch sau đó hành động đều là mỹ đức cơ bản.” Lần đầu tiên Godric chính thức gọi tên vị đã tốt nghiệp từ Gryffindor này, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và thở dài, “Dù hiện nay Nhà Gryffindor không thể dạy chú cái này nhưng giáo dục quý tộc của Black trước mười một tuổi của chú không có tác dụng nào sao? Hay là nói giáo dục quý tộc bây giờ cũng xuống cấp bậc này?”
Sirius đứng dậy, rõ ràng cao hơn Godric rất nhiều lại chỉ có thể ủ rũ nghe.
“Sao lại không học Dumbledore, ông cụ kia bên ngoài thì điên điên khùng khùng nhưng thực tế lại rất tỉnh táo.” Godric không nhịn được lắc đầu, “Với thực lực của chú ở nhà chúng tôi thì đã sớm…”
Godric không phải cố ý nhắc tới gia tộc mình cho nên nói được một nửa anh liền dừng lại, sắc mặt cũng trở nên lo lắng, anh gần như quên mất khi trở về sẽ đối mặt với cái gì.
Sirius đợi một hồi lại không thấy đối phương nói nốt, quái lạ ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt hờ hững của Godric.
“Đi thôi.” Vài giây sau, Godric ý bảo Sirius và mấy người khác tập trung, đoán xem sự cố.
Harry muốn nói gì lại bị Snape giữ chặt, giáo sư độc dược giỏi quan sát sắc mạt nhận ra cảm xúc sư tổ thay đổi theo hướng không tốt chút nào.
“Đang nghĩ gì đó?” Đi vài bước, Salazar liền mở miệng, cậu không thích vẻ mặt này của Godric, có gì muốn thảo luận thì nói, dù sao những người trong này cũng sẽ không trở lại ngàn năm trước cùng họ, không cần kiêng dè.
“… Hy vọng khoảng cách chúng ta trở về không quá lâu so với thời gian chúng ta rời đi.” Vượt qua thời gian, lấy pháp lực của dao găm, ngàn năm trước có thể về, nhưng thời gian cụ thể có lẽ sẽ bị lệch một chút, xác thực mà nói trong mười năm đều ở phạm vi khác, loại khác biệt này có lẽ không sao cả với Salazar nhưng với Godric thì lại không giống, “Nếu trong vòng một năm miễn cưỡng còn được, nếu từ ba tới năm năm, thậm chí mười năm thì có rắc rối.”
“Ý của anh là Chalevan?” Salazar nhanh chóng hiểu ra, Chalevan là con trai của anh Godric, nếu trước khi Godric trở về mà giành được vị trí gia chủ thì sau đó chắc chắn lại là một hồi mưa máu gió tanh.
“Khi tôi rời đi thằng bé mới có năm sáu tuổi, lấy tư chất thì có thể làm người thừa kế của tôi.” Godric vô cảm nói, “Nhưng nếu khi tôi trở về mà thằng bé đã mười tuổi hoặc lớn hơn thì tôi cũng chỉ có thể gϊếŧ nó.”
“Anh lo nó sẽ mượn hế lực gia tộc?” Salazar nheo mắt lại.
“Vài thân tín của anh cả và anh hai vẫn còn sống, tôi vốn định sau khi cậu rời đi tìm cơ hội xử lý chúng, đáng tiếc…” Godric nhướng mày, dừng một chút rồi nói tiếp, “Nếu tôi không có mặt thời gian dài, chúng nhất định sẽ lượn lờ quanh Chalevan, mà còn giật giây thằng bé nhằm vào tôi, tôi có thể bỏ qua người muốn gϊếŧ tôi, nhưng nếu kẻ đó ra tay thì tôi nhất định sẽ gạt bỏ.”
“Nó chỉ sợ anh cũng không hận anh.” Salazar hồi tưởng lại đứa trẻ ngồi co ro ở một góc đình viện, nhìn cha mình bị gϊếŧ, chỉ sợ hãi mà không hề oán hận.
“Thật sao?” Godric cẩn thận nhớ lại, cũng không nhớ nổi gương mặt đứa trẻ kia nữa, “Đến lúc đó xem xét sau, loại chuyện này không thể diễn tập trước được, còn cậu thì…”
“Hử?” Salazar chờ đợi câu tiếp theo.
“Nếu nhà cậu tìm cậu gây rắc rối, gϊếŧ chết cũng không sao.” Godric lạnh lùng nói.
“Cái này không cần anh dạy, giữa gϊếŧ và bị gϊếŧ, tôi đương nhiên sẽ chọn cái trước.” Nhờ Godric nhắc nhở, Salazar cũng nhớ lại sự thật mình không được chào đón ở giới phù thủy, “Sau khi trở về anh quản lý sự vụ gia tộc nhà anh, còn tôi sẽ đi tìm Rowena và Helga.”
Thành lập Hogwarts phải có bốn người, như vậy tìm được hai người khác lại càng quan trọng.
“Vậy đi.” Trong lòng Godric vô tình nhẹ nhàng thở ra, anh không hy vọng để Salazar thấy dáng vẻ lạnh lùng vô tình của mình ở bộ tộc, lục đυ.c giữa phù thủy một mình anh đã đủ rồi.
Hai vị tổ tông nói chuyện với nhau, vài người nghe bên cạnh hết hồn, đợi hai vị tổ tông nói xong, Harry nhìn gương mặt Godric có dịu đi, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo đối phương, “Trong nhà ngài thật sự tệ tới thế?” Đây là giọng điệu rất thân thiết, Harry chỉ tỏ vẻ mình lo lắng và nghi hoặc.
“Chủ yếu là tộc nhân rất nhiều, khó có thể quản lý mà thôi.” Godric cười vỗ vai Harry, tỏ vẻ không sao, “Chúng không đấu lại tôi, yên tâm đi.”
“Salazar không hợp họ?” Harry lại chuyển sang Salazar, nghe thế nào cũng là ý này.
“Trên cơ bản chỉ cần là một phù thủy sẽ không hợp với tôi.” Salazar sảng khoái đáp.
“A?” Harry mở to hai mắt.
“Mẹ tôi à sinh vật huyền bí, cha là phù thủy, ngàn năm trước chủng loại như tôi rất hiếm, số lượng còn ít hơn cả Muggle.” Salazar cũng không chú ý giải thích, “Chỉ cần một phù thủy phát hiện tôi không giống người thường đầu tấn công tôi đầu tiên, không có ngoại lệ.”
“Tôi cũng không tấn công cậu.” Godric khẽ xen vào.
“Đó là anh không nhận ra.” Salazar không lưu tình chế nhạo.
“Vốn phát hiện không hề dễ,” Godric nói thầm, “Là tự cậu luôn đi lại với yêu tinh, thủy quái mới có vẻ ngoại lai như vậy, còn lấy Giám ngục canh cửa, là phù thủy đều bị cậu dọa chết.”
Salazar trừng Godric, mắt sáng như sao.
Godric trừng lại: anh nói sai à?
“Đi thôi.” Salazar quay đầu đi tiếp lên trước, được rồi, ở quá khứ, cậu có thái độ quả thật không thân thiện với phù thủy.
Ba người lớn ở đây đầu đều ầm ầm, hai vị tổ tông quả nhiên cũng không phải là đèn trước gió!
Chương 125: Tiếng hát ai lại hay như vậy. Thế giới dưới biển mây có hơi nhàm chán, mà ngay cả rong biển bình thường cũng chẳng có, vài người thật cẩn thận đi về phía đông, cho đến khi có cái gì đó xông vào tầm mắt.
“Những trái cầu lông mềm này là gì?” Harry tò mò nhìn chằm chằm, phía trước là màu hồng, quả cầu lông mềm màu cam bay tới bay lui trong nước, như những trái cầu thủy tinh.
Snape quay đầu sang Salazar, vị này mới có quyền lực nói chuyện nhát.
Salazar sờ sờ cằm, suy nghĩ trong chốc lát, “Không biết.”
Godric há miệng, khó có thể tin kêu lên, “Cậu không biết?”
“Tôi chưa từng tới đây, sao có thể cái gì cũng biết được.” Salazar liếc thiếu niên tóc vàng một cái, rất nhiều thứ cậu biết đều là mẹ dạy cho, mà không nhìn tận mắt có chút quên cũng là chuyện thường, sao có thể chu đáo như vậy.
Nhún vai, Salazar dẫn đầu thử nghiệm – vươn tay nhẹ nhàng chọc một quả cầu lông, nó bật lên cao như bị thương.
“Dường như vô hại?” Remus quan sát.
Godric nheo mắt lại, lấy đũa phép muốn ếm cho mình một thần chú khôi giáp, yên lặng nhớ thần chú, Godric đột nhiên mở mắt, “… Không có tác dụng?”
“Cái gì?” Salazar quay đầu lại hỏi.
“Không dùng được thần chú.” Godric vung đũa phép tùy tiện làm một pháp thuật tẩy rửa, vẫn không có hiệu quả.
Snape vội vàng lấy đũa phép thử ếm thần chú, sau đó mặt trắng bệch, thật sự không có hiệu quả, dù niệm thần chú nào cũng không thể triển khai.
Remus nhắm mắt lại, cảm ứng, “Nhưng trong cơ thể lại cảm nhận được pháp lực, cũng không có cách thi triển ra.”
“Biển mây.” Godric vẻ mặt đau khổ, hừ một tiếng, “Xem ra cái biển không dìm chết người này cũng không vô hại như vậy.”
Salazar cũng không thể thi triển thần chú, cậu thản nhiên nói, “Đi thôi.” Dừng lại lúc này cũng không có tác dụng.
Salazar đi đầu, mấy người khác theo đuôi, không bao lâu sau xuyên qua khu vực biển tràn đầy cầu lông, tầm mắt nhất thời trở nên rõ ràng, khi thấy rõ sự vật rước mặt, đoàn người đều ngơ ngẩn.
Xinh đẹp thật xinh đẹp. đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người.
Trên mặt đất vươn ra những sinh vật giả san hô, đâm thẳng lên trên, đỏ tươi, lam tím, xanh biếc, lam nhạt, màu sắc khác nhau mang theo vầng sáng quyến rũ, chúng nó tốp năm tốp ba dựa cạnh nhau, buộc lại thành từng bó, từng mảng, tựa như trân bảo quý giá nhất của đáy biển xinh đẹp này.
“Thật đẹp.” Harry chưa từng thấy cảnh đẹp tự nhiên như vậy.
“Có người.” Remus đột nhiên cảnh giác nhìn phía sau một gốc cây san hô.
Không cần mọi người cẩn thận nhìn lại, người càng ngày càng nhiều, mỗi người đều giấu mình sau san hô cao lớn, ánh mắt họ lộ ra từ khe hở thật cẩn thận đánh giá người xâm lấn.
“Họ là ai?” Harry nuốt nước miếng, tuy không thấy rõ diện mạo đầy đủ nhưng ánh mắt những người này thật xinh đẹp, có màu hổ phách, màu xanh da trời, thậm chí có màu vàng kim, trong con ngươi mỗi người đều ngập tràn tinh thần, những ánh mắt nhìn họ đều có mười phần cảnh giác.
Salazar thăm dò đi về phía trước.
“Sh —!”
Sau san hô truyền tới tiếng vang sắc nét như đang nhắc nhở Salazar vi phạm.
Salazar thu chân lại.
“Chúng ta không được chào đón?” Godric hỏi, đây cũng không phải hiện tượng tốt, suy xét đến trong này họ không sử dụng được pháp thuật, mà nhân số đối phương thì đông đảo.
Sirius lấy la bàn so một hồi, “Chúng ta phải đi qua.” Phương hướng chỉ vẫn tiếp tục đi lên trước.
“Thực hiển nhiên anh định trở thành đồ ăn tối của họ.” Snape nhếch môi châm chọc, “Đương nhiên, có thể họ không thích ăn thịt chó.”
“Snivellus —!” Sirius gào thét nắm tay thật chặt muốn đánh người.
“Sh —!” Tiếng vang càng sắc nhọn truyền tới.
Remus lập tức nắm tay Sirius, “Như họ không thích động tác của cậu.”
“Xin hai người, đừng ở đây.” Harry kéo kéo Snape, bức thiết hy vọng hai người đừng cãi nhau.
“Sao đây?” Godric vẫn trưng cầu ý kiến Salazar đầu tiên, uay đầu lại phát hiện Salazar như đang suy nghĩ, “… Cậu biết họ?”
“Đại khái.” Salazar chấm dứt trầm tư, “Hai người cũng đừng lộ ra bất kỳ cảm xúc và hành động tiêu cực nào.”
Snape và Black trừng nhau một cái ngay sau đó thu hồi khí thế.
“Sau đó?” Harry lại nhìn ra xa, không hiểu.
Salazar nhắm mắt lại, cúi đầu, một lát sau, cậu mở mắt ra, trong con ngươi màu đen mang một ít mê ly.
Giọng ca hiền hòa ngân vang phát ra từ thằng bé tóc đen, thanh âm Salazar ở giữa thời kỳ thiếu niên và trẻ con, trong sáng như thủy tinh lại mang theo giọng trầm của nam, vô cùng hay.
Mấy người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ai dự đoán được Salazar sẽ đột nhiên cất tiếng ca, bọn họ không hiểu về ca từ nhưng rất êm tai, Godric mê muội nhìn người yêu của mình, anh chưa bao giờ biết Salazar lại hát hay như vậy.
Mọi người sau san hô cũng kinh ngạc, sau đó từ từ hưng phấn, họ đi ra, tập trung hết vào thằng bé đang ca hát.
Harry che miệng lại, cậu nhìn những người đó chằm chằm, mấy người ngoài Salazar cũng lộ ra dáng vẻ kinh diễm. Đi ra từ sau rặng san hô đều là những khuôn mặt tinh xảo, bọn họ đều rất đẹp, làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh, cả người tản ra sức thu hút trí mạng, mà ngay cả san hô vốn được coi là xinh đẹp ở trước mặt họ đều có vài phần kém cỏi.
“Veela?” Snape gian nan đặt câu hỏi.
Rốt cuộc Salazar dừng lại, cậu gật đầu với nhóm dân cư biển mây rồi mới trả lời Snape, “Là hải yêu, hải yêu thích ca hát.”
Hải yêu có bề ngoài tương tự với con người, khác biệt là họ có hai tai như gia tinh, và dung mạo không ai sánh bằng, hải yêu thích tiếng ca, cũng hâm mộ khách tới có tiếng ca động lòng người.
Hai hải yêu nhìn qua 15 16 tuổi lướt tới trước mặt Salazar, trong đó có một thiếu nữ dẫn đầu, nói, “Thật là êm ái.” Giọng hải yêu rất mềm mại, có được sức mạnh hấp dẫn linh hồn người.
Godric bên cạnh khó chịu chắn ngang, hai hải yêu lập tức lui sau hai bước, cảnh giác nhìn thiếu niên tóc vàng.
Salazar đau đầu, cậu trừng Godric, người sau ậm ừ rồi không tình nguyện thu hồi khí thế.
“Chúng tôi vô tình quấy rầy.” Salazar quay đầu lần hai chào hỏi, hết sức lễ phép, “Chúng tôi cần đi qua nơi này.”
Nhóm hải yêu như không nghe được lời của Salazar lần thứ hai tiến lại, “Đó là bài hát của chúng tôi.” Vẫn là thiếu nữ kia, cô ta ngâm nga nhạc điệu, “Cậu lại hát hay hơn chúng tôi.”
Salazar lộ ra vẻ mặt không tin, hỏi lại, “Của các người?” Không thể nào!
Nhóm hải yêu lịch sự cúi mình, nhường đường ý bảo Salazar đi tới lãnh địa của họ.
Giọng ca khe khẽ vờn quanh vang lên, giống nhạc điệu vừa nãy của Salazar chỉ là không có ca từ, dù vậy, âm luật mà nhóm hải yêu ngâm nga cũng vẫn làm người ta giật mình không thôi.
Đầu Harry hơi choáng váng, cậu cảm thấy dường như cả người mình đều bị hút vào cảnh đẹp, đột nhiên, bên eo cậu nhói một cái, quay đầu, hóa ra Severus đang bẹo cậu.
“Thu hồi vẻ mặt như kẻ ngu của em ngay.” Snape nhớ kỹ lời xà tổ giấu đi dáng vẻ tức giận, nhưng nên châm chọc thì tuyệt đối anh không thiếu. Tên nhóc ngu ngốc này nhìn hải yêu như muốn nuốt họ vào vậy.
Harry lập tức ôm cánh tay người trong lòng, rụt đầu lại, cố gắng không nhìn những thứ đẹp đẽ.
Remus không chịu ảnh hưởng nhưng chú sắc mặt không tốt kéo Sirius đang muốn nhào lên, lần này, ngay cả chú cũng mắng chó đần trong lòng.
Godric có chút không thoải mái, hơi thở bốn phía làm anh có cảm giác khó thở nào đó. Lúc này, Salazar nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay anh, khẽ hỏi, “Sao vậy?”
Godric lắc đầu, cố tới gần người yêu.
Nhóm hải yêu tiếp tục bài ca dao của họ, vây quanh đoàn người đi vào một nơi tập trung san hô lớn, mảnh san hô này quấn quanh tạo thành hình dạng phòng ở, trung tâm đủ để cho họ chỗ nghỉ ngơi.
“Quý khách đi đường xa, mời nghỉ ngơi trước.” Hai thiếu nữ đi đầu si mê nhìn Salazar, chỉ dẫn họ đi vào, sau đó lưu luyến rời đi, những người khác cũng đi theo.
“Đi rồi?” Snape quái lại, đạo đãi khách này không khỏi quá kỳ quái.
“Đêm trăng tròn, nhóm hải yêu có nghi thức của họ.” Salazar tìm một chỗ ngồi xuống, trên đất rải một dạng vật chất mềm mềm màu vàng kim, thực thoải mái, “Cho nên, họ không rảnh quan tâm tới chúng ta.”
“Trăng tròn?!” Sirius bị những lời này kéo lại, chú lập tức nắm chặt hai vai Remus, “Cậu ổn chứ, có khó chịu chỗ nào không!” Có cần tìm chỗ nào biến thân hay không, đây là lời Sirius chưa nói hết.
Remus chạm tay đối phương, giọng nói bình thản, “Mình rất khỏe.”
Harry nhìn hai người, nói thầm với Severus, “Hình như Remus không vui?”
Snape hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.
Sirius thần kinh thô không nhận thấy bầu không khí không thích hợp, vẫn lo lắng hỏi, “Thật sự không sao chứ? Hay là thời gian chưa tới?”
Remus nhìn chằm chằm đôi mắt màu xám kia, trong chốc lát, cuối cùng thở dài, “Không biết, nhưng hiện tại mình rất khỏe.”
Godric nói, “Có lẽ vì biển mây.”
Salazar suy tư một lát nói teo, “Người sói biến thân nhờ pháp lực ánh trăng, biển mây này ngăn cách pháp lực từ bên ngoài, cũng giống như chúng ta không thể thi triển pháp thuật, sức mạnh đặc biệt từ ánh trăng cũng không tác dụng được với người sói.”
Remus có chút đờ đẫn nhìn hai tay mình, vẫn mang dáng vẻ con người, đêm trăng tròn đầu tiên không cần biến thân.
Sirius lộ ra gương mặt vui mừng, “Chúng ta có thể mang một ít nước biển trở về, về sau trăng tròn mỗi tháng ngâm mình ở trỏng là tốt rồi.”
“Biển mây chỉ có ở đây.” Salazar lắc đầu, “Nước biển rời khỏi đây chỉ là nước bình thường.” Thế giới hắc ám gần như mọi sinh vật đều có tính địa vực.
Godric nâng cằm, “Nhờ cái này còn không bằng điều chế độc dược.”
Harry và Remus lập tức nhìn Snape, vị này đã từng làm Bả Sói hàng tháng.
Snape dựa lên một cái san hô, không nói lời nào.
“Bả Sói, đè nén tính điên cuồng của người sói sau khi biến thân, để họ ngủ say.” Sirius cắn môi, chú cũng biết chỉ có Snape mới có thể điều chế được.
“Ngủ say?” Godric hớp mắt, sau đó phê phán, “Ai sáng chế ra độc dược này, có tác dụng?”
Cái này, ngoài Salazar thì mọi người lập tức nhìn Snape, người sau thì vô cùng khó xử.
Sirius ngầm vui vẻ nười nào đó bị khinh bỉ.
Snape nghiến răng, giống như đang ép mình nói, “Ít nhất người sói kia thật sự đang ngủ.”
Remus vò đầu, xấu hổ cười hai tiếng.
“Sau đó thì sao? Khi làm con người lại càng ngu ngốc?” Godric buông tay hỏi Remus, “Bình thường ông có xúc động bạo lực, muốn xé nát hay muốn ăn thịt sống hay cùng loại thế hay không?”
“Cậu nói gì!” Sirius chen vào, “Remus rất ôn hòa.”
“Vậy chỉ có thể nói ông ấy khống chế rất tốt.” Salazar nói giúp Godric, cậu chú ý tới gương mặt trắng bệch của người sói lúc này, “Remus, ông cho rằng người sói là gì?”
“Tôi tôi…” Remus rất bối rối, tựa như những mặt đen tối trong cõi lòng chú bị nhìn thấu.
Mắt Snape trở nên phức tạp, Harry đã hiểu, cậu rất khϊếp sợ nhìn chằm chằm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trước kia, mà lần này, Sirius cũng hiểu được, “Họ nói thật sao?”
Remus bất đắc dĩ gật đầu, một năm dùng Bả Sói đó, tuy ngày nào đó mỗi tháng chú đều yên lặng ngủ say, nhưng một đoạn thời gian kế tiếp tâm trạng của chú sẽ rất khó khống chế, điều này cũng làm cho vì sao sau khi rời khỏi Hogwarts chú không có xin Severus tiếp tục điều chế cho chú.
“Ông cho rằng người sói là cái gì?” Salazar lại hỏi.
Mắt Remus tối lại, khẽ nói, “Một loại sinh vật huyền bí cuồng bạo.”
“Nên ông bài xích bộ phận này trong cơ thể?” Salazar hỏi tiếp.
Remus không nói lời nào, cam chịu.
“Người sói là một chủng tộc.” Salazar không nhìn nữa, rất nghiêm túc nói, “Ông có thể coi đó là một cái tôi khác, nhưng ông càng bài xích hắn, áp chế hắn, trái lại, hắn sẽ càng bài xích ông.”
“Có ý gì?” Người sói giống như nghe hiểu lại như không hiểu.
“Phương hướng độc dược nghiên cứu sai.” Godric nói phụ họa, cố gắng giải thích dễ hiểu nhất, “Không nên để người sói ngủ say mà là để họ có được ý thức, lựa chọn tự do chạy trốn hoặc ăn thịt sống, hợp lý phóng thích dã tính của người sói mới là thuận theo tự nhiên.”
Remus nhíu mày, khi biến thành người sói chú không có ý thức nào.
“Khi ông làm con người thi thoảng cũng sẽ muốn ăn thịt sống mang chút máu chứ.” Godric nhìn nhìn mắt Remus, tiếp tục nói, “Muốn ăn thì cứ ăn, không cần đè nén sở thích ăn uống, thừa nhận bản chất người sói của mình từ tận đáy lòng, trước tiên dựa vào độc dược thức tỉnh ý thức của mình khi trăng tròn, dần dần, ông có thể học được biến hóa tự do khi trăng tròn, giống như phù thủy hóa thú vậy.”
“Nhưng…” Remus phản bác, “Cái này…”
“Chỉ là thói quen khác phù thủy mà thôi, không hại ai cả.” Godric không cho là đúng, “Đương nhiên, nếu ông muốn xé nát người nào đó thì có thể thay đổi thành đập vỡ chén bát chẳng hạn.”
“Như thế sống sẽ nhẹ nhàng hơn?” Sirius nghe hiểu, chú nói.
“Đương nhiên, giống như một phù thủy có hình thái hóa thú là người sói, tôi còn thấy có người sói chưa tới trăng tròn đã biến thân đi dạo mà.” Có điều ngàn năm trước người sói phóng túng quá mức, Godric bổ sung trong lòng.
“Quá tuyệt vời.” Sirius lắc lắc vai Remus, “Cái này không tồi đâu.”
Remus dở khóc dở cười, Sirius chính là thần kinh thô, ăn thịt sống trong mắt người đàn ông này căn bản không tính là gì.
“Bả Sói kia điều chế thế nào?” Godric quay đầu hỏi Snape.
Snape lạnh mặt, nói lại phương pháp điều chế từ đầu tới cuối, Harry bên cạnh chỉ le lưỡi.
“Phần lớn nguyên liệu cũng có thể sử dụng, chỉ cần thay đổi dược hiệu ngủ say, và phương pháp điều chế nữa.” Godric suy tư một lát, càng nhấn mạnh trình tự điều chế và phần lớn dược liệu thay đổi, cuối cùng còn bổ sung một câu, “Ông trở về thí nghiệm, hẳn là có thể phát triển được độc dược mới.”
Salazar dựa vào san hô, căn bản không để ý tới đoạn đối thoại rắc rối này, mấy người khác thì đều le lưỡi, đối thoại giữa hai bậc thầy độc dược thật sự là vô cùng khó hiểu.
Snape đen mặt hơn, dựa vào cái gì mà anh phải giúp người sói điều chế chứ!
“A, đúng rồi.” Godric vỗ gáy, “Severus, trong cửa hàng của tôi ở Hogsmeade cũng có khá nhiều dược liệu hiếm, cho anh thì tốt rồi. Trong tủ màu xanh ở phòng trong tất cả đều là máu và lông bạch kỳ mã, tuyệt đối là quý hiếm, muốn thêm cái gì thì tự ông lo. Khế đất cửa hàng ở dưới cùng hòm màu đỏ, giúp tôi đưa cho đôi song sinh đi, họ đang cần cửa hàng mặt tiền để buôn bán mà.” Đi vội quá, mấy thứ này đều quên nói.
Máu và lông bạch kỳ mã? Remus và Sirius đều cứng ngắc nhìn sư tổ, người này…
Lần này, Snape có chút giật mình, những dược liệu đó đâu chỉ quý hiếm, anh dám cá chỉ cần là bậc thầy độc dược thì đều đỏ mắt, thậm chí bán mọi thứ để trao đổi ấy chứ.
Được rồi, thuận tiện điều chế độc dược cho người sói không phải chuyện gì khó chịu