Chương 109-110: Dị biến nổi bật.

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 109-110: Dị biến nổi bật.

—o0o—

Sáng sớm hôm sau, khi Salazar đi ra khỏi phòng ngủ còn có chút hoảng hốt, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Chỉ là một giấc mơ quái dị mà thôi, tuy an ủi mình như vậy nhưng cậu vẫn không bỏ xuống được, cũng may Elsa biểu hiện thật bình thường, như khi hòa bình vậy.

Ngồi vào dãy bàn Slytherin, Salazar không muốn ăn, cậu quay đầu nhìn Godric, đối phương dáng vẻ lười biếng cắt cắt đồ ăn, hoặc là nói có chút không yên lòng.

Godric đang trầm tư, giấc mộng đêm qua khiến anh bây giờ lòng còn sợ hãi, cũng đã quyết định ở lại đây, sao lại còn mơ thấy con dao găm kia nữa, có phải ban ngày suy nghĩ gì nên tối mới mơ hay không? Có điều mơ thấy Salazar, tuy lại có cả Harry, Godric vừa nghĩ vừa nhìn xuống dưới, cùng lúc chạm phải mắt Salazar.

Nhướng mày, Godric chớp mắt: làm sao vậy?

Salazar không nhìn nữa, vẫn cau mày, mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Không thoải mái?” Pansy đặt câu hỏi, cô chú ý thấy từ lúc ngồi vào Abra vẫn chưa ăn gì.

Draco cũng chú ý, nhưng không đặt câu hỏi mà thôi.

“… Có điểm gì là lạ.” Salazar như nghe được cái gì, tiếng gió bên ngoài mang theo hương vị nức nở.

Draco dừng động tác, nhìn theo ra ngoài nhưng không biết nên nhìn cái gì.

Sắc mặt Salazar dần dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt càng nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Một vòng Slytherin thấy thế đều dừng lại, bọn họ rất kỳ lạ nhìn thằng bé bạch kim đều nhìn bên ngoài, rõ ràng chẳng có gì cả.

Vẫn luôn nhìn chăm chú vào Salazar Godric buông dao nĩa, anh cau mày nhìn bên ngoài, anh cũng nhận ra có chút không được bình thường, trong không khí mang theo sát khí thoang thoảng. Trong khoảnh khắc, anh như trở lại niên đại bị các anh trai đuổi gϊếŧ, cái không khí thuộc thời đại căng thẳng kia.

“Wilson, không hợp khẩu vị?” Dumbledore phát hiện sư tổ hoảng hốt, cụ mở miệng trêu chọc.

Godric thu hồi thần, lại không nặn ra được nụ cười nào, một mùi máu tươi như quanh quẩn bên mũi anh, đáy mắt còn nhìn ngoài cửa sổ, anh nói, “Albus… Đũa phép có mang trên người chứ.”

Hử? Lòng Dumbledore căng thẳng.

Đôi song sinh ngồi bên cạnh Godric nghe vậy tiến lại, bọn họ cười tươi, “Hì, có việc vui?”

Godric không để ý tới, đáy mắt cậu thấy được thực vật nào đó bò lên trên cửa sổ, sao tường lâu đài có thể sinh sôi được thực vật? Hơn nữa cái kia… cách quá xa, Godric không thấy rõ nhưng cảm thấy đó không phải là thứ tốt lành gì.

Godric không thấy rõ, có điều Salazar thấy rõ, cậu liếc mắt một cái đã nhận ra. Đó là lợi thứ ưng trảo, một loại thực vật dây leo, không ra hoa, lá cây cứng như sắt hình tam giác, một khi chạm vào sẽ bắn ra sắc nhọn, có thể làm người ta hôn mê. Salazar sở dĩ biết, là vì đó không phải thứ ở giới phù thủy, ít nhất cậu chưa từng gặp ở giới phù thủy, đây là thực vật cậu gặp qua ở bên Mạt Thủy, mẹ cậu đã nói với cậu.

Hơn nữa loại thực vật này không sinh trưởng một mình, nó làm bạn với một loại hoa, Salazar ngẩng đầu nhìn vách tường và trần nhà bốn phía. Quả nhiên, ở gần mấy góc có thể thấy được mấy nụ hoa nhỏ, hoa lan lửa – hoa nở không mùi vị, chất lỏng lại mang độc, đối với cậu mà nói đều coi là hoa độc, dù ăn hay bị dính vào đều rắc rối cả.

Nhưng, thứ này khi nào thì lặng yên sinh sôi trong lễ đường đây?

Các học trò trên ba dãy bàn khác không phát hiện bất cứ gì không ổn, họ ầm ĩ, thảo luận đủ kiểu về Giáng sinh, không hề biết đỉnh đầu mình có thực vật trí mạng.

Bên Slytherin vẫn liên tục hoang mang, Blaise vươn tay chuẩn bị kéo kéo Abra, lại bị Draco ngăn cản.

“… Đến rồi.” Đối với Salazar mà nói, mùi máu tươi đã nồng đến mức cậu cảm thấy nguy hiểm.

Không đợi Draco kịp phản ứng, loảng xoảng ầm một tiếng vang thật lớn, cửa sổ lớn bị cái gì đánh vỡ, mảnh nhỏ rơi xuống ầm ầm. Mọi người trong lễ đường sợ hãi nhảy lên, tập thể phản xạ nhìn lên trên, vừa thấy đã choáng váng. Merlin ơi, trên không có một con ưng quái rất to, đen sì, chỉ có cổ màu trắng, đôi mắt vàng to cộ hiện ra, lợi hại mang theo khí thế lạnh lẽo.

Con ưng còn chưa quay đến nửa vòng đã lao xuống bàn Gryffindor, máu tươi trên móng còn nhỏ xuống, đây là nơi tản ra mùi máu.

Các học trò Gryffindor không kịp đề phòng, gào thét chói tai chạy trốn, Ginny sợ ngây người, mái tóc đỏ làm cô bé trở thành mục tiêu hàng đầu.

“Bảo vệ học trò.” Godric nói với Dumbledore rồi nhảy khỏi chỗ bàn giáo sư, anh không biết loại động vật này làm anh càng bất an, vung đũa phép lên một bạch pháp thuật trói buộc, ầm một chút, ngăn cản con ưng, lại chưa đạt được mục đích, lòng Godric trầm xuống, nó không đơn giản.

Con ưng bị chọc giận đổi mục tiêu thành Godric.

Các học trò lễ đường bị dọa tản ra hai bên, các học trò Slytherin ở gần dãy Gryffindor đứng lên, lấy đũa phép ra, vừa cảnh giác vừa đi sát vào tường.

“Nguy hiểm, đừng đυ.ng vào tường!” Salazar lớn tiến nói.

Vài Slytherin sửng sốt, Draco nhanh chóng kéo vài người đang gần sát tường lại.

Bốn chủ nhiệm trên dãy giáo sư chạy xuống, che chở học trò, tuy nguy hiểm này đến một cách bất ngờ và khó hiểu.

Dumbledore ném một thần chú tấn công sắc bén, con ưng không hề dao động, hiệu trưởng râu bạc biết chuyện này nghiêm trọng rồi.

Godric giơ đũa phép lên, chuẩn bị thừa dịp con ưng lao xuống thì kéo dài khoảng cách.

Salazar dời dãy bàn, nhảy đến vị trí tương đối trung tâm ở lễ đường, cậu nghiêng đầu nói, “Pháp thuật không có nhiều tác dụng, đánh vào cổ.” Con ưng vỗ cánh tiếng rít xẹt qua tai Salazar.

Con ưng đã lao xuống, Godric trốn sang bên cạnh, cái bàn giáo sư phía sau bị ném đi, anh vừa đặt đũa phép vào hông vừa lùi vào sau, “Cậu biết?”

“Ở trên còn có, cái này giao cho anh.” Salazar không có thời gian giải thích, cậu thấy hoa lan lửa đã nở, loài hoa kiều diễm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Đầu ngón tay Salazar vung lên, trần nhà nháy mắt dấy lên ngọn lửa màu đen, giao nhau lan ra, xèo xèo tiếng đốt vang lên, những nụ hoa còn chưa mở ra chậm rãi uể oải, tản ra khí đen.

“Đó là cái gì…” Các học trò nghị luận sôi nổi, vẻ mặt hoảng sợ, sau khi cháy lên họ cũng có thể thấy rõ ràng một đám thứ kia.

Nhóm Slytherin nhìn thằng bé ở giữa thuần thục sử dụng pháp thuật không đũa phép không tiếng động ngẩn người.

“Em ấy không niệm chú…” Blaise nói ra trước tiên.

“Bảo vệ tốt chính mình.” Draco cắt ngang bạn học dại ra.

“Abra, cẩn thận.” Ron còn chưa kịp phản ứng, chỉ muốn kéo thằng bé bị vây ở giữa chiến trường sang bên cạnh.

McGonagall kéo sư tử nhỏ tóc đỏ sang, không cho cậu đi qua. Ngạc nhiên rất nhiều về thực lực của Abraxas, bà hiểu, nên cẩn thận chính là bọn họ!

Godric lấy một con dao ăn trên bàn, nghênh diện vạch tới con ưng đang lao đến, khoảng cách quá gần, mục tiêu cổ.

Rắc! Thanh âm ngắn ngủi mang nghĩa dao ăn bị gãy, sớm có phòng bị Godric lại né, lần thứ hai tránh thoát, vài cái lông trắng rơi xuống, con ưng kêu to, rõ ràng bị chọc giận.

Vũ khí không đủ cao cấp, Godric thở dài trong lòng, yên lặng nhớ kỹ thần chú gọi về, phòng hiệu trưởng như còn một vũ khí nữa.

Không đến nửa giây, lại một giọng ngân vang vọng lễ đường, phượng hoàng Fawkes vung cánh đột ngột xuất hiện trên không trung, trên móng còn quắp lấy Mũ Phân Loại, cái mũ bẩn thỉu khàn khàn kêu đầu hàng, “Tiếp!” Vừa dứt lời, một thanh kiếm trượt ra từ trong mũ, điểm rơi là vị trí Godric đang đứng.

Godric vươn tay lên bắt, con ưng quẹo nhanh vào, một cánh mở ra.

Đó là… thanh kiếm Gryffindor. Con ngươi Harry sáng lên, nhận ra.

Dao động pháp lực trong không khí rất hỗn loạn, Godric do dự, không độn thổ tới lấy kiếm.

Ngược lại Salazar lùi về sau xoay người, ba bước cầm lấy kiếm, dùng sức vung lên con ưng to đang tấn công Godric trực diện. Tia sáng hiện lên, tiếng thân thể bị đứt không hề chậm chạp vang lên, một luồng máu tươi nóng hổi vẩy vào… trên người Godric – vì con ưng giữ quán tính tiến lên chỗ Godric mà.

Con ưng mất đầu toàn bộ thân thể lướt qua Godric đập lên cửa, cửa lớn lập tức mở ra, có thể thấy được lực lớn cỡ nào. Godric thở dài, cũng may anh cúi đầu, nếu bị đập thì không nuốt nổi. Nhưng trên người anh hiện tại như bị tắm máu, dinh dính còn tanh tưởi, Sal ơi là Sal, không biết anh có chứng ưa sạch sao chứ?

Loảng xoảng, tiếng kim loại rơi lên đất, thanh kiếm rơi xuống.

Một số học sinh nhìn xác con ưng, cả người run rẩy không ngừng, cũng có một phần nhìn giáo sư lớp Bay của họ, cả người đầy máu cũng đủ kinh khủng, mà càng nhiều người lại nhìn thằng bé bạch kim cầm kiếm chém gϊếŧ. Bọn họ không nhịn được che miệng mình, lại không ngừng hô, vì họ thấy tóc thằng bé ở trung tâm lễ đường chuyển đen, mắt cũng đổi màu, đen như đá quý, còn tay phải cầm kiếm thì lòng bàn tay bị thương và đang chảy máu.

Salazar nhíu mày, là thanh kiếm này ép cậu trở về nguyên dạng, còn vết bỏng trên tay, vũ khí bạch pháp thuật thuần khiết, thanh kiếm Godric, quả nhiên vẫn sắc bén như cũ. Ngàn năm trước, cậu đã chịu khổ, vừa rồi, chỉ hành động vì tình thế cấp bách.

“Không sao chứ?” Godric cũng phát hiện, anh ân cần hỏi.

Salazar lắc đầu, thu tay về, không tính là nặng.

Dumbledore đi xuống, trong lúc nhất thời lại có hơi xấu hổ, không biết nên nói gì, cụ cảm thấy con riêng nhà Malfoy có chút vấn đề nhưng không ngờ lại ở cấp bậc mạnh hơn cả mình, hơn nữa quen với sư tổ.

“Một mùi máu loại khác.” Salazar nhìn về phía cửa lớn.

Một màn tiếp theo đều khiến mọi người trong lễ đường nháy mắt mất đi ngôn ngữ, thậm chí kể cả là Godric, vì năm sáu con bạch kỳ mã trưởng thành xông vào, trên người chúng còn mang theo vết máu loang lổ.

Salazar nhận ra, máu trên người chúng là bạch kỳ mã nhưng không phải của chúng, hơi thở vô cùng thuần khiết.

Bạch kỳ mã không quan tâm tới đám người, không màng máu tươi, là cái gì khiến bạch kỳ mã phải rời Rừng Cấm vào lâu đài?

Trong con ngươi bạch kỳ mã đi đầu ngập nước, nó cố gắng phân biệt rõ hơi thở đám người trong lễ đường, đi qua xác con ưng, né Salazar đi tới trước mặt Godric đầy người là máu, xin giúp đỡ cọ cọ bàn tay có máu của đối phương.

“… Đã xảy ra chuyện gì?” Godric nửa ngồi, anh không hiểu lời của bạch kỳ mã nhưng nếu bạch kỳ mã nguyện ý, anh có thể đọc ký ức đối phương qua việc chạm vào người nó.

Nhưng giờ phút này suy nghĩ của bạch kỳ mã rất loạn, loạn đến mức Godric không nhìn thấy gì hết.

“Đã không sao, bình tĩnh một chút.” Godric an ủi, bạch kỳ mã là sinh vật không tranh giành, phải không có kẻ thù mới đúng.

Salazar liếc nhóm bạch kỳ mã thật sâu nói, “Là ảnh chu.”

“Hử?” Godric nhanh chóng nhìn Salazar, nhóm bạch kỳ mã thì tập thể run lên.

Salazar tránh mắt Godric, nhìn về phía ngoài cửa lớn, “Tôi biết có một sinh vật huyền bí duy nhất lấy bạch kỳ mã làm thức ăn.”

Salazar biết, nhưng anh không biết, Godric cảm tháy mình như bị một thùng nước đá dội từ đầu tới chân, chẳng lẽ…

Salazar rốt cuộc quay đầu lại, “Ưng cổ trắng, lợi thứ ưng trảo, hoa lan lửa và ảnh chu, cũng không phải là thứ bên này.”

Không phải bên này, không phải giới phù thủy, mọi thứ đều là đến từ thế giới hắc ám.

Chương 110: Hiu ng cánh bướm.

Không đợi Godric nghi vấn, một con quái vật to bò về phía cửa lớn, tám chân bò, con nhện đen ngòm, đường kính của nó ít cũng phải hai thướng, hai cặp chân trước thì mang theo máu.

Ron vừa thấy hai chân liền mềm nhũn, có khối người sợ nhện trong đám học trò, bọn họ lùi về sau, trong lòng sợ hãi cực độ. Họ cũng không có thừa tâm tư nghiên cứu Malfoy nhỏ khác lạ và giáo sư lớp Bay được bạch kỳ mã ưu ái.

Mấy bạch kỳ mã cũng bị dọa run run lùi về sau.

Advertisement

Godric chán ghét rút đũa phép ra, lại bị Salazar một tay ngăn cản, “Anh đang làm gì?” Chẳng lẽ đây cũng là một sinh vật mà pháp thuật không có hiệu quả, Godric cân nhắc nếu không thì lấy kiếm chiến đấu.

“Nó chỉ ăn bạch kỳ mã.” Salazar thản nhiên nói, “Trừ khi bị tấn công nếu không sẽ không công kích sinh vật khác, kể cả con người.”

“Nhưng…” Cũng không thể vì nó không tấn công người mà để nó ăn bạch kỳ mã chứ.

“Ảnh chu chính là thiên địch của bạch kỳ mã, đây là chuỗi thức ăn, tôi khuyên anh không nên ra tay.” Salazar nói nhẹ nhàng, “Ảnh chu bị vây trong trạng thái phản kích lực tấn công tuyệt đối sẽ rất cao, hơn nữa…”

Salazar nhìn nhìn xác con ưng to, “Ưng cổ trắng là sinh vật sống một mình, một núi không có hai con, nhưng ảnh chu là sinh vật quần cư, tôi nghĩ Rừng cấm chắc đã có một đám. Nói lại, bạch kỳ mã có tốc độ cao hơn ảnh chu, chạy thoát chắc phải phần lớn, mấy con này đi sai đường mới có thể bị đuổi theo tới đây.”

Cái gọi là đi sai đường chính là đặc biệt chạy tới tìm Godric cầu cứu.

Godric nheo mắt, anh nghe được hàm nghĩa đùa cợt trong đó, anh nhìn con nhện to tiếp tục đi vào trong cửa, nói, “Nó theo đuổi không thèm từ bỏ cũng quá can đảm.” Nơi này nhiều người như vậy, con nhện này không coi ai ra gì ung dung tiến vào.

Salazar nhún vai, đi lên, ảnh chu dừng lại, cảnh giác nhìn người tới.

[Đi xa một chút.] Elsa ló ra, xì xì kêu.

Ảnh chu do dự, khác với các loại nhện khác, nó không sợ rắn, chỉ không thích loại thanh âm xì xì này thôi.

Salazar nhắm mắt lại, một lát sau, một đôi con ngươi màu đỏ lóe ra tia sáng rực rỡ xinh đẹp lòng người.

Ảnh chu rõ ràng ngẩn người, giây tiếp theo, nó nao núng quay đầu, sau đó chạy trối chết ra ngoài, tốc độ còn nhanh gấp đôi khi nó tiến vào, thật giống như phía sau có thứ khủng bố nào đang đuổi theo vậy.

Cái này đến lượt Godric trợn mắt há mồm, anh không kìm lòng nổi lẩm bẩm, “Sao lại chạy rồi…”

Salazar nghiêng người, lộ ra vẻ mặt cười như không cười.

Trong lòng Godric run lên, má ơi, hóa ra tên nhóc này thích ăn nhện là vì cái này?

Godric thông tuệ hơn người đoán không sai, tựa như thiên địch của bạch kỳ mã là ảnh chu, mà thiên địch của ảnh chu chính là vũ xà yêu.

“Tôi hiểu rồi, không cần phải nói.” Godric vội mở miệng, anh không để ý, nhưng dọa các bạn nhỏ là không tốt. Cái thứ gọi là hình tượng, đôi khi vẫn nên chú ý một chút, đặc biệt ở trước mặt công chúng.

Ở đây dù là các học trò hay giáo sư đều đã sợ hãi, kí©h thí©ɧ giữa trưa này quả thực như đang nằm mơ, có một số học trò âm thầm nhéo tay và đùi mình, đau đến cắn răng lại chưa thoát khỏi ‘cảnh trong mơ’. Merlin ơi, đây đều là sự thật!

Dumbledore nhìn chằm chằm con ngươi màu đỏ của người nào đó, lão hiệu trưởng giỏi quan sát nhanh chóng liệt kê mấy hạng dị thường của người này: bạch kỳ mã sợ cậu, nhện sợ cậu, pháp thuật không đũa phép không tiếng động, và cả… thanh kiếm Gryffindor làm cậu bị thương, như pháp lực đối lập cực hạn, là hắc ám! Một phù thủy hắc ám cường đại!

Nắm đũa phép xoay người, Godric ếm cho mình thần chú vệ sinh, máu trên mặt và cánh tay nhạt bớt nhưng trên áo chùng thì vẫn còn, còn một mùi vị ghê tởm. Godric cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, kiếm của anh có năng lực tinh lọc dơ bẩn, còn có tác dụng hơn bất cứ pháp thuật nào.

Xoay người nhặt kiếm lên, rốt cuộc thanh kiếm trở về tay chủ nhân phát ra luồng sáng nhu hòa, bộ dáng Godric cũng thay đổi, thân thể và quần áo cùng thu nhỏ lại, tóc vàng mắt xanh, chân chính trở về bản sắc.

“Gody…” Nhóm Gryffindor đều nhận ra, thiếu niên lanh lợi ở cửa hàng đôi song sinh đẩy mạnh bán hàng.

Giờ phút này Salazar tập trung lực chú ý đến lòng bàn chân, dưới sàn nhà pháp lực hỗn loạn rục rịch, Hogwarts có thể duy trì liên tục ngàn năm, chỉ có pháp lực chi nguyên, dùng để tạo kết giới bảo vệ khi nguy cấp, mà pháp lực chi nguyên này ngay ở dưới lễ đường. Chuyện này, ngay khi cậu và Godric tới không lâu đã phát hiện, nói chính xác hơn thì có lẽ chỉ có bốn người thành lập Hogwarts mới có thể phát hiện ra.

Godric cũng phát hiện thay đổi dưới nền đất, nói như vậy, mọi nguy hiểm đều phát ra từ bản thân Hogwarts? Còn bên ngoài thì sao? Bất kỳ một sinh vật nào vừa nãy chạy ra ngoài cũng đủ tạo ra một trận khủng hoảng, anh nhìn Salazar, thực hiển nhiên, đối phương nghĩ tới chuyện giống anh.

Salazar dẫn đầu đi ra ngoài, cùng Godric ăn ý nhìn nhau trong chớp mắt hai người hiểu nên phân công như thế nào.

Nếu đều là sinh vật từ bên kia, Salazar đi ứng phó tuyệt đối mạnh hơn anh, Godric biết rõ, hơn nữa, từ tình huống mà đám báo và thư từ cú gửi sáng nay thì vấn đề có thể không quá nghiêm trọng, điều anh phải làm là điều tra xem pháp lực chi nguyên làm sao.

Bloody Baron do dự bay tới trước cửa lớn, muốn đuổi theo lại không dám tự tiện hành động.

“Đừng đi qua vướng bận.” Godric nói trực tiếp, “Trở về ký túc xá của ông nhìn xem, chung quanh có mọc thực vật kỳ quái nào không.”

Baron khó chịu bị chỉ huy, dại ra quay đầu, trừng Godric.

Godric không để ý tới ông ta, phân phó Nicolas vừa thổi qua, “Ông cũng trở về ký túc xá nhìn xem.”

Nicolas không nói hai lời, bật người xuyên tường ra ngoài, hồn ma Nhà Ravenclaw và Hufflepuff nhìn nhau, không đợi Godric nói cũng lần lượt bay đi.

Baron dừng một chút, cuối cùng rời lễ đường, hiệu trưởng nói tất nhiên cũng nên nghe. Đương nhiên, ký túc xá Slytherin an toàn hay không, đây mới là quan trọng nhất.

“Bảo vệ nơi này.” Godric đưa thanh kiếm cho Dumbledore, nói xong cũng rời lễ đường.

***

Salazar thật cẩn thận bước vào Rừng Cấm, nơi này khác với ngày xưa, mùi máu tươi dày đặc nhưng lại nhiều thực vật hiếm thấy. Hơi thở chu ảnh kia còn ở trong không khí như có như không, Salazar truy tìm, tiếp tục xâm nhập, không lâu tới ổ ảnh chu – đông nghìn nghịt.

Ngửa đầu nhìn bầu trời, trên đó không có thêm sinh vật quái dị nào nữa, còn may chỉ là ưng cổ trắng, dù là gì, cũng chỉ sợ bị con ưng kia ăn mất rồi.

Salazar lấy ra quả cầu nhỏ màu đen từ bên hông, hơi hơi nheo mắt lại điều động pháp lực, một Giám ngục liền từ đó bay ra. Vì để phòng sự cố, Salazar sắp xếp nhóm Giám ngục này ở các cổng lâu đài Hogwarts, loại sịnh vật cực lạnh này có thể ngăn cản phần lớn các sinh vật rời khỏi Hogwarts – có lẽ linh hồn nhóm động vật sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng bản năng đều tránh đến gần sự vật rét lạnh.

Cảm thấy tình huống đã được khống chế Salazar rời khỏi Rừng Cấm, nhóm ảnh chu vì phát hiện có cậu nên đã ngoan ngoãn, cậu không cần phải làm thêm gì nữa. Bây giờ là nên xem Godric phát hiện ra gì rồi.

Trực tiếp độn thổ theo vị trí pháp lực chi nguyên hỗn loạn kia, chờ đứng vững cậu đã thấy Godric vẻ mặt thê lương đứng ngoài trận pháp hình thoi.

Pháp lực chi nguyên được tạo thành từ bốn sức mạnh, đều chiếm một góc của trận pháp, thuộc tính đều không giống nhau. Slytherin đại biểu nước, Gryffindor đại biểu lửa, Ravenclaw đại biểu gió, Hufflepuff đại biểu đất. Ở trạng thái bình thường, bốn luồng pháp lực sẽ hỗ trợ lẫn nhau cấu thành một hệ thống hoàn chỉnh.

Nhưng hiện tại, có một vết nứt, đại biểu hai sức mạnh Slytherin và Gryffindor trở nên cực yếu. Sức mạnh không cân bằng, trận pháp vặn vẹo, dẫn đến ở trung ương trận pháp xuất hiện một cái lỗ màu đen, hơi thở hắc ám tản mát từ nơi này, hơi thở này cổ vũ những sinh vật khó hiểu xuất hiện và sinh trưởng.

Salazar nhíu chặt mày, cậu có một loại suy đoán.

“Là thời gian.” Godric ngưng trọng nói vang vọng trong không gian, “Bị vặn vẹo chính là thời gian.”

Pháp lực thời gian không ai có thể nắm giữ, nên Godric không thể nào chữa trị cái lỗ đen kia.

“Có ý gì?” Salazar mở miệng, cậu biết mình hiểu, lại vẫn để đối phương nói cụ thể hơn.

“Nơi này không phải là thế giới song song mà là cùng một thời gian quá khứ và tương lai.” Godric cười khổi, “Hình như không có chúng ta, hai quý cô kia không thể thành lập được Hogwarts.”

Ngàn năm trước nếu không có Salazar Slytherin và Godric Gryffindor, sẽ không có Hogwarts, mà hiệu ứng cánh bướm tiếp theo có thể rất lớn, không có cái nôi nuôi dưỡng phù thủy kia, giới phù thủy có thể tồn tại hay không?

Thời gian di chuyển có quy tắc không thể nghịch chuyển của riêng nó, Salazar và Godric đến tương lai như chổng ngược một thế giới hình tam giác lên trời. Bọn họ quyết định ở lại như vậy quá khứ sẽ bị thay đổi, thế giới bắt đầu tan rã, khôi phục thành một nguyên trạng khác – nguyên trạng không có Hogwarts, hiện tại xem ra, không quá tốt đẹp.

“Không ổn, ngay từ đầu anh đã không định trở về.” Salazar ổn định tinh thần, phân tích, “Nhưng hiện tại dị biến mới xảy ra.”

“Đúng vậy.” Godric không phủ nhận, giọng điệu mờ mịt, “Thật giống như thời gian bị ngưng trụ lựa chọn giờ phút này mà bắt đầu chuyển động.”

Thời gian… một lần nữa chuyển động?

Cát trong cái phễu chảy từ dưới lên trên, thật giống như trả lại mọi thời gian mà họ vượt qua… Phía sau Salazar lạnh ngắt. Là dao găm, mặt trái tạo ra từ pháp lực dao găm tạm dừng thời gian, nhưng hiện tại lại vận chuyển lần hai.

“Sal, tôi có một giấc mơ.” Godric hiện tại cuối cùng ý thức được, đó không chỉ là một cảnh trong mơ, đó cũng là sự thật, “Tôi mơ thấy…”

“Dao găm.” Giọng nói lạnh băng cắt ngang Godric nhớ lại, “Anh, tôi, và cả Harry Potter.”

Godric không quá kinh ngạc, thậm chí anh có loại cảm giác này, khi mà anh ý thức được có sự cố, “Thứ nhà Potter, tôi nghĩ, phải tìm được dao găm mất tích cũng chỉ có thể đi tìm Harry.”

“Tìm kiếm dao găm?” Salazar nói khẽ, đây vốn là ước nguyện ban đầu của cậu, nhưng hiện tại…

“Đúng vậy.” Godric hạ giọng, như đang khuyên bảo chính mình lại như đang khuyên bảo Salazar, “Chúng ta phải trở về.” Rõ ràng người từ đầu tới cuối không muốn trở về là anh.

Khi còn muốn chạy thì không đi, khi muốn ở lại lại không ở được, ly biệt gần ngay trước mắt, đây là một chuyện vô cùng bi ai, không thể nào tránh khỏi.