Chương 103-107: Truyền tin thực sự.

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 103-107: Truyền tin thực sự.

—o0o—

Hình thức hòa bình quỷ dị giữa Nhà Slytherin và Gryffindor vẫn duy trì, các quý tộc không tiện từ chối Harry bản trắng ân cần thăm hỏi, mà nhóm sư tử nhỏ lại càng vô lực từ chối thằng bé bạch kim thăm viếng nhiều lần. Trên lớp học Slytherin và Gryffindor đạt tới mức độ hài hòa nào đó, dù cho không phải rất tốt đẹp nhưng không còn cãi nhau, đây đối với Hogwarts mà nói, là một tiến bộ rất lớn.

Công việc trong ngày của Salazar nhiều hơn mấy mục so với quá khứ – cùng Godric chơi cờ chơi bóng đánh bài. Từ sáng tới tối mỗi khi Salazar về phòng đều đã thấy hàm răng trắng bóng tỏa sáng ghê người của người nào đó thì luôn luôn có xúc động đánh người, thực hiển nhiên cái kỹ năng độn thổ trong trường học tên đáng ghét này đã dùng rất thành thạo rồi.

“Không phải xem cửa tiệm độc dược của anh?” Salazar nâng đầu, lực chú ý ở trên bàn cờ.

“Tôi có quản lý.” Godric kéo kéo mái đầu vàng rực, ở phòng ngủ Salazar, anh thích giữ dáng vẻ vốn có hơn, “Khi cậu vội vàng giao tiếp với các học trò ấy.”

Salazar nhíu mày, sao nghe lời này lại không được tự nhiên nhỉ.

Godric thở hắt trong lòng, nói sang chuyện khác, “Buổi sáng cậu nhận được thư?” Anh nhớ lại lúc sáng một con cú ném thư cho Salazar.

Salazar chớp mắt rồi lập tức đáp, “A, Regulus tỉnh.”

Godric sửng sốt, thì ra là thế, loại chuyện này vợ chồng Malfoy đương nhiên là phải báo cho Salazar rồi, “Sau đó?”

Salazar nhún vai, tỉnh thì tỉnh, có thể có cái gì sau đó nữa.

“A, đúng rồi.” Godric vỗ đầu, “Về Regulus, có thứ cho cậu nhìn.” Nói xong, Godric liền biến mất, năm phút sau xuất hiện, cầm một tờ giấy, “Tôi lấy từ chỗ hiệu trưởng, truyền tin trong Trường Sinh Linh Giá giả đó, tôi đoán Regulus viết cho Chúa tể Hắc ám.”

Salazar nhướng mày, cầm lấy tờ giấy, khi chạm vào cậu đã nhận ra trên đó có pháp thuật.

“Mắt cậu luôn tốt hơn tôi.” Godric trêu đùa, liếc tờ giấy, “Trên đó viết gì? Phần bị che dấu ấy.”

Có thể là vì thể chất mà rất nhiều pháp thuật che dấu đều không có hiệu quả với Salazar, khi Salazar thấy rõ một dòng chữ ở phía dưới tờ giấy, tay cậu cứng ở đó.

“Làm sao vậy?” Godric hỏi, vẻ mặt đối phương có chút gì là lạ.

“… Tôi vẫn luôn cho rằng đó là ảo giác của mình.” Salazar lầm bầm.

“Cái gì?” Godric hỏi.

Salazar đứng dậy, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói, “Anh có thể để cho cái tên ngu ngốc não tàn kia tạm thời khôi phục lý trí không?”

“Cái tên ngu ngốc?” Godric chớp mắt, “Cái gì?”

“… Cái tên ngu ngốc cắt linh hồn ấy.” Salazar nghiến răng nghiến lợi, linh hồn không ổn định làm gã đánh mất lý trí con người, trở nên tàn nhẫn và độc ác, căn bản không thể giao lưu một cách bình thường.

Godric nhướng mày suy nghĩ, “Chắc là được.”

“Vậy đi thôi.” Salazar cất tờ giấy, khôi phục màu mắt và màu tóc thành bộ dáng vốn có.

“Đi đâu?” Godric loáng thoáng suy đoán.

“Biệt thự Lestrange.” Salazar một tay khoát lên vai đối phương, “Hình như gã chưa đổi căn cứ đâu.”

***

Biệt thự Lestrange.

Biệt thự này vốn đã trầm lặng, dưới buổi tối không có ánh trăng này lại càng thêm lạnh lẽo.

“Trên đó viết gì vậy?” Godric đi theo Salazar vào trong, anh tò mò hỏi.

“… Ở trong hang động kia.” Salazar ngẩng đầu nhìn lên cao, cậu thả ra một Giám ngục dò đường, đương nhiên, cậu cố gắng ẩn tàng hơi thở của Giám ngục, “ Trước khi Regulus bị kéo vào đáy hồ nên bị Âm Binh gϊếŧ chết, nhưng khi đó có cái gì đang bảo vệ anh ta, tôi đã cho rằng mình nhìn lầm.”

“Hửm?” Godric khó hiểu.

“Hộp dây chuyền, đó là Trường Sinh Linh Giá, đúng không?” Salazar nhẹ nhàng ung dung đi lên lầu, cậu tìm được phòng Chúa tể Hắc ám, “Trường Sinh Linh Giá đó đang bảo vệ cho Regulus.”

Godric mở to hai mắt, “Ý của cậu là…”

“Để người đàn ông này sống sót, chính là lợi dụng gã để cân bằng thế lực trắng đen của phù thủy,” Salazar dừng bước, quay đầu lại, “Có lẽ người đàn ông này không phải bất trị như vậy.”

“Khi gã khôi phục lý trí?” Godric hỏi, coi người đàn ông này là một quân cờ, nghĩ vậy làm anh thực sung sướиɠ.

“Đại khái.” Salazar đi tới trước một căn phòng, đẩy cửa ra.

“Ai?” Giọng nói khàn khàn vang lên, người đàn ông xấu xí không mũi đứng ở trong phòng một thân đầy sát khí nhìn chăm chú vào người xông vào, đồng thời thắp sáng đèn.

Godric đi theo Salazar vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, liếc cái giường quá gọn gàng, “Xem ra tách linh hồn ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng giấc ngủ.”

Salazar trừng thiếu niên tóc vàng một cái.

Godric bĩu môi, “Nói thật mà.” Đồng thời trong lòng anh phun trào người nào đó thiếu cảm xúc hài hước.

Chúa tể Hắc ám nhìn chằm chằm vào đứa trẻ tóc đen, đứa trẻ đáng sợ này liên tiếp đánh bại gã, Nagini chạy ra từ một góc phòng, cô bé đáng thương nhìn chăm chú cục diện trước mặt không biết làm thế nào cho phải.

“Mục đích của mi?” Mở miệng đầu tiên là Voldemort, giọng nói đặc biệt đè thấp đủ để dọa bất cứ đứa bé nào trong Hogwarts, nhưng hai đứa gã đối mặt này hiển nhiên không ở trong phạm vi đó.

“Lời này nghe rất có lý trí.” Godric cười với Salazar, người sau liếc khinh thường. Sư tổ tóc vàng lấy đũa phép ra chỉ vào người đàn ông đầu bóng xấu xí, “Tâm sự một buổi thế nào?”

Voldemort không thích bị người ta dùng đũa phép chỉ vào, ngay sau đó gã liền cầm đũa phép của mình, lại bị người nắm chặt tay.

[Đừng động.] Salazar độn thổ chính xác, cậu phát ra tiếng xì xì, đồng thời nói với cả Chúa tể Hắc ám và Nagini, [Kẻ yếu nên phục tùng kẻ mạnh, tôi nghĩ ông hiểu được giữa tôi và ông ai là kẻ mạnh, đúng không?]

Tức giận chợt tràn ngập toàn bộ l*иg ngực Voldemort, nhưng sau khi gã làm động tác, mọi thứ thay đổi, dưới chân có thêm một trận pháp vàng, hơi thở ấm áp quanh quẩn chung quanh gã. Suy nghĩ gã không còn hỗn loạn, mọi thứ trở nên rõ ràng, con ngươi màu đỏ của gã cũng dần dần rút đi màu sắc.

[Tom?] Nagini thăm dò lên tiếng, hơi thở sắc bén của chủ nhân của nó biến mất rồi.

Salazar buông lỏng tay, rời khỏi trận pháp, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn.

Ký ức vẫn là ký ức, Voldemort nhanh chóng chỉnh lý tất cả, nhưng những cảm giác luống cuống và xúc động khiến người ta khó có thể chịu được không còn nữa. Gã cảnh giác nhìn thiếu niên tóc vàng vẫn đang giơ đũa phép, lại nhìn thằng bé tóc đen vẻ mặt lạnh lùng, “Đêm nay hình như tôi có hai vị khách đến thăm đột xuất, hai người là ai?” Trong giọng nói mang theo thái độ thân mật giả tạo đã lâu không dùng qua.

“Nói vậy ông thích trạng thái hiện tại hơn?” Godric mỉm cười thu lại đũa phép.

Voldemort hơi hơi nhíu mày, quả thật lâu rồi gã không cảm nhận được yên bình này, “Mi làm gì?”

“Ổn định linh hồn ông, tránh để ông phát cuồng như kẻ điên.” Godric kéo một cái ghế ngồi xuống.

Mày Voldemort nhăn càng sâu, trong trí nhớ gã còn một số dáng vẻ điên cuồng của mình trước đó, bản thân thích huyết tàn bạo, cái giá phân tách linh hồn lớn đến khó có thể tưởng tượng. Nếu gã không còn là gã, vậy trường sinh có ý nghĩa nào nữa? Trong giây lát, cái suy nghĩ này hiện lên trong đầu gã.

[Tom, cậu có khỏe không?] Nagini tiến lên, chạm vào tay chủ nhân.

Voldemort sờ sờ đầu rắn, không trả lời mà quay đầu nhìn một người khác, “Mi biết xà ngữ.” Trước kia gã chỉ biết khiến cho tâm trạng tức giận và gϊếŧ chóc, nhưng hiện tại gã thấy được thằng bé tóc đen không tầm thường, “Mi cũng là hậu duệ của Slytherin?”

“Ông tách linh hồn, chế tạo Trường Sinh Linh Giá.” Salazar không trả lời, cậu mở ra một đề tài khác, “Vì thoát khỏi tử vong?”

Voldemort nheo mắt lại, thoát khỏi tử vong? Hiện tại nghe tới thật là tràn ngập trào phúng.

“Hửm? Tom?” Salazar liếc Nagini phía dưới một cái. Con rắn cúi đầu, tuy chủ nhân đã đổi tên lâu rồi nhưng nó vẫn quen sử dụng xưng hô trước đó.

“Dường như không tốt đẹp như ta đã nghĩ.” Voldemort không tức giận, trên thực tế gã còn có chút cảm kích hai người kia để gã khôi phục thần chí bình thường.

“… Regulus trộm một Trường Sinh Linh Giá của ông.” Salazar trở về chính đề, đây mới là mục đích cậu tới đây.

Mắt Voldemort chợt trở nên sâu thẳm.

“Sau đó để lại một tờ giấy.” Salazar đưa tờ giấy kia qua, “Tôi nghĩ đây là gửi cho ông, hơn nữa, anh ta hy vọng ông đọc được khi đủ tỉnh táo.”

Voldemort đè nén tâm trạng khẩn trương nào đó trong lòng cầm lấy tờ giấy, trong trí nhớ chỉ có Regulus rời đi nhưng không còn tiếp nữa, người thiếu niên kia sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt chạm vào những chữ trên tờ giấy, Voldemort chua xót, Regulus, cậu hy vọng tôi chết sao?

Cũng vậy, như một kẻ điên đánh mất hết mọi cảm xúc, hiện nay gã muốn diệt bản thân trong quá khứ, Regulus lại càng không muốn gặp nữa. Dưới tờ giấy còn có một pháp thuật hắc ám, đó là trò nhỏ trước kia gã thường đùa với Reglus, chỉ có đối phương mới có thể cởi thần chú. Dễ dàng cởi bỏ, một dòng chữ hiện ra, vô cùng chói mắt, giống như đó mới là tin tức chân thật mà Regulus truyền lại.

Hơi thở bốn phía vẫn ấm áp như vậy, Voldemort lại cảm thấy mình như bị ném vào hầm băng, cả người lạnh thấu xương, gã thấy rõ, trên tờ giấy viết:

Tôi dùng tính mạng mình để tế điện tình yêu đã chết đi.

Chương 104: Cu vt Chúa t Hc ám.

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 103-107: Truyền tin thực sự. —o0o—

Godric lại càng tò mò về nội dung tờ giấy, rốt cuộc Regulus đã viết gì mà có thể khiến một người đàn ông gần như đã thành công thống trị giới phù thủy nước Anh sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, anh nhìn Salazar, đối phương lại không để ý tới anh.

“Cậu ấy…” Người đàn ông bị vây ở giữa trận pháp đi về trước một bước, giọng điệu suy yếu mà vội vàng biểu hiện gã muốn biết nhiều hơn.

“Đứng lại!” Godric vội lên tiếng nhắc nhở, “Ra khỏi trận pháp ông sẽ trở thành bộ dáng lúc trước, chúng tôi không có hứng thú giao lưu với kẻ điên, ừm, tôi nên gọi ông là Voldemort, hay là Tom?” Godric nhớ rõ tên Salazar gọi người này, anh không cho đó là tự tiện đặt ra, có lẽ vốn là tên gốc? Trong mắt anh thì sẽ không có cha mẹ nào ngay lúc sinh ra đã đặt cho con mình là Voldemort một cái tên ngu ngốc như vậy cả.

Người đàn ông dừng bước, gã nhìn phạm vi trận pháp trên mặt đất, dường như dùng hết sức lực nói, “… Tom, Tom Riddle, tên thực sự của tôi.”

Tom cảm thấy thất bại chưa từng có, cũng không chỉ là ở đây có một đứa trẻ đã từng đánh bại gã hai lần, khi gã tỉnh táo nhìn lại những chuyện mình làm, ý thức được cái giá mình phải trả, với thời cuộc hiện giờ, mọi thứ hiện lên trước mặt gã đủ để gã bị đả kích nặng nề: gã trở nên mạnh hơn nhưng lại đánh mất lý trí, gã khát vọng trường sinh lại vẫn như một tên quái vật không có tư tưởng, gã muốn tập trung quý tộc máu trong, sáng tạo đế quốc thuộc về riêng mình lại dẫn tới một số kẻ điên cố chấp cùng một đám a dua nịnh hót, thậm chí là phản bội, quan trọng hơn cả, gã mất đi người quan trọng nhất đời mình.

“Ngài Riddle, xem ra, ông hối hận rồi?” Nhìn mặt nói thẳng là mặt mạnh của Godric, huống chi người đàn ông trước mặt giờ phút này cảm xúc bộc lộ hết ra ngoài.

“Không ai có quyền hối hận về sau.” Cố ổn định hô hấp, Tom ngẩng đầu, có lẽ lúc trước gã đã quyết định sai nhưng nếu thời gian trở lại lúc ấy, chỉ sợ gã sẽ vẫn quyết định như vậy. Không đi con đường kia, sao gã có thể biết được cái giá cho sự trường sinh lớn đến thế, gã lại không cam lòng bỏ qua sự hấp dẫn của cái xúc tua kia.

Slytherin cũng không hối hận, điều Slytherin cần phải làm là phụ trách bởi quyết định của mình.

“Nếu muốn giữ lý trí, tôi chỉ có thể ở trong trận pháp này?” Trên gương mặt không có chút huyết sắc nào Tom thu hết mọi cảm xúc. Sau khi đối chứng, gã đương nhiên muốn giữ tư thái hiện giờ hơn.

“Trên lý luận là vậy.” Godric gật đầu, “Đương nhiên, cái này cũng duy trì không được bao lâu.”

Một hồi trầm mặc, Tom không muốn lại là kẻ điên, hai người trước mặt là ai với gã mà nói dường như cũng không cần biết, gã còn cái gì đáng để ý chứ… tiền tài? Quyền lực? Địa vị? Hay sức mạnh? Những cái gã đã từng theo đuổi đều trở nên không còn sức hấp dẫn nào nữa, hiện tại gã biết rõ cái đám khúm núm dưới chân mình giả dối thế nào! Tom thản nhiên mở miệng, “Regulus, đã chết sao?” Thứ duy nhất gã để ý, cũng chỉ có vậy.

“Ông bảo vệ anh ta.” Salazar lấy giọng điệu lạnh nhạt đáp lại, “Hoặc là nói, một mảnh linh hồn của ông càng biết rõ bản thân muốn gì.”

“Cậu ấy còn sống?” Giọng điệu người đàn ông cao vυ"t, mang theo vui sướиɠ rõ ràng.

Godric như có điều suy nghĩ nhướng mày, Chúa tể Hắc ám và cậu chủ nhỏ nhà Black có vẻ quan hệ không phải ít đâu.

“Ông muốn gặp anh ta?” Salazar rất có hưng trí đặt câu hỏi, “Lấy tư thái nào?”

Tom cũng nhận thấy không ổn, gã khẽ lắc đầu, “Không, thôi đi.”

“Ông định làm gì?” Salazar chăm chú nhìn người đàn ông trong trận pháp, lựa chọn của gã sẽ quyết định sự lựa chọn của mình.

“… Trường Sinh Linh Giá, bị hủy hết rồi sao?”

“Cúp Vàng, quyển nhật ký, nhẫn đều bị hủy,” Godric nói, đây là do hiệu trưởng cho anh biết, “Hộp dây chuyền thì phải hỏi Regulus, ngoài ra còn có cái khác?”

“Vương miện Ravenclaw, ở Hogwarts.” Tom thở dài trả lời.

“Ông định gϊếŧ chính mình?” Godric nghiêng đầu hỏi.

“Tôi tự quyết định sống chết cho mình.” Tom khẳng định, “Một ngày nào đó trong tương lai nếu tôi thật sự chết trong tay Harry Potter, ít ra tự biết được là tôi tự gϊếŧ mình, chẳng qua để một tên nhóc con được lợi.”

Tom lại quay đầu nhìn thằng bé tóc đen, “Tôi làm sai không ít chuyện, có lẽ cậu có thể xoay chuyển vì Nhà Slytherin chăng?” Cho dù là kẻ điên thì gã cũng kính sợ Hogwarts, ở thời kỳ thực lực gã mạnh nhất cũng chưa từng xông vào Hogwarts, nơi đó là nơi đầu tiên cho gã cảm giác ấm áp, bản năng khiến gã tránh xa nơi đó.

“Cậu ấy cũng không phải là hậu duệ Slytherin.” Godric trêu tức cười nói, “Là họa do ông gây ra chẳng lẽ không nên tự bù lại sao?”

“Cái gì?” Tom không biết là nên kinh ngạc với một đứa trẻ biết nói xà ngữ không phải là hậu duệ Slytherin hay là nên kinh ngạc với câu hỏi của thiếu niên tóc vàng, “Tôi nên xử lý chúng ra sao? Đứng ở trong một cái trận pháp buồn cười?”

“Sao khi phân tách linh hồn mình ông không cảm thấy buồn cười?” Salazar nói chen, “Không nếm thử, đây không phải bất kỳ ai cũng làm được.”

“Can đảm phi phàm, hừ?” Godric tự nhiên bồi thêm một câum lần này thành công làm Salazar liếc mắt khinh thường, Godric nhíu mày, “Sao?” Anh không biết mình đã nói sai cái gì.

“Dũng cảm lỗ mãng, đặc sắc của Gryffindor.” Salazar đánh giá tinh thần của Nhà nào đó ở Hogwarts, “Tôi rất nghi ngờ tại sao cái Mũ chết tiệt kia không ném gã tới Nhà Gryffindor chứ.”

Tom tức giận, thằng bé này đang muốn nói gã giống Gryffindor? Đây là vũ nhục cỡ nào chứ!

“Cái này không liên quan tới tôi!” Godric phản ứng còn nhanh hơn, Tom Riddle có dòng máu hai bên bọn họ, vậy anh có thể nghe ra được hàm nghĩa khác, “Tôi chưa từng nghĩ sẽ tách linh hồn mình.”

Khi Godric thấy một lát mờ mịt trong mắt Salazar, anh ảo não chụp đầu, chết tiệt, Salazar căn bản không nghĩ tới là do huyết thống! Có điều, hiện tại nghĩ tới, đã nhắc nhở anh.

“Không nói cái này nữa,” Không đợi Salazar lên tiếng, Godric cướp lời, “Chúng ta để gã khôi phục lý trí, sau đó mọi cục diện rối rắm cho tự gã thu thập, OK?”

Salazar nhún vai, có hơi xấu hổ, quan hệ giữa cậu và Godric đã nghiệm chứng Slytherin và Gryffindor có thể thành một, nhưng vấn đề là nếu cứ tiếp tục miệt mài theo đuổi, chẳng hạn như người đàn ông trực hệ cậu và tên đáng ghét rốt cuộc sinh ra thế nào? Cậu cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.

Godric lấy hung châm ra, để pháp lực mình vào, đưa cho Tom, “Cầm lấy, cái này có thể giúp ông duy trì trạng thái bây giờ đến tối mai, tối mai chúng tôi sẽ lại đến.”

“Đi thôi.” Godric kéo Salazar độn thổ, để lại Chúa tể Hắc ám đứng một chỗ ngẩn người.

Phòng ngủ Salazar.

“Hung châm kia…” Hai người không nói gì, một lát sau Salazar đánh vỡ trầm mặc.

“Không sao, tôi đã lấy ký ức ra rồi.” Godric nâng đầu ngiêng sang một bên, khẽ nói, “Chữa trị linh hồn cho gã cũng không phải việc khó.”

Trên thế giới này dù ai tách linh hồn mình ra, Salazar và Godric đều khó có thể phục hồi như cũ, nhưng duy nhất Tom Riddle, lại dễ dàng, chỉ cần máu và pháp lực của hai người. Vì theo nguyên tắc ngược dòng huyết thống trực hệ hai bên của Tom vừa lúc lại là hai người họ, mà họ cũng có đủ pháp lực chữa trị cái linh hồn bị hỏng loạn này.

Godric nghiêng đầu trở về, trộm liếc Salazar một cái, “Sal, chúng ta không cần miệt mài theo đuổi huyết thống kỳ diệu kia của gã, được không? Tôi nghĩ tới đã đau đầu. Chữa khỏi cho gã, để gã làm chuyện của gã, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, không quan tâm nhiều nữa.”

Salazar rầu rĩ gật đầu, cuối cùng bổ sung một câu, “Còn bảo gã đừng xuất hiện trước mặt chúng ta, ngứa mắt.”

Godric đồng ý gật đầu tán thành, mười lăm tuổi anh cũng không hy vọng thấy một hậu duệ Xà Khẩu cả ngày lượn lờ trước mặt, điều này sẽ làm anh sinh ra một liên tưởng không cần thiết, không dễ nhìn.

Ngày hôm sau, Godric giam mình trong văn phòng làm độc dược, Dumbledore vui lòng tới trông hai lớp học Bay, dùng hành động thực tế chứng minh loại thể thao bay lượn này cả già và trẻ đều thích. Salazar vẫn như cũ từ ký túc xá Gryffindor bên kia ôm một đống đồ ăn vặt phân cho các học trò Slytherin bên này nhấm nháp, nhưng buổi chiều khi chơi cờ với Ron có vẻ không yên lòng.

Rất nhanh đến buổi tối, Salazar và Godric lại độn thổ tới biệt thự Lestrange, Tom đã ngồi chờ ở đó.

“Rốt cuộc hai người là ai?” Tom ở trong phòng suy nghĩ cả ngày, gã đại khái xác định đối phương có năng lực chữa trị linh hồn cho gã, dù điều này không phải chuyện dễ dàng, vậy vấn đề còn lại cũng chỉ là thân phận đối phương, có lẽ vạch trần thân phận thì mọi thứ sẽ đều sáng tỏ, nhất là trong đó có một người là Xà Khẩu. Nagini nói với gã, đứa bé này có huyết thống vô cùng thuần khiết, hơn chính mình rất nhiểu, có được pháp lực cũng không phải bất kỳ phù thủy nào hiện nay có thể vượt qua, gã có một phỏng đoán.

“… Sau khi khôi phục bình thường, làm việc của ông.” Salazar mang khuôn mặt lạnh lùng đứng ở một mặt trận pháp, “Đừng có bước vào Hogwarts nữa.”

Godric đỡ trán, chỉ cần người đàn ông này có ít chỉ số thông minh sẽ rất nhanh phát hiện liên hệ nào đó giữa họ và gã, cho nên nói, đồng dạng, anh không hy vọng sẽ phải nhìn… người này lần nào nữa ở Hogwarts.

Tom nhíu mày, gã cắn môi không nói, sau đó gã thấy hai đứa trẻ cùng cắt cổ tay, mặc máu nhỏ xuống viên hoàn trên trận pháp sàn nhà, mở rộng sang hai phía, chậm rãi gắn thành một viên hoàn chỉnh. Nhiệt độ tuyến pháp lực giao nhau trong trận pháp quay chung quanh gã, thân thể gã trở nên rất nóng, đầu óc cũng trở nên mơ màng, trước khi mất đi ý thức, một suy nghĩ cuối cùng trong đầu gã là: máu của họ cộng minh với mình.

“Nhìn gã cũng không tệ lắm.” Godric nhìn người đàn ông chìm vào hôn mê khôi phục diện mạo bình thường đánh giá.

Salazar lấy băng vải băng bó vết thương trên cổ tay, thản nhiên nói, “Đi thôi.”

Godric đặt một loạt độc dược và một tấm da dê trên bàn, cảm khái nói, “Sau khi tới đây, tôi vẫn luôn cứu người.”

“Anh có thể tới St Mungo xin một chức vị.” Salazar nhướng mày, “Mà không phải ở đây dạy học trò Hogwarts.”

“Không, thật ra tôi định sang năm làm học trò.” Godric đi theo Salazar ra biệt thự, đắc ý lắc đầu, “Tôi có thể để Dumbledore làm bài tập giúp tôi, rất tốt đúng không?”

“…” Salazar hừ một tiếng, nhưng không phản bác, vốn Godric so với cậu thích hợp làm học trò hơn.

“Cuối cùng giải quyết vấn đề của Tom.” Một tay Godric khoát lên vai Salazar, đề nghị, “Dù sao không ngủ được, trở về trường học đánh Quidditch, thế nào?”

“Sao cũng được.” Salazar ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn trực tiếp kéo Godric độn thổ tới sân Quidditch, thể thao thích hợp có ích cho điều tiết cảm xúc.

Chương 105: N hôn dưới cây tm gi.

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 103-107: Truyền tin thực sự.

—o0o—

Vừa ăn sáng vừa xem báo là thói quen của Ravenclaw, nhóm Gryffindor thích vừa ăn vừa ầm ĩ, mà nhóm Slytherin lại thích lẳng lặng nhấm nháp thực vật nhân tiện ân cần thăm hỏi nhau vài câu, nên khi Draco phát hiện Salazar vài ngày liên tiếp đọc ‘Nhật báo Tiên tri’ thì không khỏi hơi kỳ quái.

“Đang tìm gì sao?” Draco giúp cắt thịt bò cho Elsa, như tùy ý hỏi.

Salazar nhanh chóng liếc trang báo một lần rồi lắc đầu, “Không, không có gì.” Sau khi khôi phục lý trí Tom không gióng trống khua chiêng, hoặc là nói vẫn còn là giai đoạn chuẩn bị sao?

Godric chỗ ngồi giáo sư cũng đang làm chuyện tương tự – lật báo xem, quan sát báo chí dù là tin tức cố gắng che dấu cỡ nào cũng có thể nhận ra dấu vết, hiện nay mới thôi, mọi thứ còn ổn.

“Wilson, lễ Giáng sinh có ý định gì không?” Dumbledore nghiêng đầu nhìn giáo sư sư tổ.

“Đã tới lễ Giáng sinh rồi? Nhanh thật.” Godric chợt hoảng hốt, tới nơi này đã hơn một năm.

“Đến nhà tụi này mừng lễ Giáng sinh thế nào?” Đôi song sinh thính tai, một trái một phải đập vai Godric, Fred còn tiến lên, khẽ nói, “Mang theo Abra, chúng ta có thể thu phục ba mẹ thân mến nha.”

“Kỳ nghỉ rất dài, sẽ đi.” Godric cười gật đầu, lòng nói, nếu là cùng ngày lễ Giáng sinh mang Salazar tới Hang Sóc, Lucius không nổi điên mới là lạ.

Bên Gryffindor, Ron thì đang mời Harry qua Hang Sóc mừng Giáng sinh, cậu cảm thấy hiện tại Harry cũng không khác nhiều lắm so với trước, chỉ là thái độ với Slytherin thay đổi thôi. Còn hai người bọn họ, một bạn cùng phòng, tình cảm vài ngày đã trở lại rồi đấy thôi! Gryffindor thô thần kinh luôn không quá miệt mài theo đuổi lĩnh vực nào đó.

Harry thì cực phiền não, bắt đầu lại một lần nữa cảm giác không tồi nhưng vấn đề vẫn xuất hiện trên người Snape. Cậu đã cố gắng hết sức biểu hiện mình hiền hòa lễ phép, mỗi một câu nói đều phải uốn lưỡi bảy lần mới dám nói ra, sợ phát ngôn ra cái gì lỗ mãng không đầu óc khiến giáo sư độc dược ghét mình, nhưng thực rõ ràng, hiệu quả cũng không được tốt lắm. Ngược lại ở chung với nhóm Slytherin không tồi, ít ra cậu phát hiện Malfoy không đáng ghét như vậy, thậm chí còn có Slytherin nào đó rất thú vị.

Đến tột cùng Snape thích người như thế nào? Hay ngay từ đầu mình chấp nhận ý kiến của Mũ Phân Loại mà vào Slytherin hiệu quả sẽ tốt hơn? Harry thở dài, cái lễ Giáng sinh này cậu cần phải nghĩ lại, hoặc thẳng thắn nói cậu đã khôi phục ký ức, hoặc là thổ lộ, nếu cứ tiếp tục, Snape không gục xuống thì cậu đã hỏng trước.

Một ngày trước lễ Giáng sinh, trường học đã tuyên bố nghỉ, học trò thành đàn tới Hẻm Xéo hoặc làng Hogsmeade mua quà tặng, tiệm Công tước Mật thì gần như nổ tung, vì có rất nhiều học trò ở đó mua quà tặng cho người kia, nghĩ đến sở thích đặc biệt của người ấy nữa.

Vào chiều tối Salazar mới cùng Godric đến Hẻm Xéo, hai người lấy thân phận Abraxas và Gody đi dạo trên đường, Salazar cũng muốn mua quà, xem như tiếp nhận truyền thống lễ Giáng sinh, cậu chỉ là không biết nên chọn như thế nào.

“Tiệm trang sức cao cấp.” Godric chỉ chỉ một cửa hàng nhìn qua có mặt tiền tương đối đẹp, đề nghị, “Trên cơ bản quà tặng con gái đều có thể tìm ở đó.”

Salazar gật đầu, đi vào, bên trong các loại đồ trang sức làm người ta hoa cả mắt, “Muốn chọn kiểu nào?”

Ông chủ mang theo gương mặt hồ ly tươi cười chào đón, “Cậu chủ nhỏ Malfoy, có cái gì mà tôi có thể cống hiến?” Tóc bạch kim mắt lam xám, quý tộc bạch kim nhỏ, tuyệt đối là khách quý.

Salazar nhìn một đám vật phẩm không phải là đồ ăn lòe lòe lóe sáng, cậu thật sự không có hứng thú với chúng, tên đáng ghét chắc chắn nhóm con gái sẽ thích cái này chứ?

“Muốn trang sức độc nhất vô nhị.” Godric xen vào, nói điều kiện, sau đó lặng lẽ nói với Salazar, “Cậu mua quý nhất là được rồi.”

Salazar gật đầu, chỉ một đống lớn đồ vật trên quầy giá, lưu loát lấy. Godric liếc thấy miệng ông chủ cười đến không khép lại được.

“Nam sinh thì sao?” Salazar tiếp tục tìm kiếm trợ giúp.

“Càng đơn giản, tới tiệm chuyên đồ bay mua một ít bàn đạp hay các loại cờ thủy tinh là được.” Godric bày ra, “Bóng Quidditch ký tên cũng ổn, văn phòng phẩm cao cấp cũng không tồi.”

“Firebolt?” Lần này năng lực phân tích tin tức của Salazar mạnh hơn.

“Không, cái này bỏ đi.” Lòng Godric nói, nếu mỗi một thằng bé đều nhận một Firebolt làm lễ vật Giáng sinh, nhà Malfoy kia tuyệt đối sẽ vì có được một đứa con riêng táng gia bại sản mà nổi tiếng cả giới phù thủy, tuy nhà Malfoy gần đây đã đủ nổi tiếng rồi.

Salazar nhún vai, loại chuyện này nghe ý kiến của tên đáng ghét thì tốt hơn, thuận lợi mua rất nhiều đồ, bây giờ cậu còn một vài người không phải là học trò chưa mua quà, “Tôi nên tặng Lucius và Narcissa cái gì?” Hai người kia giúp cậu không ít, “Đúng rồi, cả Severus Snape nữa, ông ta cần cái gì?” Chủ nhiệm Slytherin cũng giúp cậu không ít.

“Ký một cái là được.” Godric buông tay, Malfoy tuyệt đối sẽ coi nó như bảo vật.

“Hửm?” Salazar nhíu mày.

“Chỉ đùa một chút thôi.” Godric vò đầu, “Cậu cảm thấy ông ta thích cái gì thì tặng cái đó thôi.”

Ít ra cũng là người tương đối quen thuộc, Salazar cân nhắc, “Ông ta thích… pháp thuật? Narcissa thích… hoa?”

“Được rồi, cậu viết cho ông ta một tấm da dê có thần chú pháp thuật hắc ám hiếm thấy là được, còn hoa, đi mua một ít giống hoa hiếm có, thế nào?”

“Vậy Severus…” Salazar vừa đi vừa nghĩ, “Dược liệu, ừm, con nhện trong Rừng Cấm được không? Thuận tiện cho anh một con.”

Thuận tiện… Godric buồn bực, Salazar muốn tặng quà Giáng sinh cho anh thì rất tốt, nhưng vì sao lại là thuận tiện cho con nhện? Thôi đi, không thể so đo cái này với Salazar được, Godric lấy lại tinh thần, anh liếc trộm nhìn người bên cạnh, nghĩ nghĩ, nhìn chuẩn vị trí tay trái đối phương, sau đó nghiêng đầu sang một bên, vươn tay phải ra, tìm tìm phía dưới, giả vờ chạm một chút.

Salazar kỳ quái quay đầu, cho rằng Godric muốn nói gì với cậu, “Làm sao vậy?”

“Không, chúng ta đi thôi.” Godric hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng nắm chặt tay trái đối phương đi lên trước, trên gương mặt trắng nón có hơi ửng đỏ.

Dắt đi như vậy, Salazar nhiều ít cũng mất tự nhiên, có một loại xúc cảm và độ ấm truyền tới từ bàn tay, cậu hơi hơi cúi đầu không tránh né, theo thói quen, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

Thuận lợi mua giống hoa, còn những thứ khác, bọn họ quyết định trở về Hogwarts chuẩn bị tiếp.

“Đi ăn ít đồ?” Godric mang khuông mặt tươi cười dẫn Salazar đi, trong lòng bừng như ánh mặt trời, hẹn hò, hẹn hò, đây là hẹn hò, sư tổ đắc ý dào dạt.

Độn thổ tới làng Hogsmeade, sắc trời đã tối, ở trên đường vẫn náo nhiệt, một ngõ nhỏ bày bàn ăn, xào, nấu hoặc là một ịt đồ ăn ngọt, nơi nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ của lễ Giáng sinh, trên quảng trường còn có nhóm phù thủy đang biểu diễn.

Hai tổ tông rát đói bụng đứng bên quầy hàng mua đồ ăn, khẩu vị Godric cũng không mạnh như Salazar, có hai quầy hàng nướng cá và châu chấu, anh vừa thấy đã không ăn nổi, ngược lại Salazar hít hít mũi.

“Ngày mai cậu trở lại biệt thự Malfoy?” Godric tùy ý hỏi.

“Ừ, ngày hội Giáng sinh.” Salazar đánh giá vài sạp trang sức bên đường, vốn tên đáng ghét muốn tới quảng trường xem biểu diễn, nhưng cậu rất ghét ồn ào, nên hai người liền đi dạo. Đột nhiên, cậu thấy được một cái nơ nhỏ, “Hì, anh cảm thấy thế nào?”

Godric đang rối rắm ngày mai nên đi đâu, biệt thự Malfoy hay Hang Sóc? Anh thích không khí vui vẻ bên Hang Sóc hơn, nhưng Salazar lại không ở đó, anh nghe tiếng nhìn theo, “Nơ? Cho con mèo của Hermione sao? Hơi nhỏ.”

Salazar nhìn Godric, lại nhìn cái nơ, chớp mắt hai cái nói, “Tôi cảm thấy rất hợp với White.”

“Cái gì?” Godric không nghe rõ.

Lấy để cột tấm da dê tốt lắm, đồng thời đưa Lucius. Hạ quyết tâm Salazar quyết đoán mua nơ cho vật nuôi.

Hai người lại đi dạo một vòng, đột nhiên, Godric nhìn thấy cái gì, “Sal…”

“Hửm?” Salazar còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương lôi đi.

Ngẩng đầu lên, Godric nhìn, “Cậu nhìn xem.”

Trên thân cây ở góc đường, một bó tầm gửi ló đầu, nở một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt.

Lễ Giáng sinh, chung quanh đều có treo cành tầm gửi, đây là một phần truyền thống nhóm phù thủy chúc mừng, nhưng nhánh tầm gửi này thật sự sinh trưởng từ cái cây, chứ không phải là chuẩn bị.

“Nghe nói hôn dưới tầm gửi sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, cậu nói có thật vậy không?” Tay Godric nắm chặt, anh nghiêm túc hỏi.

Sắc mặt Salazar đỏ lên, nghiêng đầu sang một bên, “… Làm sao tôi biết được.”

Không khí trở nên quỷ dị lại nhu hòa, Godric cúi đầu, thuận lợi chạm môi đối phương.

Salazar không trốn tránh, cậu nhắm mắt đáp lại cảm xúc tốt đẹp này.

“A —!” Một tiếng kêu sợ hãi đánh vỡ màn ấm áp này, Salazar và Godric đồng thời quay đầu, hơn năm thước, ba người tam giác vàng đang trợn mắt há mồm nhìn họ.

Harry từ chối lời mời Giáng sinh của Ron, cậu quyết định ở lại trường, vì Snape lựa chọn ở lại. Sau khi mua xong quà tặng, ba người đồng thời ăn tối ở làng Hogsmeade, Ron còn đang thăm dò thuyết phục bạn tốt thay đổi chủ ý, Hermione không nói gì, vì thế ba người vừa đi tới nơi ít người vừa thảo luận nơi đi Giáng sinh, lại nhìn xuyên vào một cái hẻm nhỏ, ở góc đường vốn không người thấy được hai người nào đó đang hôn nhau, màu sắc tóc hai người kia rất rõ ràng.

Phát ra tiếng kêu sợ hãi mắt sắp lọt khỏi tròng là Ron, ngón tay cậu chỉ vào hai người không ngừng run rẩy, “Hai người, hai người…”

“Chào buổi tối.” Godric cực kỳ tự nhiên chào hỏi, nghĩ thầm đã trễ thế này rồi sao vẫn chạm mặt học trò vậy.

Salazar cũng không cảm thấy có gì, cậu gật đầu ý bảo.

Hermione đè tay Ron xuống, quá thất lễ, nữ phù thủy tóc nâu nhìn hai người trừng mắt, “… Hai người đang hẹn hò?”

Ron khó có thể tin nhìn Hermione, cô gái này sao có thể bình tĩnh hỏi được câu đó.

Salazar nghĩ định nghĩa hẹn hò, lần thứ hai gật đầu, “Đúng vậy.”

Godric cười đắc ý, có lẽ Salazar sẽ đỏ mặt vì hôn nhưng tuyệt đối sẽ không lảng tránh thừa nhận quan hệ của hai người, vì trong suy nghĩ của Salazar, đây cũng không phải chuyện gì dọa người.

Ron cảm thấy mình muốn té xỉu, Merlin ơi, Malfoy này cực khác người, thích con trai thì không nói, còn là một Muggle, cậu vô cùng nghi ngờ quý tộc Malfoy có thể lòi ra một người phản nghịch như thế, suy nghĩ đến luận điểm cực đoan về huyết thống của gia tộc này.

Harry nhanh tay lẹ mắt đỡ Ron có chút lảo đảo, trong lòng cậu cũng vô cùng kinh ngạc, không chỉ vì quan hệ giữa hai người cũng vì Abra thản nhiên, thản nhiên thế này thật giống như chuyện hai người ở cùng nhau là tất nhiên vậy.

“Có vấn đề gì sao?” Salazar hỏi, vì sao vài người này vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Hermione là một nữ phù thủy còn có thể tư duy bình thường dưới tình cảnh này đưa ra một vấn đề cực nghi hoặc, “Người nhà em đồng ý?”

Salazar sửng sốt hai giây mới ý thức được đối phương đang chỉ tới một nhà Malfoy, “Cái đó liên quan gì tới họ?”

Godric xì nở nụ cười, người trong lòng biểu hiện càng đáng yêu, anh cười nhìn Harry, “Một người nên thành thực với mình, có khi cần gì phải băn khoăn nhiều như vậy, hay là, các người cái danh là dũng cảm ngay cả mình thích ai cũng không nói nên lời?” Godric có ý nhìn về phía Ron, người sau nao núng dường như lui sau một bước.

“Lễ Giáng sinh vui vẻ.” Godric kéo Salazar đi.

Đi hơn mười thước, Godric lại trêu chọc lên tiếng, “Tôi đoán lần này Harry sẽ đi thông báo.”

“Ron xảy ra chuyện gì?” Salazar chú ý tới thiếu niên tóc đỏ không thích hợp.

“Cậu ta à, tôi thấy cậu ta trộm tìm nữ sinh Slytherin quyết đấu, mỗi lần đều bị thua.” Godric bất đắc dĩ nhún vai, “Cho nên tôi đoán, cậu ta thích nữ sinh mạnh mẽ.” Về sau đã định trước bị vợ quản nghiêm, trong lòng Godric bổ sung.

Ba người tam giác vàng bị lưu lại nhìn nhau không nói.

“Mình có việc đi trước.” Gần như đồng thời, Harry và Ron nói y hệt nhau.

Hermione nhướng mày nhìn hai người, ba người cùng xấu hổ.

“Tóm lại, lễ Giáng sinh vui vẻ!” Lại là đồng thời, Hary và Ron lên tiếng.

“… Lễ Giáng sinh vui vẻ!” Hermione bất đắc dĩ, nhìn hai bạn tốt bối rối rời đi, đến tột cùng làm sao vậy?

Chương 106: Quà Giáng sinh.

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 103-107: Truyền tin thực sự.

—o0o—

Lễ Giáng sinh cùng ngày, hầu hết mỗi đứa trẻ đều dậy rất sớm, bọn họ mau chóng chạy tới cây thông Noel nhà mình mở quà, đó là một ngày hội chúc phúc lẫn nhau.

Một nhà Malfoy cũng dậy rất sớm, Draco ăn mặc chỉnh tề xuống cầu thang, ngài Slytherin hình như còn chưa tới, cây thông Noel ở phòng khách đều là quà. Gia tinh đã phân loại, đặt quà tặng quan trọng hay quý giá ở bên ngoài, những thứ khác tạm thời bỏ vào tủ, bởi vì thật sự rất nhiều.

Draco nhìn lướt qua, trong đó một nửa đều là kẹo và socola xem ra quà mà các học trò Hogwarts gửi ngài Slytherin đều trực tiếp gửi tới đây.

“Lễ Giáng sinh vui vẻ.” Một giọng nói cắt ngang Draco trầm tư, là Regulus, anh tựa vào cầu thang, chào hỏi cháu ngoại trai nhìn qua không khác mình lắm.

“Lễ Giáng sinh vui vẻ, cậu.” Draco thực không được tự nhiên đáp lại, từ ngày hôm qua thấy người cậu rất thân thiết này, cậu vẫn luôn tự nói với mình, người này lớn hơn mình rất nhiều, phải chú ý bối phận.

Regulus cười cười, ngồi lên ghế salon, có thể còn sống nhìn chị mình, người thân của mình, đây là chuyện anh chưa từng nghĩ tới, “Em trai cháu còn chưa trở lại?”

“Em ấy có chút việc nên trì hoãn.” Draco có lệ, cha mẹ không nói cho cậu chuyện ngài Slytherin, đương nhiên cậu cũng sẽ không lắm miệng.

“Ăn sáng trước.” Narcissa bưng hồng trà và đồ ăn sáng đi ra, đặt lên bàn trà.

Regulus vốn không muốn ăn, lại bị khí thế cường đại của chị chỉ đành bất đắc dĩ cầm lấy miếng bánh quy nhỏ, vừa tỉnh dậy, đã mười mấy năm trôi qua. Trước kia, tuy Narcissa là chị gái nhỏ nhất nhưng là người quan tâm anh nhất, khi cha mẹ đều chú ý tới Sirius, người chị này quan tâm tới mình, săn sóc mình. Sau khi Sirius tiến vào Gryffindor, cha mẹ lại bỏ mọi áp lực lên người anh, cũng là người chị này chăm sóc mình như tri kỷ.

“Tới nhìn quà của em đi.” Narcissa vừa lòng nhìn em trai nghe lời, chỉ chỉ cây thông Noel.

Quà tặng Regulus là mấy bộ áo chùng đặt may và một cây đũa phép.

“Đây là?” Regulus vui sướиɠ quay đầu, đũa phép của anh đã bị hủy ở hang động rồi.

“Dựa theo tài liệu đũa phép của em mà tìm người làm theo yêu cầu.” Lucius quần áo kiểu cách lên sân khấu, “Chắc là có thể dùng.”

“… Cám ơn.” Đũa phép là một nửa cuộc sống của phù thủy, Regulus rất cảm kích.

“Người một nhà khách sáo cái gì.” Narcissa xem xét con trai, “Dra, con nhận được quà tặng nào?”

“Một quả bóng Quidditch.” Draco nâng rương nhỏ cho cha mẹ nhìn, “Ở trên có đầy đủ chữ ký tất cả các thành viên trong đội tuyển Anh.”

“Một món quà rất lớn.” Regulus mang theo lòng tò mò niên thiếu tiến lên nhìn, tâm lý anh còn chưa tới hai mươi tuổi, “Các bạn cháu sẽ hâm mộ cháu cho coi.”

Một tấm bưu thϊếp phong cách đơn giản dính trên rương, ở đó chỉ có một câu, “Giáng sinh vui vẻ, S.S.”

“A!” Draco lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Làm sao vậy?” Narcissa đi lên trước.

Draco quay đầu tìm trong đám quà, như cậu dự đoán, bên trong còn có quà tặng dính bưu thϊếp này, “Ba, mẹ, hai người cũng có.”

Narcissa cầm một cái hộp hình cầu, thấy rõ nội dung trên bưu thϊếp cô chợt hiểu ra con trai ngạc nhiên là đến từ đâu, đây là quà của ngài Slytherin. Giống hoa, tên nhóc kia thật có tâm tư, Narcissa nhìn đồ vật của chồng, một tấm da dê?

Draco lập tức chú ý tới cái nơ trên tấm da dê, cậu nghĩ tới điều gì, kéo tay áo mẹ, “Đó là nơ mà…”

“Hay…” Draco câm nín, cái từ ‘dành cho vật cưng’ làm cậu không nói nên lời.

Lucius nhìn tấm da dê được cuộn, sau đó nhìn cái nơ trong tay ngẩn người, đến tột cùng ngài Slytherin muốn tặng anh cái gì?

Narcissa nghẹn cười, Regulus thì có hơi khó hiểu.

***

Salazar vốn định trở về biệt thự sớm một chút, nhưng xảy ra một chút sự cố nho nhỏ. Quà tặng Giáng sinh vốn theo truyền thống là do cú gửi, đúng lúc cậu tìm được một cửa tiệm chuyên gửi quà tặng Giáng sinh, cũng thuận lợi gửi qua bưu điện rất nhiều đồ, nhưng món quà lớn đựng con nhện này thì không có con cú nào muốn đưa. Thay đổi thành tám con cú cũng vô dụng, làm tiêu tốn của cậu không ít thời gian, cuối cùng, cậu chỉ đành tự mình ném nhện tới hầm, nơi đó không có cây thông Noel, cậu thuận tay ném lên mặt đất.

Godric vẫn quyết định tới Hang Sóc trước, nên một mình Salazar độn thổ tới cửa biệt thự, lại gặp một người quen cũ, hoặc là nói một con rắn quen – Nagini.

Salazar ngụy trang không có hiệu quả với Nagini, thay đổi màu mắt màu tóc nhưng không thay đổi hơi thở.

[Thưa ngài…] Nagini khiêm tốn cúi đầu, nó đã ẩn núp trong này hai tuần chỉ vì chờ người này.

Elsa tò mò ló đầu ra từ tay áo Salazar, lần đầu tiên nó thấy loại rắn này.

Ngay sau đó, một người khác đột nhiên xuất hiện – Tom Riddle. Gã cần tìm được Regulus, mà đầu mối duy nhất là ở đứa trẻ kia. Nghe theo hai người, gã không tới Hogwarts, nhưng gã nghĩ Lucius có liên hệ với Xà Khẩu đó, gã không làm phiền một nhà Malfoy, gã nhớ cảnh cáo, nhưng gã có thể lợi dụng điều đó tìm đứa bé này. Nên gã đặt Nagini ở ngoài biệt thự, làm một thần chú, nếu Nagini phát hiện một dấu vết nào, gã sẽ lập tức xuất hiện.

“Ông tới đây làm gì?” Salazar nhíu mày.

Tom đánh giá gương mặt thằng bé bạch kim, Nagini sẽ không nhận sai người, thật không ngờ, đứa con riêng của Lucius lại là…

Hơi hơi khom lưng xuống, Tom cúi chào, “Có lẽ tôi nên gọi ngài là ngài Slytherin?” Một Slytherin không phải là hậu duệ Slytherin cũng chỉ có thể là bản thân Slytherin. Dù không thể tưởng tượng được cỡ nào thì đó cũng là khả năng gần sự thật nhất.

“Tôi không nghĩ ông tới chỉ là vì chào hỏi.” Salazar nheo mắt lại, cậu vẫn không thích người này dù gương mặt gã hiện tại cũng coi được.

Đối phương chấp nhận thân phận mà gã đoán, Tom hít thật sâu, người này thật sự là Salazar Slytherin! Gã lại cúi đầu cái nữa, “Tôi chân thành xin lỗi vì đã làm những chuyện trước kia.” Phân tách linh hồn, gϊếŧ chóc đẫm máu, mang một nhóm Slytherin tới cực đoan, làm hỏng mọi vinh dự, gã nên giải thích.

Salazar không nói gì, chỉ nhìn.

“Thưa ngài…” Tom thật cẩn thận nhìn vẻ mặt đối phương, gã nhận ra Salazar không thích gã, “Mạo muội tới đây, tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, Regulus ở đâu?”

Salazar trầm mặc, hồi lâu mới hờ hững đáp, “Nếu anh ta muốn, anh ta sẽ đi tìm ông.” Salazar quay đầu đi vào biệt thự không muốn nhiều lời.

“Khoan đã!” Tom có chút nóng nảy, gã tiến lên một bước điều chỉnh cảm xúc, “Vậy có thể gửi bức thư này cho cậu ấy không??” Lui bước mà xin, gã cần cơ hội.

Salazar cầm bức thư màu trắng, trên thư không viết một chữ nào.

“Làm phiền rồi.” Tom lùi sau một bước, cúi đầu một cái mới mang theo Nagini độn thổ biến mất.

[Elsa không thể chơi cùng cô ấy sao?] Con rắn xanh nhỏ thất vọng nhìn Nagini biến mất.

[Về sau sẽ có cơ hội.] Salazar an ủi cô bé, cất kỹ thư

***

Bữa tiệc Giáng sinh nhà Malfoy vô cùng phong phú, trong đó đồ ngọt chiếm phần lớn, tuyệt đối hợp khẩu vị Salazar.

Salazar chào hỏi vào người rồi đi tới bên cạnh bàn ăn cắt thức ăn, Elsa vui mừng, quấn một vòng người chung quanh giúp nó cắt đồ ăn.

Khi thấy con rắn xanh nhỏ, Regulus sợ hãi nhảy lên, “Vật cưng?”

“Nó gọi là Elsa.” Salazar nhẹ nhàng bâng quơ. Regulus nhìn qua không khác với ảnh chụp, hoàn toàn không có khí phách mạnh mẽ của quý tộc, mà chỉ là một thiếu niên dịu ngoan tinh tế, có lẽ nên gọi là ngoài mềm trong cứng, chuyện Trường Sinh Linh Giá cũng đủ để chứng minh phẩm tính thiếu niên này.

Regulus xem xét, không buồn ra tiếng vùi đầu ăn uống.

Narcissa hiền lành cắt thịt cho Elsa, thường thường nói chuyện ở trường với con trai, điều tiết không khí phòng ăn. Lucius có chút ngạc nhiên Salazar trầm mặc, như đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi trải qua bữa tiệc, Draco chỉ chỉ bên cạnh cây thông Noel, “Nơi đó có rất nhiều quà của em, toàn là đồ ngọt thôi.”

Regulus mỉm cười, thằng bé cháu ngoại nhỏ này tuy ít lời nhưng rất trẻ con, “Ăn nhiều đồ ngọt cũng không tốt.”

Salazar nghiêng đầu nhìn thiếu niên tóc đen một cái rồi lấy thư trong ngực ra, đưa qua.

“Cái gì vậy?” Regulus kỳ quái, ba người khác cũng khó hiểu nhìn qua.

“Quà Giáng sinh.” Salazar quên chuẩn bị quà cho Regulus, nhưng cái này cũng không tồi.

“… Cám ơn.” Regulus xấu hổ vò đầu, anh liếc phong thư, mặt trên không có gì. Anh cười cười với vài người đang chú ý tới mình, xé mở phong thư, anh nghĩ, điều này cũng có lẽ là quà tặng trêu đùa, từ khi còn bé anh nhận không ít từ anh trai.

Tấm da dê bên trong cũng là một mảnh trống không, mà khi Regulus chạm vào tâm da dê thì cả người anh đều cứng lại, dao động pháp lực trên đó quen thuộc cỡ nào. Regulus như bị điện giật buông tay ra, trên mặt trắng bệch, tấm da dê bay xuống mặt đất.

“Regulus!” Narcissa vội vàng tiến lên, gương mặt hoảng sợ và trắng bệch như người chết của em trai làm cô sợ hãi, “Làm sao vậy?”

Salazar vẫn luôn nhìn thiếu niên, cậu bình tĩnh nhìn.

Lucius nhìn tấm da dê trên mặt đất, đó là gì?

“… Thứ này, cháu lấy từ đâu?” Regulus nhìn thằng bé bạch kim vẻ mặt hờ hững. Không thể, làm sao có thể, người kia đã thay đổi, sẽ không viết cho anh thứ này nữa, không hề…

Salazar thành công nhận lấy một tia buồn bã và chờ đợi trong mắt thiếu niên, thật không ngờ tên ngu ngốc kia cũng nhận được tình cảm như thế từ một Black, cậu nhún vai, “Tom Riddle.”

Lucius, Narcissa và Regulus đồng thời ngơ ngẩn, tên thật của Chúa tể Hắc ám họ cũng biết, Draco thì mờ mịt, cũng không biết tên này có ý nghĩa thế nào.

“Chỉ là Tom Riddle mà thôi.” Salazar nhấn mạnh, “Có nhìn gã không tùy anh.”

“Cháu… Cháu là ai?” Phỏng đoán biến thành sự thật, Regulus càng kinh ngạc về đứa trẻ bình tĩnh nói cái tên kia, đùa à, không hề giống với đứa trẻ 12 tuổi chút nào.

Salazar nhíu mày, nhìn hai vợ chồng Malfoy.

“Chúng tôi chưa nói.” Narcissa vội xua tay, không được cho phép, bọn họ nào dám tùy tiện nói thân phận người nào đó cho ai khác.

“Không sao, không nói lung tung ra ngoài là được.” Salazar vẫn rất yên tâm về Black, “Tôi đã nói qua với Tom, cục diện rối rắm của gã tự do gã giải quyết, các người vui lòng thì giúp đỡ, không muốn cũng chẳng sao. Và cả…” Salazar lại nhìn Regulus, “Linh hồn gã đã đầy đủ rồi, hộp dây chuyền kia không hề còn liên quan tới gã nữa, cùng lắm là vật phẩm pháp thuật hắc ám tà ác, hủy diệt hay giữ lại do anh quyết định.”

Regulus mở to mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy. Anh chưa bao giờ nói qua chuyện hộp dây chuyền, mà ngay từ đầu khi tỉnh lại Narcissa hỏi anh, anh cũng chưa nói ra.

Nói xong những lời này, Salazar liền tới cây thông Noel mở quà, đủ loại kẹo socola còn có sức hấp dẫn hơn việc thảo luận về một tên ngu ngốc.

hương 107: Hang Sóc rt nhit tình.

Mê Đồ Quy Đồ - Chương 103-107: Truyền tin thực sự.

—o0o—

Gody master được hoan nghênh chiến vô cùng ở trang trại Hang Sóc, vợ chồng Weasley không chỉ một lần cảm thấy sao lại không sinh ra được một đứa trẻ con trai thông minh như vậy. Molly lại đôi song sinh một cái, Merlin biết khi hai vợ chồng họ biết được đôi song sinh đến trường dạy học còn thiếu nữa thì viết Thư Sấm! Chuyện lớn như vậy lại không có chủ đề gây tiếng vang, nhưng lại gây rối loại lớn ở trường như vậy (buổi biểu diễn pháo hoa đầu tiên)!

“Các em trai của anh chắc chắn mạnh hơn các giáo sư trước đó rồi.” Bill tự tin bình luận, vẻ mặt đều là cổ vũ đôi song sinh.

Ron và Ginny nhanh chóng nhắc lại, gật đầu theo.

“Đừng vui mừng!” Molly một tay đập vào đầu đôi song sinh, “Nói tới giáo sư, hôm nay giáo sư Lupin tới đây, các con côn cho ta, đừng có gây chuyện, hử?”

“Mẹ thân mến —!” Fred kéo dài âm điệu.

“Chúng tôi luôn luôn lo lắng.” George phụ họa.

Đợi mẹ quay đầu tới phòng bếp, đôi song sinh cùng nhìn Godric, nhẹ nhàng nói, “Lễ Giáng sinh sao có thể không quậy được!”

“Giáo sư Lupin là?” Godric không tìm thấy người này.

“Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc nhĩ thứ ba của điều này, rất giỏi.” Ron trả lời: “Vì thầy ấy luôn ở một mình nên mẹ mới có thể mời thầy ấy đến đây mừng lễ Giáng sinh.”

Đôi song sinh nhìn nhau, nhớ ra cái gì, nhịp tai.

“Chúng ta có thể học hỏi kỹ năng học giảng dạy của giáo sư Lupin.” George đề nghị.

“Đúng vậy, thầy ấy rất đáng tin.” Fred tự nhiên tổ rất không thực tế, cho rằng hai người đã quyết định chính xác.

Mười hai giờ dài, Remus Lupin giờ vào trang trại, chú thích căn bản không nghĩ đến nhưng không từ chối lời mời của Molly, vì để đối phương không quan tâm nhiều nữa. Chú một thân đơn giản, áo chùng không phải mới nhưng được giặt sạch sẽ, tránh cũng cắt gọn, nhưng tóc còn bù bù, xà mặt vàng như nêu cùng đôi mắt sâu hoắm khó có thể che dấu tiều tụy.

“Giáng sinh vui vẻ nhé mọi người.” Cười hiền lành, Remus chào hỏi.

“Có rất nhiều thể tới đây thật tốt.” Molly đến ôm một cái, sau đó dẫn Remus tới bàn ăn, “ Giới thiệu một chút, đứa bé này gọi là Gody, là bạn của George và Fred.”

Godric nhìn kiếm nhưng nhanh phản ứng đáp ứng, “Giáng sinh vui vẻ, ngài Lupin.” Vị trí này không phải là giáo dục của anh. Ngoài ra, nếu anh ấy không đoán sai thì đó là một người? Anh rất am hiểu dự đoán loại sinh vật huyền bí, nhất là thuộc tính này. Thời gian thay đổi thật nhiều, người cũng có thể cùng phù hợp với chất lỏng chúc mừng nha.

Remus cười gật đầu, một người cười vui vẻ cắt đồ ăn.

Molly thân thiết hỏi cuộc sống gần đây của Remus, chỉ thiếu cụ thể mỗi ngày đối phương ăn gì. George và Fred cướp đồ trộn ớt ném vào đĩa Ron, làm tổn thương Ron ăn rồi tản mạng uống nước. Molly đôi song sinh, vừa kéo lỗi tai George vừa tiếp tục nói chuyện với Remus, Ginny ở một bên thách cười.

Cơm nước xong, đôi song sinh bị mẹ họ dốc cỏ sau vườn, gần đây mấy thứ này vô cùng đau đầu. Godric xuất phát từ thú vị tới hỗ trợ, kết quả ba người cảm giác nào thành ra sinh động nhau, nửa tiếng sau, Ron và Bill tham gia vào, sau vườn nhất thời rung loạn.

Remus tiêu đề vào vách tường, nhìn nhóm người điên cuồng như trẻ con, ủ lâu về trước, chú thích cũng từng hơi ĩ như vậy, khi đó, chú thích còn có James, Sirius, nhưng hiện tại lại không còn ai cả.

“Remus, thầy phải khỏe lên.” Molly chợt đi về phía rìa, thở dài một tiếng, “Nếu không Sirius sẽ lo lắng.”

“Molly?” Remus quay đầu không biết nên nói gì.

“Bọn nhỏ, xông ĩ rồi đi thay quần áo đi, Thương quá!” Molly chống xông vào cuộc chiến sau vườn, cố ý hung dữ, lại rõ ràng không giận dữ.

“Tuân lệnh, thưa mẹ.” Một số trẻ làm mặt quỷ, Godric cười đi theo vào phòng.

Phòng ngủ của Ron.

Godric thay một cái áo lông của Ron, dù vẫn hơi rộng nhưng toàn bộ trong nhà cũng chỉ có Ron chênh lệch nhỏ nhất so với anh.

“Chúa ơi…” Ron ậm ừ muốn hỏi điều gì đó.

“Sao vậy?” Godric thích phong cách thùng rộng thình này.

“Cái kia… Em và Abraxas…” Ron nói, chuyện này cậu vẫn giữ trong lòng không nói cho ai.

“Có chuyện thì nói thẳng.” Godric nghiêng đầu, tên nhóc này không thể tự nhiên làm chi được.

“Sao hai người lại ở cạnh nhau!” Get out can đảm, Ron lớn tiếng hỏi.

“Cái gì gọi là sao ở cạnh nhau?” Godric cau mày, anh không hiểu rốt cuộc đang hỏi cái gì.

“Ý là… Em làm gì để cậu ấy đồng ý ở cạnh em đó…” Ron nhớ lại, “Slytherin đều thích làm mặt lạnh, đương nhiên anh không nói tới phong cách của Salazar nhưng không rõ lắm, muốn theo đuổi một Slytherin chắc chắn không dễ dàng như vậy…” Chìm vào trạng thái nào đó Ron nguy hiểm.

Godric nhướng mày, tên nhóc này yêu rồi?

“Ron!” Godric chụp mạnh lên ba vai thiếu niên tóc đỏ, nhếch môi cười sáng lạn, “Rất đơn giản, em nói em thích cậu ấy, sau đó thì thành thôi.”

"MỘT?" Ron trừng mắt, “Sao có thể chứ?!”

“Anh một Gryffindor nghĩ nhiều vậy làm chi.” Godric cảm thấy hiện nay tình thần cảm động của Nhà theo đuổi người ta rất tốt, “Thích ai thì tìm người đó thông báo thôi, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, sợ cái gì?”

“Được không?” Ron hoài nghi, trong việc bắt đầu hiện lên mặt treo hãn của nữ sinh nào đó.

“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Godric hãy quay lại, xin hãy nói, nếu một Slytherin không có ý với anh thì sao có thể có nhiều lần chấp nhận ý kiến

của anh được.

"MỘT." Ngốc lăng gật đầu, Ron tỉnh tỉnh bồi thêm một câu, “Điều này là bí mật, đừng nói cho người khác.”

“Yên tâm.” Godric cười he he.

Buổi chiều, đôi bài hát sinh Người kéo giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trước đó của mình thảo luận nửa ngày, cho đến khi đối phương đồng ý cho hai người mượn vài cuốn sách giáo khoa thực dụng, cộng thêm thi thôi chỉ đạo kỹ thuật mới thôi.

Remus không ở lại ăn cơm chiều, chú khách sáo gật đầu bước đi, dù người nơi này đều rất nhiệt tình nhưng chú vẫn cảm thấy không hợp lý với mình lắm.

Tối hôm nay, trang trại huấn luyện đón một vị khách quan trọng – Abraxas Malfoy.

Molly và Arthur hỗ trợn mắt há nhìn đôi song sinh mời thằng bé bạch kim (Elsa ở lại biệt biệt ăn đồ ngọt không tới cùng) vào cửa, mà ngay cả Ron cũng thân thiết thiết cầm đồ ngọt đãi khách.

Người đàn ông tóc đỏ gian nan điều tiết tâm trạng mình, lần đầu tiên trong cuộc đời bày tỏ ra gương mặt tươi cười với một Malfoy là chuyện không dễ gì. Molly xấu hổ giật nhẹ góc của mình, không nói được gì.

Salazar mang đến vô số quà tặng lớn từ biệt thự Malfoy dựng lên bàn, đồ ăn sử dụng phần lớn, còn cả cờ phù thủy, ruy băng treo Giáng sinh, thậm chí còn cả bộ đồ ăn bằng bạc hoàn, túi nhung, áo gọi đủ loại.

“Đây là…” Toàn nhà Weasley im lặng, đây là đi đóng quân dã ngoại sao?

Fred và George lam bẩm sinh thứ thứ này, áo chùng thực hiển là kích thước của Abra, lũ họ chớp mắt mấy cái, “Abra…”

“Thứ thứ hai là quà.” Salazar chỉ ăn đồ và vài món đồ chơi.

“Những thứ khác?” Godric cũng nhìn theo, “Tôi hiểu rồi, cha và mẹ cậu đưa cho cậu chứ gì.”

Salazar gật đầu, cậu nói muốn tới Hang Sóc, một nhà Malfoy đều lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó thật sự muốn cậu mang theo mấy đồ thường dùng vài ngày nay, Sợ cậu ở đây không quen. Nói thật, cậu tới đây chơi có một ngày, có cần mang nhiều thứ như vậy không?

Trên mặt Arthur hiện lên màu gan heo, cái con công đực chết tiệt kia, đang phát triển điều kiện đơn sơ nhà bác hay sao? Im lặng, nếu nhìn mắt vì sao còn để con trai tới đây, đầu óc được nước vào hả!

“Thật tốt quá, chén đĩa chúng ta sớm nên thay đổi!” Thích ứng điều này nhất chính là đôi song sinh, Fred vỗ tay trầm khen thưởng.

George thì ôm lấy dụng cụ chạy vào bếp, rất có tư thế nào không thể được.

Godric đứng ở đó thuộc về phát quà, vật nhà Malfoy đều là hạng nhất, điểm này không thể nghi ngờ.

Ron xem xét vẻ mặt cha mẹ, lại nhìn vẻ mặt tự nhiên của Abra, vui vẻ mang băng ruy băng và vật phẩm trang sức cao cấp trang trí lên trên cây thông Noel. Cậu và Abraxas là bạn đánh cờ, cái này không liên quan tới dòng họ Malfoy.

Hai vợ chồng Weasley rất có cảm giác giác trời mây hồng, cho đến khi người nhà ngồi ở bàn ăn cùng ăn chung món ăn cao cấp đều yên tĩnh trong trạng thái Khởi động.

Sau bữa trưa chiều, một đám trẻ ngồi trên nóc nhà phóng pháo hoa, những cái này là đôi song sinh tranh thủ thời gian tự do chế tác tặng quà đặc biệt nhân ngày Giáng sinh. Fred và George không ném pháo, Ginny và Ron rất phối hợp nhiều lần, mà ngay cả Charlie, Bill, Percy cũng đều chơi nghiện.

Godric trầm ĩ một phen đi tới rìa Salazar, “Thế nào, nơi này không có chút chứ?”

“Tạm được.” Salazar nằm trên mái ngói, lười nhìn hoa không ngừng trên bầu trời.

Godric như được một lời khen nhếch miệng cười, sau đó viền Salazar cùng nhìn không trung. Trong không gian hương ĩ, như chỉ có góc nhỏ này, hai người hưởng thụ yên tĩnh, tương lai, viễn viễn thế này thì tốt biết bao.