🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ —o0o—
Thứ sáu, năm thứ hai chỉ có một lớp, Lịch sử Pháp thuật. Vì Godric vẫn chưa tỉnh, nên Salazar không hề khách khí cúp tiết, thật ra cái này không liên quan lắm nhưng trong tiềm thức Salazar đã sắp xếp việc chăm sóc Godric lên hàng đầu, cậu cũng không tới Nhà Gryffindor chớ nói chi là dạy Draco pháp thuật hắc ám.
Cũng may ngày tiếp là hai buổi cuối tuần, không rõ vì sao Salazar vắng mặt, nếu có người hỏi, Draco còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa, ví như vội làm bài tập gì đó, đương nhiên, Draco còn nghĩ rằng xà tổ có việc ra ngoài rồi.
Godric ngủ rất say sưa cũng thật an tâm, chờ khi anh mơ mơ màng màng mở mắt, vầng sáng không rõ lắm nói cho anh biết là ban ngày, lúc đó…
“Choáng váng?” Salazar nhíu mày, sao tên đáng ghét lại có vẻ mặt như tên ngốc thế kia.
Cúi đầu, Godric bật cười, khi suy yếu nhất anh lựa chọn theo bản năng, lại đưa mình tới đây, vốn tưởng rằng ở nơi tộc nhân huyết mạch tương liên anh nhận được phản bội và đuổi gϊếŧ, mà ở nơi đứa trẻ vốn là kẻ thù anh lại nhận được tin tưởng và cảm giác an toàn. Ôi, không, bọn họ sớm đã không còn là kẻ thù rồi, bọn họ là bạn, có lẽ còn sâu hơn.
Anh theo bản năng lảng tránh tình cảm nào đó, hoa đồng nội lại báo sự thật, Godric ngẩng đầu, trong con ngươi xanh lam lóe ra tia sáng rỡ, “Chào buổi sáng, Salazar.”
Lần này đến lượt Salazar ngơ ngẩn, cậu không rõ tên đáng ghét đang vui cái gì, bĩu môi, cậu nói, “Đã năm giờ chiều rồi.”
Godric vẫn cười chống người dậy, cảm xúc khác biệt trên giường nhắc anh còn có gì đó, cúi đầu, Godric cứng đờ, bạch kỳ mã non… Salazar dùng chúng làm ấm giường cho anh…
“Tự anh đưa về.” Giọng điệu Salazar tùy ý, cậu không phụ trách giải quyết hậu quả.
Godrc cười rộ lên, giọng cười càng lúc càng lớn, lớn đến mức làm Salazar khó chịu.
“Salazar, cậu thật đáng yêu.” Khi tiếng cười dừng lại, Godric nói vậy.
Mặt Salazar chợt đỏ bừng, cậu có thể cảm giác được hai gò má nóng rực, không, cậu nên giận mới đúng, cậu ép ra một phần tức giận, “Tên đáng ghét —!”
Gryffindor thuần túy là phái hành động, khi phát hiện lòng mình tới lúc làm ra hành động sẽ không vượt qua 24 tiếng. Đặc tính duy nhất khác với Gryffindor hiện nay của Godric chính là anh giỏi về tính kế và suy nghĩ, có điều nếu đối phương là Salazar, vậy anh nguyện ý lựa chọn phương thức tự nhiên. Chỉ thấy anh chống một tay lên giường, toàn bộ thân mình vươn ra ngoài, đặt môi lên môi người kia.
Cảm xúc mềm mại khóa lại lời mắng chưa xong của Salazar, thiếu niên hơi thở như ánh mặt trời tiến lại, mái tóc vàng rực đẹp tới mức khiến Salazar nhắm mắt lại.
Cậu, đang làm gì?
Salazar đã tỉnh hồn lại nhanh chóng lùi về sau, cùng ghế dựa ngã lăn ra đất. Cậu ngồi ở dưới, mờ mịt ngẩng đầu nhìn, không phải tức giận, không phải ảo não, mà là mờ mịt, Godric đang làm gì?
“Tôi thích cậu, Salazar.” Thiếu niên tóc vàng giọng nói không lớn lại biểu lộ hiền hòa tới tận xương.
Ba giây sau, Salazar làm chuyện duy nhất có thể làm – cậu độn thổ.
Tộc trưởng thiếu niên bộ tộc Gryffindor bình tĩnh dùng một thần chú không đũa phép điều chỉnh quần áo trên người thành kích cỡ phù hợp, sau đó đứng lên, chỉnh góc áo. Salazar không tức giận, không ném một pháp thuật hắc ám lại đây, chỉ dựa vào hai điều này cũng đủ để Godric khẳng định trong lòng Salazar, anh cũng có vị trí khác biệt với người khác.
Bộ tộc Gryffindor huyết thống là cao nhất, đáng tiếc hiện tại không có hôn ước gia tộc gò bó anh. Godric chỉnh chỉnh tóc, trong mắt anh tràn đầy kiên định, dù có gia tộc, người anh đã chọn cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Quay đầu nhìn năm con bạch kỳ mã non hơi phát run trên giường, Godric lại mỉm cười, Salazar cũng thật là.
Quyết định tạm thời buông tha Salazar chạy thoát, đầu tiên Godric đưa nhóm bạch kỳ mã trở về, độn thổ qua lại ba lần, sau đó anh trở lại phòng làm việc của mình, nơi đó trong tủ có Dược tăng tuổi và Dược đổi màu mà anh cần.
“Chủ nhiệm…” Hồn ma tội nghiệp luôn chờ trong văn phòng con ngươi sáng lên, “Ngài không có việc gì chứ?”
Godric nở nụ cười khoát tay, “Tôi rất tốt.”
Nicolas nhẹ nhàng thở ra, sau đó lộ ra vẻ mặt áy náy, “Chủ nhiệm, bên Albus…” Ông nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, ông cụ kia chắc chắn đã nhận ra.
“Hửm?” Godric nghiêng đầu, hóa ra giọng nói anh nghe thấy lúc đó phát ra từ hồn ma này, không hề gì nhún vai, “Không sao, tôi đi xử lý.”
Hồn ma bồi hồi một trận, do dự nói tiếp, “…Giáo sư Slytherin tức giận sao?” Lúc mắt người kia biến đỏ chính là tức giận, Nicolas nhớ rõ ràng.
Nghi hoặc liếc Nicolas một cái, Godric dừng lại nói, “Đừng đi tìm cậu ấy.”
Nicolas vội gật đầu, lại lơ lửng một trận, cảm thấy chủ nhiệm không có việc gì mới rời đi.
Phòng hiệu trưởng.
Dumbleodre sững sờ nhìn vị Gody Wilson sư tổ mất tích ba ngày đột nhiên xuất hiện.
“Nếu không phiền mời tôi một cốc nước đường?” Trở về hình thức giáo sư Godric cười sáng lạn.
A! Biết là thất lễ Dumbledore đứng lên, “Mời ngồi.” Sự thực hiệu trưởng đầu tiên của Hogwarts và chủ nhiệm Gryffindor còn sống thật sự kí©h thí©ɧ cụ, quan trọng hơn là sư tổ chết mà sống lại này còn cứu mạng cụ nữa!
“Không cần câu nệ như vậy.” Godric cầm chén uống một ngụm, “Lần sau gặp tôi đừng giấu hộp kẹo là được.” Nói xong, Godric cầm lại đũa phép trên bàn, đây là cây anh đã đánh rơi.
Lời trêu chọc khiến lão hiệu trưởng không ngừng bí bách, chẳng qua rất nhanh, cụ liền thích ứng tính tình đối phương, “Ngài có tính toán gì không?” Sử dụng ngôn xưng là cầ thiết, mặt khác, đúng là cụ không hiểu được mục đích sư tổ đến dạy học, trợ giúp Malfoy còn cả dáng vẻ khác kia nữa.
“Làm giáo sư, không phải lo nghĩ gì.” Godric trả lời sâu sắc, anh nâng cằm lên, nhìn ông cụ, ngừng hai giây, nói tiếp, “Dumbledore, chiến tranh đôi khi sẽ vì đại cục mà hy sinh một phần.” Đầu đề câu chuyện chuyển đổi, giọng Godric rất nhẹ, “Nếu cụ có năng lực, nghĩ lại đồng thời bảo vệ học trò bốn Nhà được được không?”
Đừng gϊếŧ chóc lẫn nhau mà cùng tồn tại, Godric biết Dumbledore cũng có bất đắc dĩ của mình, nhưng hiện tại có mình và Salazar làm rối, thời cuộc đã khác nhau rất lớn. Nếu đã bị Dumbledore phát hiện thân phận, có một số việc cần nói rõ ràng, coi như là cung cấp cho Dumbledore một con đường khác, con đường cả hai bên đều có lợi.
“Ý của ngài là?” Dumbledore không quá chắc chắn vì hàm nghĩa mình lý giải.
“Tôi đã gặp Chúa tể Hắc ám, hiện nay gã chính là một kẻ điên não tàn.” Godric nhớ lại, giọng điệu trở nên hờ hững, “Tôi tin không có ai từ nhỏ đã muốn gục dưới chân người khác, huống chi là các quý tộc trời sinh cao ngạo, tôi sẽ cho họ một con đường khác, con đường của mình. Mà tôi hy vọng cụ, có thể cho học trò Hogwarts công bằng chân chính.”
Dumbledore là một hiệu trưởng tốt, nhưng trong vô thức vẫn thiên vị Nhà Gryffindor, chuyện này không quá đán. Có chút ngăn cách đến từ giáo dục gia đình, nơi phát ra với chiến thế, có chút đối địch càng là không thể theo ý mình, thậm chí điều đó còn không phải do các học trò có thể quyết định. Một hiệu trưởng, ở thế cục loạn lạc này, làm được điều đó đã là tốt rồi, tuy trong lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, nhưng luôn luôn có dày có mỏng, Dumbledore thích Gryffindor hơn không tính là sai lầm gì.
“… Ngài đang giúp Slytherin?” Dumbledore chậm rãi nói.
“Cụ ghét Slytherin?” Godric nhìn thẳng mắt ông cụ.
“Không…” Dumbledore nhớ tới điều gì, trong mắt cụ lóe qua đau đớn, giây lát biến mất, “Tôi chỉ là… Không biết nên tin họ thế nào.” Đám người tràn ngập dã tâm, giảo hoạt, ngày xưa người kia, rồi đến Tom, cụ không thể tin cũng chỉ có thể lựa chọn nghi ngờ, sau đó cách nhau ngày càng xa. Dumbledore đối mặt với vị sư tổ này không tự chủ nói ra lời thật lòng.
“Vì sao cụ không vào Bộ Pháp thuật?” Godric đột nhiên hỏi sang vấn đề khác.
“Hửm?” Dumbledore nhíu mày, có người đã từng hỏi cụ câu này, khi đó cụ trả lời rằng cụ thích ở cạnh bọn nhỏ, thật ra không phải, cụ từ chối tiếp cận Bộ Pháp thuật thực sự là do: cụ lo lắng va chạm vào quyền lực cụ sẽ biến thành bộ dáng nào nữa, có thể điên cuồng giống hệt người kia truy tìm một giấc mộng không thực tế, trở nên coi rẻ sinh mạng con người hay không.
“Cụ nên tin tưởng vào mình.” Godric sắc bén không ai địch nổi, “Tin vào năng lực và ánh mắt của mình, tin tưởng mình không nhìn lầm người, vì khi cụ nghi ngờ, có lẽ cụ đã hủy diệt một khả năng, mà khi cụ từ chối, có lẽ cụ hủy diệt còn nhiều hơn.”
Dumbledore sống tới vậy thật sự có một chút đạo lý tới giờ vẫn chưa hiểu thấu đáo, nên cụ tình nguyện yên lặng trông coi ngôi trường này, cũng không tới thăm người kia, một người có được phẩm tính Slytherin cố chấp cầm tù bản thận, đã từng là bạn thân và người yêu của cụ.
“… Những đứa trẻ này rất tốt.” Mắt Godric trở nên sâu xa, “Dù là Nhà nào cũng vậy, có lẽ tính cách khác nhau nhưng phẩm tính đều thật tốt, so với niên đại kia của tôi tốt hơn nhiều.” So với nhà anh thì càng tốt hơn.
Hai người không nói gì thêm, uống nước đường, ăn đồ ngọt, hai sư tử đều đang nhớ lại điều gì, vô cùng cảm khái.