Ba năm trước, cả Hà thành náo loạn vì rộ lên tin tức đại tiểu thư Vân gia ăn chơi. Loạt tin đồn xấu rầm rộ một thời gian dài, gây nên rúng động không hề nhỏ với những người tầng lớp giới thượng lưu. Thậm chí bị chính phủ nhà nước bắt và tuyên án phạt với mức tù là 3 năm.
Đường đường là tiểu thư Vân gia, sống trong nhung lụa, tư sắc ngời ngời. Vậy mà lại hư đốn đến mức sử dụng chất cấm, ỷ bản thân giàu có mà thực hiện hành vi đồϊ ҍạϊ ép bức một sinh viên cùng trường đến mức có vấn đề về tâm lý. Thậm chí còn quan hệ tìиɧ ɖu͙© bừa bãi để bản thân phải nạo phá thai, có cả hồ sơ bệnh án tại bệnh viện.
Chỉ có điều, chưa dừng lại ở đó. Không lâu sau khi tin tức rộ lên. Cả Hà thành lại được phen bất ngờ khi kẻ mà thực hiện những điều đó lại là người chị song sinh của tiểu thư Vân gia.
Tâm điểm bàn tán lại bắt đầu đổ xô về mối quan hệ này. Đó giờ chỉ hay Vân gia có duy nhất một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng được nuông chiều. Chưa nghe nói đến việc lại có thêm một vị tiểu thư khác.
Cuộc họp báo diễn ra, Vân gia hết mực tẩy trắng, vị tiểu thư kia lộ mặt. Cánh phóng viên như săn được tin tức lớn khi mà hai người lại có gương mặt rất giống nhau.
Vân gia lên tiếng thanh minh. Cả gia tộc năm đó khi Vân phu nhân hạ sinh một cặp song sinh. Người chị khi vừa mới sinh đã mắc bệnh lạ yếu ớt, vì để bảo toàn nên giấu nhẹm tin tức đứa trẻ đó mà đưa ra nước ngoài điều trị trong thời gian dài, tránh để ảnh hưởng truyền thông.
Nhưng thật không ngờ, người chị song sinh sau khi chữa trị. Những tưởng ở nước ngoài sẽ được giáo huấn học hành tốt. Vậy mà khi đưa về nước lại làm ra những chuyện tày trời. Khiến Vân gia chỉ có thể giấu nhẹm đi.
Cứ như thế, chuyện rầm rộ suốt ba năm trời. Truyền tai qua miệng hết bao nhiêu người. Thời gian trôi qua, nháy mắt cũng dần bình ổn trở lại. Ít người nhắc đến cũng như nói lại.
…
Cũng là thời gian đó, ngày kết thúc án phạt ba năm.
Vân Nhật Sam ngồi trong ngục tù, tối tăm lại lạnh lẽo. Cô hướng mắt nhìn vào khoảng không vô định. Nơi đây đáng sợ như nào, e là vẫn chưa bằng một góc của lòng người.
Không lâu sau cửa l*иg giam được đẩy, vang lên tiếng két dài của cánh cửa sắt va vào nền đất vô cùng chói tai. Bất giác khiến gương mặt nhỏ nhíu mày.
Ngục tù nhìn Vân Nhật Sam, sự khinh bỉ ghét bỏ hiện rõ. Bởi cô vào tù vì tội danh gì ai cũng biết.
“Hết thời hạn rồi.”
Vân Nhật Sam theo chỉ dẫn, thay lại bộ đồ khác. Mái tóc dài rối bù được cột gọn bởi sợi dây thun đằng sau, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi khô khốc. Tuy vậy vẫn không che được đường nét tinh xảo trên gương mặt.
Những viên quan cảnh sát đằng sau nhìn không khỏi thấy tiếc. Xinh đẹp như vậy ai mà ngờ lại gây ra những tội danh đáng sợ như thế. Lại chẳng bằng một góc của cô em gái Vân Nhật Hạ.
“Cô được thả trở về với xã hội. Không hẹn ngày gặp lại. Còn nữa, em gái cô đang đợi ở ngoài.”
Vân Nhật Sam bước ra hướng cửa, đằng sau không ít lời lầm bầm chê trách, nếu nghe thoáng qua có cả sự khen ngợi.
Lầm bầm chê trách một kẻ như Vân Nhật Sam, còn lời khen ngợi là tính hiếu thảo của Vân Nhật Hạ. Có một người chị ác độc như vậy nhưng đến ngày cô ra tù vẫn đến đón.
Khoé môi Vân Nhật Sam hơi kéo cao, thoáng qua sự chế giễu. Ai mà ngờ được kẻ làm ra những chuyện này đều do hai người tên “cha mẹ ruột” lẫn đứa em gái của cô kia chứ.
Thay Vân Nhật Hạ nhận tội, chịu mọi sự mắng chửi của miệng đời. Cứ như thế, sống như cái bóng Vân Nhật Hạ.
Cuộc sống của Vân Nhật Sam vốn chẳng dính dáng tới những thứ này. Cô được nuôi bởi người mẹ khác của mình. Nghĩ lại, mọi chuyện trong 3 năm qua thoáng cái như xảy ra trong chớp mắt vậy.
Cô bước ra ngoài, nhìn ngắm thế giới trước mặt mà lâu rồi chưa thấy. Vân Nhật Hạ đứng đợi, khoác lên người chiếc váy lam nhạt, tay cầm bó hoa. Mái tóc cô ta bồng bềnh trong gió, mang theo dáng vẻ nàng thơ xinh đẹp vốn có.
Hai người có gương mặt gần giống nhau, đây mới là trọng điểm. Căn bản có vài nét đặc trưng khác, mái tóc cô thẳng dài, còn Vân Nhật Hạ thì lại uốn cong. Đường nét gương mặt khác vài điểm, nhưng căn bản phải nhìn kĩ, nếu chỉ nhìn qua loa e là khó nhận ra.
Vân Nhật Hạ lại gần cô, đưa bó hoa. Khoé môi mỉm cười dịu dàng.
“Mừng chị ra tù.”
Vân Nhật Sam ngước nhìn đứa em gái của mình, đẩy bó hoa ra. Cô có chút lười diễn kịch. Rốt cuộc bộ mặt cô ta có thể sẽ giả tạo đến mức nào kia chứ?
“Mẹ tôi như nào rồi?”
Vân Nhật Hạ bị đẩy bó hoa, gương mặt buồn bã.
Mọi hành động của cả hai thu gọn tầm mắt đám viên quan đứng phía xa. Lời bàn tán cất ra. Chung quy vẫn là chửi rủa Vân Nhật Sam, khen ngợi Vân Nhật Hạ.
Lời nói là thì thầm nhưng cả hai đều nghe rõ. Vân Nhật Sam nghe đến quen, chẳng đoái hoài. Riêng Vân Nhật Hạ lại thích cái cảm giác đạp kẻ khác để mình leo lên như thế, cô ta rất tận hưởng.
Cứ như thế, đến khi bước lên tận chiếc xe hơi sang trọng đưa đón. Vân Nhật Hạ lúc này mới ném đoá hoa trên tay xuống. Nhìn chằm chằm Vân Nhật Sam.
“Chúng tôi đã làm theo thoả thuận, chị thay tôi lãnh tội, gia đình tôi sẽ giúp bà ta điều trị căn bệnh hiện tại.”
Vân Nhật Sam mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn trở về bệnh viện nơi mẹ cô đã điều trị. Người duy nhất cô muốn gặp, là bà ấy.
Vân Nhật Hạ nhìn cô. Rất lâu sau mới lên tiếng. Dường như là vấn đề khó nói.
“Còn một chuyện nữa. Ngày mai chị phải đến Vân gia. Thực hiện nốt việc cuối cùng đó. Chúng tôi sẽ chu cấp tiền để chị và bà ta có thể rời khỏi đây.”
Khoé môi Vân Nhật Sam nhếch lên cười nhạo. Vấn đề gì mà lại không nói ngay bây giờ.
Vân Nhật Hạ trông vậy lập tức bồi thêm một câu.
“Chị nên biết, chị không có quyền từ chối.”
TruyenHDTruyenHD