"Mẹ không thích Hải Diêu, đối với con bé cũng không cho sắc mặt tốt, nhưng bằng lương tâm nói một câu, Hải Diêu biết lễ phép, hiểu chuyện và tôn trọng người lớn hơn rất nhiều! Cưới Trình Nhã Như, thì mẹ thà để con quay lại với Hải Diêu còn hơn!"
"Mẹ, Hải Diêu đã nói cái gì với mẹ, mà mẹ lại thay đổi nhanh như vậy?"
"Tóm lại! Mẹ thay đổi chủ ý rồi! Con muốn cưới Trình Nhã Như, thì chờ mẹ chết cái đã!" Lục phu nhân cứng rắn nói một câu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Thế Quân ngồi lên ghế sofa, đau đầu.
Lời nói của mẹ giống như là một cây đinh đóng vào trái tim anh ta, từ trước đến nay Lục Thế Quân rất tự phụ, nếu anh ta đã chọn, thì nhất định phải được người chung quanh tán đồng! Còn Đông Hải Diêu...
*
Thang thị.
Thang Khải Huân nghe tiếng bước chân, thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lại tiếp tục làm việc, Cố Diệc Thù thấy thế không khỏi cười khẽ: "Nhìn cái gì, nhận không ra tiếng bước chân của em sao?"
Thang Khải Huân cười nói: "Không nhận ra."
Cố Diệc Thù "Đêm nay anh về Cố gia ăn cơm nhé?".
Thang Khải Huân lắc đầu: "Đêm nay anh có việc rồi."
"Chuyện gì quan trọng hơn so với em chứ?" Cố Diệc Thù không vui, kéo ống tay áo của Thang Khải Huân lắc lắc.
Thang Khải Huân vẫn không thay đổi ý định: "Đêm nay anh thật sự có việc, để lần sau đi."
Cố Diệc Thù cũng biết tính của Thang Khải Huân, nên không nói thêm nữa.
Không có lý do để ở lại nữa, nên Cố Diệc Thù đi ra ngoài luôn.
*
Hải Diêu nhìn thấy số di động Lục Thế Quân lấp lóe trên màn hình điện thoại.
Thì trong lòng run lên một cái.
Thịnh Hạ không biết đi đâu, Đường Yên thì đã tuyệt giao, ba ba không gọi điện thoại đến, người bên cạnh, cứ như đã quên hôm nay là sinh nhật cô.
Hải Diêu do dự một hồi, vốn dĩ là không muốn nghe, nhưng cuối cùng vẫn ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng, Lục Thế Quân đã nói trước: "Đông Hải Diêu, tôi mặc kệ cô đã làm cái gì! Tôi chỉ có một câu thôi, tôi không yêu cô, cũng sẽ không tái hôn với cô, cô vĩnh viễn không thay thế được vị trí của Nhã Như đâu! Muốn tái hôn với tôi sao, bỏ cái ý nghĩ đó đi!"
Hải Diêu không biết đã cúp máy như thế nào, cô cho là cô sẽ khóc, giống như trước đây, nhưng lần này, cô chỉ ngồi ngơ ngẩn, giống như một bức tượng gỗ.
Hải Diêu cảm thấy mình rất ngu ngốc, chuyện đã như vậy rồi, mà vẫn còn chờ mong, không phải quá buồn cười sao.
Hải Diêu tùy tiện vào đại một quán Bar, tửu lượng không tốt, mới vài chén đã say ngã trái ngã phải, dạ dày sôi trào khó chịu, nên lảo đảo đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng đứng chưa vững đã thấy trời đất quay cuồng, đang chuẩn bị ngã sấp xuống thì không ngờ đập vào l*иg ngực của một tên con trai nào đó, eo cô bị một đôi bàn tay bóp chặt, nóng hôi hổi.