Chương 4

Tô Hàng đưa cho Từ Sướиɠ một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, Tô Hàng đem 1% cổ phần tập đoàn của cô cho Từ Sướиɠ.

Từ Sướиɠ nhìn văn kiện, tay run run, Tô Hàng rốt cuộc là muốn gϊếŧ người phóng hỏa, để anh hủy thi diệt tích hay sao, "Tôi không thể khuất phục trước bọn tư bản xấu xa được, nhưng số tiền này..."

"Sau này, công việc của tập đoàn vẫn cần anh giúp nhiều. Dù sao tôi cũng đã có gia đình nên vẫn muốn dành nhiều thời gian ở bên họ" Tô Hàng không biết chút gì về thế giới nội tâm phong phú của trợ lí Từ. "Ký đi, anh xứng đáng, mấy năm nay anh cũng đã giúp đỡ tôi nhiều rồi."

Từ Sướиɠ không chút ngượng ngùng, cầm lấy bút viết chữ ký rồng bay phượng múa của mình xuống.

Từ Sướиɠ bằng tuổi với Tô Hàng, nhưng đến nay vẫn cô đơn một mình, không nói tới con cái, ngay cả bạn gái anh cũng đều không có, bất đắc dĩ dính một trăm vạn bạo kích về tinh thần của Tô Hàng.

"Tôi nhớ anh có người bạn là nhà đầu tư mạo hiểm ở Mỹ, đang muốn về nước phát triển," Tô Hàng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, "Đem anh ta đào về đây, giá cả dễ thương lượng"

"Tô tổng, ngài như vậy thật sự rất giống thổ phỉ" Từ Sướиɠ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng phải làm việc gì phạm pháp.

"Tôi cũng có thể tin tưởng bạn của anh, công ty mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, cũng đã đến lúc nên phân chia việc quản lý tập đoàn." Tô Hàng nghiêm mặt nói. "Nếu anh ta thật sự có năng lực, tôi sẽ không bạc đãi anh ta."

"Được, tôi lập tức liên hệ anh ta, hẳn là không có vần đề gì lớn, chỉ cần có tiền thì mọi chuyên đều dễ dàng." Trợ lý Từ vội vàng đi liên hệ với người bạn học cũ ở nước Mỹ xa xôi.

***

Trong văn phòng chủ tịch, Tô Hàng xoay xoay bút trên tay.

Ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, Tô Hàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời bên ngoài cửa sổ, ấm áp lại chói mắt.

5 giờ, Tô Hàng đúng giờ tan làm, còn trợ lý Từ bị bắt ở lại tăng ca.

Vài thư ký trong phòng chủ tịch khẽ khẽ thì thào.

"Tô tổng thế mà lại tan làm đúng giờ."

"Dù sao Tô tổng đã có gia đình cũng nên về nhà với con trai"

"Như vậy xem ra Trợ lý Từ cũng thật chăm chỉ nha"

Từ Sướиɠ ra lấy cà phê, nghe thấy, trong lòng rít gào: "Tôi cũng muốn tìm bạn gái, lũ tư bản ác độc". Sau khi than thở, anh vẫn phải khuất phục trước đồng tiền.

Vừa về đến nhà, chú mèo cam nhìn thấy nữ chủ nhân trở về lạnh lùng meo một tiếng, rồi quay đầu rời đi.

Chu Chu thấy mẹ về, lập tức giống như một cái đuôi nhỏ chạy tới dính lấy mẹ.

"Chu Chu mau tới đây, xem mẹ mua cho con cái gì này." Tô Hàng đem cái hộp nhỏ đưa cho Hoắc Chu.

"A, rùa rùa" Hoắc Chu thấy trong hộp kính có rùa đen, ánh mắt cậu nhóc sáng lên.

"Thích không" Tô Hàng nhéo nhéo khuôn mặt cậu, "Thích thì cần phải nuôi dưỡng cẩn thận nhé"

Tô Hàng lần đầu tiên tan làm đúng giờ, có chút rảnh rỗi, cô bước tới phòng bếp, thấy dì Trương đang chuẩn bị cơm tốt, đột nhiên nghĩ đến, cô còn chưa từng nấu ăn cho Chu Chu với Hoắc Tự.

Thấy dì Trương làm khá đơn giản, Tô Hàng rất háo hức, bắt tay vào làm.

Khi Hoắc Tự xuống lầu, nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Tô Hàng, liến đi đến phía sau Tô Hàng.

"Em muốn thử sao" giọng trầm thấp mang theo ý cười ở sau lưng vang lên.

Tô Hàng quay đầu thì thấy Hoắc Tự đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng gật gật đầu. "Em còn chưa làm đồ ăn cho anh và Chu Chu đâu."

"Cà chua xào trứng rất đơn giản, làm cái đấy đi" Hoắc Tự đề nghị.

Tô Hàng cùng Hoắc Tự cực kỳ tự tin tiến phòng bếp, từ chối sự giúp đỡ của dì Trương, một món ăn đơn giản như vậy, đối với Tô tổng và giáo sư Hoắc là dễ như trở bàn tay.

Hơn mười phút sau, nhìn một đĩa cà chua xào trứng gà đen xì xì, hai người nhìn nhau không nói nên lời.

"A ôi, hai người đừng đứng ở chỗ này thêm phiền " Dì Trương đến phòng bếp nhìn thấy một mảnh hỗn độn, còn có một đĩa đen xì không biết là đồ vật gì, cả đầu tê dại.

Bà vứt món không ra thứ gì của Tô Hàng và Hoắc Tự làm hơn 10 phút vào thùng rác.

Tô Hàng cùng Hoắc Tự tự biết mình đuối lý, vẻ mặt hai người như vừa khám phá được điều gì mới bước ra khỏi phòng bếp. Hai người nhìn nhau, không nhịn được cười.

Bỗng nhiên Hoắc Tự giơ tay xoa xoa mặt Tô Hàng, "Nơi này có tro" Hoắc Tự chỉ chỉ.

Tô Hàng trầm mặc một lát, rồi đột nhiên nhấc chân khẽ hôn lên khóe môi Hoắc Tự.