🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hàng Hàng chịu khổ rồi, sao mà người gầy hết cả rồi này. Mau tới đây, mẹ hầm cho con chút canh gà để bồi bổ đấy". Mẹ Hoắc mở hộp giữ nhiệt trên bàn.
Tô Hàng nhìn mẹ Hoắc dịu dàng, ôn nhu trước mặt, lại nghĩ tới trong mộng cha mẹ Hoắc phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì khóe mắt lại hơi ươn ướt, tiến lên, ôm lấy mẹ Hoắc: "Mẹ, con cảm ơn mẹ."
Mẹ Hoắc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Hàng, ôn nhu mà nói: "Hàng Hàng đã lâu không làm nũng với mẹ rồi đấy."
"Mau tới đây, con đã lâu không nếm thử tay nghề của mẹ rồi này" sau đó liền múc một chén canh gà đưa cho Tô Hàng.
"Ngày hôm qua mẹ định cho Chu Chu ở nhà cũ nhưng ba của con cũng thật là hồ đồ, không cẩn thận liền lỡ miệng nói việc con nằm viện ra, Chu Chu khóc lóc đòi muốn tới bệnh viện, mẹ và ba con cũng chỉ có thể đưa tới bệnh viện."
"Mẹ đã hẹn dì Vương cùng làm tóc rồi nên mẹ phải đi luôn đây. Hàng Hàng, đừng quên tuần sau tới nhà ăn cơm nhé, mẹ sẽ làm món tôm rang trứng mà con thích nhất." Mẹ Hoắc nhìn thoáng qua đồng hồ rồi lại vội vàng cầm túi rời đi.
Hoắc Tự đã quá quen với việc mình bị coi là "con ghẻ" trong cái gia đình này, khi mẹ Hoắc mang thai đặc biệt thích ăn cay, liền mong có thể sinh được một cô con gái, mềm mại, dễ thương. Khi còn nhỏ Hoắc Tự thường bị bắt mặc đồ nữ, những bức ảnh đó bây giờ vẫn còn trong album ở nhà cũ của Hoắc gia.
***
Buổi chiều, Hoắc Tự đi lấy bệnh án, thân thể của Tô Hàng đã khỏe mạnh nhưng lại bị bệnh dạ dày do ăn uống không điều độ, lời dặn dò của bác sĩ Hoắc Tự đều chú ý ghi nhớ.
Tại cổng trưởng mẫu giáo song ngữ Bắc thành, mọi người chen lấn nhau cạnh tượng rộn ràng nhốn nhào. Gia đình của các bé ở trường mẫu giáo không phú thì quý, phần lớn đều được bảo mẫu trong nhà đưa đón, ngoại hình xuất chúng của Hoắc Tự Tô Hàng lại cực kỳ nổi bất trong đám đông.
Cả ngày hôm nay Hoắc Chu đều rất phấn khích, sau khi chuông tan học liền nhanh chóng thu dọn cặp sách, nhảy nhót chạy vào hàng với chiếc cặp hình chú khủng long, chờ cô giao đưa bọn họ ra ngoài.
Giáo viên dẫn đầu cũng có chút tò mò, Hoắc Chu luôn thẹn thùng không thích nói chuyện, tự nhiên hôm nay lại vui vẻ như vậy.
"Chu Chu sao hôm nay lại vui vẻ thế" Tề Tư Nhiên đứng ở bên cạnh chạy đến, Tề Tư Nhiên là lớp trưởng, béo béo tròn tròn, là người nhiệt tình rộng rãi, cũng là bạn thân nhất của Hoắc Chu.
"Mẹ mình tới đón nha." Hoắc Chu nhịn không được liền khoe với các bạn học
"Mình còn chưa gắp mẹ của Chu Chu đâu nè," cô bé Dương Nhạc Nhạc thắt bím nhỏ hai bên tóc cũng có chút tò mò, "Chu Chu với mẹ khẳng định đều đẹp giống nhau nha."
Hoắc Chu cảm xúc hơi có chút hạ xuống, nhưng trong nháy mắt liền vui vẻ "Chu Chu cùng mẹ đều đẹp giống nhau."
Vừa ra cổng trường các bé nhìn khắp xung quanh.
Hoắc Chu liếc mắt một cái liền nhìn thấy papa mama của mình, vui mừng hét lên một tiếng, vẫy vẫy tay.
Tô Hàng cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu bánh bao với chiếc mũ màu vàng tươi cùng cặp sách hình khủng long.
Tô Hàng đi đến trước đội ngũ của lớp chồi, gật đầu nhẹ với giáo viên đứng đầu.
Hoắc Chu giống như chú ngựa vừa được cởi bỏ dây cương, xông lên ôm lấy chân Tô Hàng, Tô Hàng bị con trai đâm có chút lảo đảo, Hoắc Tự nhẹ ôm bả vai Tô Hàng để tránh cho cô bị ngã.
Tô Hàng khom lưng bế Hoắc Chu lên, Hoắc Chu cảm thấy mình đã 5 tuổi còn bị mẹ ôm thì có chút thẹn thùng, nhưng mà ở trong lòng của mẹ ấm áp, thoải mái hơn so vơi ba ba.
Khi Hoắc Chu đang cảm giác mình như nằm trên mây mềm mại ấm áp, thì một đôi bàn tay rộng rãi bế cậu, đặt trên mặt đất "Đã lớn như vậy, tự mình đi đi."
Hoắc Chu có chút tức giận liếc mắt nhìn cha mình, nhưng cũng cảm thấy mình đã là một nam tử hán không thể để mẹ ôm được.
Tiểu cô nương Dương Nhạc Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Hoắc Chu, hồi trước đều là chú Hoắc tới đón Chu Chu, dì Hoắc thật sự rất xinh đẹp nha.
"Cháu chào dì, cháu là Nhạc Nhạc là bạn học của Chu Chu " Đôi mắt lấp lánh của Dương Nhạc Nhạc nhìn về phía Tô Hàng, "Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của cháu, cháu có thể mời Chu Chu tới nhà làm khách không ạ?"
"Đương nhiên là được" Tô Hàng nhìn tiểu tiên nữ xinh đẹp lễ phép trước mắt, trong lòng rất có thiện cảm
"Cháu tạm biệt dì" Dương Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay chào rồi đi theo bảo mẫu về nhà.
***
Các biệt thự bên hồ Nhạc Dương nằm ở khu vực phồn hoa của thành phố, xung quanh là những cây xanh râm mát, biệt thự ở đây đều được đặt mua trước khi bắt đầu phiên giao dịch.
Tại biệt thự 2 tầng màu trắng
Vừa vào cửa, Hoắc Chu đã bị một chú mèo tam thể* vây quanh, Chu Chu đặc biệt có duyên với động vật, con mèo này ngày thường rất lạnh lùng, không để ý đến ai cả, hôm nay lại cố tình muốn chơi cùng Chu Chu.
Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, tay nghề nấu nướng của dì Trương rất tốt, bà làm giúp việc ở Tô gia từ thời ông của Tô Hàng vẫn còn sống, từ khi Tô Hàng sinh ra bà thường xuyên chăm sóc, chiếu cố cho cô. Vốn dĩ đã có thể an dưỡng tuổi già, kết quả con trai ở bên ngoài đánh bạc nợ nần chồng chất, già rồi những vẫn phải giúp con trai trả nợ.
*
Cả nhà vui vẻ hoàn thuận ăn xong cơm trưa.
Hoắc Tự nhận được điện thoại của trường, vội vàng đến phòng sách xử lý.
Tô Hàng chơi lego với Hoắc Chu một hồi ở dưới lầu, khi Hoắc Tự xuống tầng thì nhìn thấy khung cảnh ấm áp của hai mẹ con, liền lấy di động ra chụp một bức ảnh đặt làm màn hình khóa.
Trong ảnh chụp, ảnh đèn vàng chiếu xuống thảm, người phụ nữ đẹp như tranh vẽ dịu dàng nhìn về phía đứa trẻ, trong mắt chứa đầy tình cảm yêu thương trìu mến.
"Chu Chu, tắm rửa thôi." Hoắc Tự vẫy vẫy tay với Hoắc Chu, nhóc con có chút lưu luyến đi theo Hoắc Tự lên lầu.
Hoắc Chu đã năm tuổi, Hoắc Tự vẫn luôn chú ý đào tạo cho Hoắc Chu tính tự lập, ngoại trừ việc điều chỉnh nhiệt độ nước, những việc còn lại Chu Chu đều có thể tự xử lý, hàng ngày mặc quần áo hay dọn dẹp phòng cũng đều là do cậu tự làm.
***
Mèo tam thể nè