Nhờ chính sách nghiêng về một phía của Mộc Nam, rốt cuộc mẹ chồng có thể buông tay buông chân trông trẻ. Bà tràn đầy vui mừng, cũng tự nhận là hết lòng hết sức. Có lẽ là do nhiều tuổi rồi, mẹ chồng vô cùng thích trẻ con, ngoại trừ ôm bé suốt, bà còn thích luôn chơi đùa với bé. Nếu như đứa trẻ mệt rồi muốn ngủ, bà sẽ đùa cho bé sôi nổi lên. Nếu như bé đang ngủ, bà sẽ phát ra tiếng vang ngay bên cạnh bé, vỗ tay này, gọi to này, rung chuông này, nói chung là làm mọi cách để bé tỉnh lại. Đứa bé vừa mở mắt thì mẹ chồng lập tức phấn khởi mà tiếp tục chơi với bé. Hân Hân giận vô cùng, nhưng con đã tỉnh rồi thì cũng hết cách. Về sau, mẹ chồng dứt khoát coi việc vỗ tay bên tai trẻ, đánh thức bé thành trò chơi của mình. Hân Hân thực sự không chịu nổi, dứt khoát khóa cửa phòng mình lại, không cho mẹ chồng vào. Nhưng mẹ chồng không vội vàng, người không vào được, tiếng có thể vào mà. Bà ở bên ngoài gõ cửa thật to, cật giọng hỏi: “bé ngủ chưa?” Vì vậy, em bé lại bị đánh thức. Hân Hân nói với mẹ chồng như thế không tốt, phải cho em bé ngủ, mẹ chồng còn tủi thân ghê gớm, cãi lại: “chẳng phải nó không ngủ còn gì?” Hân Hân sắp suy sụp mất, mỗi ngày chỉ cần Mộc Nam vừa vào cửa, Hân Hân sẽ bàn bạc với anh vấn đề này. Mộc Nam cũng đau hết cả đầu, vì mẹ chồng đã từng kể khổ với anh, rằng Hân Hân không cho bà chơi với cháu. Anh cũng không rõ rốt cuộc ai đúng ai sai, nên đành phải ứng phó hai bên, kết quả bên nào cũng không hài lòng, mẹ chồng trách anh quá mềm lòng chỉ nghe vợ, vợ thì trách anh chỉ biết che chở mẹ mình, không phân biệt được đúng sai. Mộc Nam không chịu nổi nên rốt cuộc tức giận. Hân Hân đương nhiên không sợ anh, mẹ chồng không giận con trai mình nhưng lại tính món nợ này lên đầu đối phương, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng bắt đầu lên cấp.
Khi Hân Hân cho con bú, mẹ chồng sẽ chạy tới trêu cháu, khiến cho Hân Hân buồn phiền muốn chết. Có lần bé chỉ lo mυ"ŧ sữa không để ý tới bà, mẹ chồng sốt ruột nên vỗ vỗ lên người đứa trẻ để thu hút sự chú ý của bé, em bé chỉ lo ăn đâu chịu để ý tới bà, mẹ chồng bực hơn nên vỗ mạnh hơn. Hân Hân lại không vui rồi, cứng rắn đẩy tay mẹ chồng ra, sợ bà đánh đau con. Nhưng sự can thiệp cộc cằn này cũng không thể làm tắt sự nhiệt huyết trêu đùa cháu của mẹ chồng.
Hân Hân tức giận đã nói chuyện với Mộc Nam mấy lần, Mộc Nam đã chán việc khó điều đình quan hệ giữa mẹ và vợ mình lắm rồi, dứt khoát bỏ ngoài tai lời kể lể tố cáo của Hân Hân và mẹ chồng. Kết quả, đến ngày thứ chín mẹ chồng chăm trẻ, trẻ con một ngày không ngủ, không chỉ không ngủ, còn khóc rất khỏe, người một nhà thay nhau ôm, đi lại, vỗ vỗ, đều không ăn thua gì. Mẹ chồng cũng hết cách, chỉ không ngừng nói: “đứa trẻ này, quấy quá, không nghe lời gì cả. Quấy quá, không nghe lời gì cả… Chả thấy đứa nào thế này.”
Hân Hân đốp lại: “cứ ôm suốt, không cho nó ngủ suốt, thì nó dù ngoan thế nào cũng không chịu nổi. Nó mới mấy tháng, sao có thể không cho nó ngủ suốt chứ? Không ngủ suốt, đồng hồ sinh học hỗn loạn hết. Trẻ con buồn ngủ lại không ngủ được, không quấy mới là lạ.”
Lần này Mộc Nam thấy được hậu quả nghiêm trọng, rốt cuộc đã đứng sang bên Hân Hân, bắt đầu càu nhàu mẹ mình.
Ngày hôm sau, mẹ chồng bị bắt buộc rời khỏi phòng, để một mình Hân Hân trông con. Em bé không bị mẹ chồng quấy nhiễu, rốt cuộc yên ổn ngủ thϊếp đi. Hơn nữa ngủ một phát hẳn bảy tiếng. Điều này khiến mẹ chồng không thể nói gì được nữa.
Mộc Nam âm thầm xin lỗi Hân Hân, rồi lại cảm khái: “lẽ ra mẹ anh đã trông nhiều trẻ con như thế, sao lại như vậy được nhỉ? Chẳng lẽ là già rồi lẩm cẩm?”
Hân Hân bĩu môi: “Cũng tại anh còn gì? Anh cứ nói mẹ anh nhiều tuổi rồi, trông trẻ vất vả, tã để bố anh giặt, cơm thì do anh làm, để mẹ anh một lòng một dạ trông cháu. Cả ngày mẹ chẳng có việc gì làm ngoài dính vào cháu, cả ngày chỉ nghĩ đến trêu đùa cháu. Cứ thế là thành thế này thôi. Hồi các anh còn bé, mẹ phải ra đồng, phải làm cơm, phải giặt quần áo, nào có nhiều thời gian mà lo cho các anh, tất nhiên không thể cứ ôm chơi đùa như thế rồi.”
Mộc Nam gật đầu biểu thị tán thành, nhưng lại nghi hoặc: “Mẹ trông mấy cháu nhà hai anh anh mà, có mấy vấn đề này đâu!”
Hân Hân nguýt anh, nói: “Bảo anh là đầu gỗ anh còn không thừa nhận! Khi đó có người giặt tã cho mẹ không? có người làm cơm cho mẹ không? Mẹ còn tự trồng rau. Nói không dễ nghe ra thì nhà vệ sinh của các anh xa tận ngoài sân, mỗi ngày mẹ đi vệ sinh mấy lần cũng có thể để cháu ngủ mấy giấc rồi. Có giống nhà mình không, nhấc chân là quay về rồi, con còn chưa kịp nhắm mắt đấy đã bị đánh thức rồi.” Mộc Nam nghe thấy mà gật mạnh đầu, cảm thán: “đúng rồi đấy. Thế này đi, về sau để mẹ làm cơm, quần áo của mình cũng để mẹ giặt, tìm việc cho mẹ làm, mẹ sẽ không dán mắt vào cháu nữa.” Hân Hân nói: “quần áo của anh thì em mặc kệ, còn quần áo của em thì tự em giặt thôi. Nhưng mà về sau sợ là em không làm nổi con dâu hiếu thảo nữa rồi, mẹ còn thế em còn nói. Dù sao em chẳng có việc gì chỉ trông con thôi, mẹ không thích thì em chỉ coi như không phát hiện.” Vợ chồng son bàn bạc ổn thỏa, ngày hôm sau bắt đầu chấp hành theo kế hoạch.
Mẹ chồng sáng dậy chờ Mộc Nam nấu cơm, Mộc Nam lại nói: “mẹ, về sau mẹ làm đi. Con thích ăn cơm mẹ làm.”
Mẹ chồng nói: “Con nấu đi. Con vẫn làm mà.” Cứ thúc giục Mộc Nam vài lần. Mộc Nam không có cách nào khác, đành phải vào bếp. Hân Hân thấy thế rất không hài lòng. Buổi trưa mẹ chồng lại đến gọi Mộc Nam nấu cơm, Hân Hân lại căn dặn Mộc Nam phải “mặt trận thống nhất.” Vì thế Mộc Nam sống chết không chịu vào bếp nữa, mẹ chồng sầm mặt tiến vào bếp.
Nếu như hành vi của con trai chỉ khiến mẹ chồng không hài lòng chút thôi, thì hành vi của con dâu khiến bà uất ức rồi. Tuy con dâu không nói rõ không cho bà trông cháu, nhưng lúc bà trông, con dâu không rời một bước, lúc thì không cho ôm, lúc thì không cho nói với cháu, lúc thì không cho trêu cháu. Cuối cùng bà chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn cháu như khúc gỗ, một câu cũng không được nói. Đây đâu phải là trông cháu, rõ ràng là khổ thân mà! Bà kể khổ với chồng, ông chỉ thở dài, bảo bà nhịn. Ông không dám nói cho bà, con trai đã dặn mình đừng giúp bà giặt tã. Nhưng nhìn bạn già ấm ức như thế, ông quyết định không nghe con trai, vẫn nhận “trọng trách” giặt tã.
Lúc cùng nhau đi bộ, một đám bà già nghe nói cảnh ngộ của mẹ chồng thì bắt đầu nhao nhao đề xuất ý kiến cho bà.
Thím Lý trượng nghĩa nhất, lập tức nói: “Nó không cho bà trông cháu theo ý mình thì bà dứt khoát không trông cho nó xem. Để nó mệt lử ra là biết bà tốt thế nào, sẽ không lắm chuyện thế nữa.”
Mẹ chồng nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy: “nó toàn trông thôi, cứ sai bảo tôi làm mấy việc nặng. Tôi phải làm cơm, rửa bát, giặt quần áo…”
Bà Trương luôn dĩ hòa vi quý, bà khuyên nhủ: “người ta là mẹ ruột, lại là con dâu mình, tính ra cũng là con mình, để ra sao thì ra, già rồi còn tranh cãi với con cháu mình làm gì.”
Mẹ chồng cũng lắc đầu: “khác con mình chứ, để nó thế này, nó còn có thể muốn thế kia, sau đó mọi chuyện sẽ giẫm lên đầu tôi đấy, bao giờ mới hết chứ.”
Thím Lý tiếp lời: “theo tôi thì, bà yếu đuối quá, chỉ một câu: “không làm cho nó!”
Mẹ chồng khó xử nói: “Như thế sao được, vốn đến để trông cháu, không làm gì cả, chỗ con trai ăn nói thế nào.”
Thím Lý nói: “dốt thế, bà cứ làm lề mề thôi. Lề mề làm gì ấy à, đang làm cái này, nó còn bắt bà đi làm cái khác chắc? Không có việc gì thì nằm trên giường nghỉ ngơi, nó hỏi thì bảo là đau lưng đau chân, nó còn gọi bà xuống khỏi giường chắc?”
Mẹ chồng gật đầu: “cái đấy thì nó ngại chứ. Được, tôi làm theo bà nói!”