Ý tốt của Lưu Mai, hai vợ chồng Văn Quân nhìn trong mắt, khắc ghi trong lòng, có điều so sánh ra, có vẻ như thím Lý chẳng nhiệt tình cho lắm. Vì thế Văn Quân còn cáu kỉnh với ông xã Lý Hòa Bình một trận, Hòa Bình dỗ vợ: “Mẹ anh không niềm nở, ở nhà đã quen làm lãnh đạo rồi, công việc cụ thể đều do bố anh làm. Như chúng mình mà, em động mồm, anh động tay còn gì.”
Văn Quân bị anh chọc cười nhưng mà vẫn không vui lắm: “mẹ anh là bà nội trợ, có thể so sánh với em sao?”
Hòa Bình nói: “Ai bảo mẹ anh là bà nội trợ? Trước kia bà ấy là công nhân xưởng giấy hẳn hoi đấy. Về sau vì sinh anh rồi em trai anh, sinh vượt hai đứa mới bị người ta khai trừ về.”
Văn Quân không khỏi lè lưỡi: “đến nỗi thế cơ à? Đánh mất cả công việc? Mà có phải không có con trai đâu, đã có anh cả rồi mà.”
Hòa Bình nói: “Haizz, quan niệm của các cụ mà, cảm thấy nhiều con nhiều phúc.”
Văn Quân nói: “em mà không sinh được con trai thì chắc thành tội đồ của nhà họ Lý các anh mất!”
Hòa Bình vội vàng nói: “đâu đến mức đấy, em xem chị dâu vẫn ổn còn gì.”
Văn Quân hừ một tiếng: “Ổn cái gì, trong nhà anh em thấy chị ấy bị coi thường lắm.”
Hòa Bình không cho là đúng: “Em sợ gì? Em ghê hơn cô ấy, thật sự sống với nhau, em không bắt nạt người ta đã tốt rồi, ai dám bắt nạt em chứ?”
Văn Quân cáu lên: “Anh nói gì?”
Hòa Bình vội vàng đổi giọng: “Anh nói là, vợ anh lương thiện nhất, hiểu biết nhất, ai cưới được em thực sự đã tích phúc từ kiếp trước!”
Văn Quân trừng anh: “Coi như anh còn tự mình biết mình. Được rồi, hôm nay bản cung vui vẻ, tạm tha cho ngươi một mạng nhỏ. Còn không đi làm cơm cho ta đi!”
Hòa Bình vội vàng cúi chào, miệng không quên nói: “Nô tài tạ ơn tiểu chủ, giờ nô tài đi làm ngự thiện đây. Tiểu chủ chờ một lát, nô tài đi rồi quay lại ngay.”
“Đừng quên xuống tầng mua ít lỗ chử (*) nhé.”
[(*) một món ăn truyền thống đặc biệt của Bắc Kinh, dùng lửa to hầm lòng và phổi lợn (có khi cả thận), rồi cho thêm gia vị.]“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Hòa Bình buộc tạp dề đi vào bếp. Văn Quân ưỡn bụng đi quanh hai vòng, ngẫm lại thì vẫn thấy ở nhà chồng không tự do như nhà mẹ đẻ, không khỏi cầm di động, phát cảm nghĩ trên Wechat: “aizz, phải đến nhà chồng ở cữ rồi, thấp thỏm quá! Hơn nữa bên tiểu khu Tân Dương không có lỗ chử, đến lúc gì chỉ có thể nô dịch ông xã quay về đây mua, lỗ chử yêu quý của tôi ơi!”
Phát status lên không lâu thì thấy có người bình luận rồi: “Nhà chồng cậu ở tiểu khu Tân Dương à?”
Văn Quân trả lời: “đúng vậy. Sao thế, bên đó không tốt à?”
“Tốt chứ, tớ ở tiểu khu Tân Dương mà.” Người bình luận là Hân Hân.
Văn Quân và Hân Hân là bạn học trung học, lúc đó quan hệ vẫn tốt, có điều về sau đi làm, bình thường tất cả mọi người đều bận, cho nên chỉ thêm Wechat của nhau, chứ cũng không hay liên lạc, càng đừng nói là gặp mặt. Lúc này hai người rốt cuộc lại gặp bạn cũ nơi đất khách quê người, lập tức trò chuyện vui vẻ. Đương nhiên, chủ yếu vẫn xoay quanh chuyện mang thai và sinh con, đây là điều Văn Quân quan tâm nhất. Nghe thấy Hân Hân lúc đầu định để mẹ chồng chăm lúc ở cữ, cuối cùng đến khi ở bệnh viện lại đổi sang cô hộ sinh, Văn Quân thật không khỏi giật mình. Cô vốn mang lòng nghi ngờ việc để mẹ chồng chăm ở cữ, thấy thế lại thêm lo lắng.
Hân Hân an ủi cô: “Mẹ chồng cậu còn trẻ, lại là người thành thị, lại là dân bản địa, thói quen sống hẳn không khác biệt lắm, cậu không cần lo lắng thế. Hơn nữa bà ấy từng chăm chị dâu cậu còn gì? Có kinh nghiệm rồi mà.”
Văn Quân không cho là đúng: “ầy, cậu không biết mẹ chồng tớ đâu, bà ấy không phải người chăm được người khác, bình thường đều là bố chồng tớ chăm bà ấy đấy. Ngay cả lần này tớ sắp qua đó, đều do chị dâu và bố của Hòa Bình bận bịu, đến một ngón tay mẹ chồng mình cũng không động. Nghe nói lúc chị dâu ở cữ, chủ yếu do anh cả chăm thôi. Nhưng Hòa Bình lại không được nghỉ, đến lúc gì tớ biết trông cậy vào ai đây?”
Hân Hân nói: “Hay là thế này, cậu đặt cô hộ sinh trước đi. Phòng trước cũng tốt. Đừng như tớ, đến lúc mới tìm người lại khó tìm, mẹ mình chạy đến ba cơ sở môi giới mới tìm được, người giỏi đều được hẹn từ trước rồi, mình chỉ nhặt người còn sót thôi.”
Văn Quân nghe thế mà gật đầu lia lịa, lập tức hỏi Hân Hân số điện thoại của công ty hộ sinh. Ngay cả cơm cũng không ăn mà lôi kéo Hòa Bình đi công ty hộ sinh chọn người. Lúc này thì Hòa Bình thật không hiểu ra sao, trước đã thống nhất rồi, để mẹ mình chăm sóc Văn Quân ở cữ, sao mới làm một bữa cơm mà vợ đã đổi ý rồi, còn vội vàng như thế, sao vậy nhỉ. Anh dỗ ngon dỗ ngọt Văn Quân: “Vợ ơi, mình không vội, em còn chưa ăn cơm đấy, mình ăn cơm đã, cơm nước xong, hai đứa bàn bạc kỹ cũng không muộn.”
Văn Quân nói vội: “Muộn là hết người giỏi đấy. Em vừa gọi điện thoại hỏi qua rồi, chỉ còn có một cô hộ sinh vip chưa được đặt thôi, đi muộn là để người ta đặt mất, xem em có để yên cho anh không.”
Hòa Bình nói: “đấy là chiến lược của họ, khiến em cảm thấy hộ sinh của bọn họ chạy hàng, phải nhanh đặt đấy. Mình đừng mắc lừa, hàng sánh ba nhà cơ mà.”
Văn Quân mất vui rồi: “Lý Hòa Bình, có phải anh không muốn mời hộ sinh cho em không? Không phải em đi đặt hội sở hộ sinh một tháng mấy vạn, chỉ mấy nghìn đồng mời hộ sinh mà anh cũng tiếc?”
Hòa Bình vội vàng nói: “Làm gì có chuyện! Vì vợ, đừng nói là mấy nghìn mấy vạn, dù là mấy chục vạn mấy trăm vạn anh cũng không nhíu mày. Vợ ơi, em đừng đổ oan cho anh. Lòng trung thành của anh, trời xanh chứng giám!”
Văn Quân dí tay vào trán anh: “Còn mấy trăm vạn cơ đấy! Anh có không? Chỉ biết khua môi múa mép. Nói cho anh biết, em nhất định phải thuê hộ sinh!”
Hòa Bình nói: “Thuê thuê thuê! Anh thuê! Thế nhưng, ban đầu em đã quyết, để mẹ chồng chăm ở cữ rồi mà, sao chỉ chớp mắt đã đổi ý chứ? Dù sao em cũng phải cho anh biết tình hình chứ, không phải là em bị nhân viên chào hàng của công ty hộ sinh kia lừa rồi đấy chứ?”
“Xuy, vợ anh lại vô dụng thế chắc? Ai muốn lừa em thì lừa chắc?” Văn Quân bấm mạnh tay Hòa Bình, thấy anh đau đến nhe răng nhếch miệng thì mới hết giận mỉm cười: “Nói cho anh biết, em nhờ bạn học tư vấn mới quyết định thế.”
Hòa Bình mặt ủ mày ê: “Bạn học gì đấy, có đáng tin cậy không?”
Văn Quân trừng anh, kể lại cho anh về cuộc trò chuyện với Hân Hân.
Hòa Bình nghe xong thì vỗ đùi nói: “cá không ăn muối cá ươn, con cưỡng cha mẹ trăm đường con hư!”
Văn Quân bị anh nói mà mù mờ, hỏi: “cái gì?”
Hòa Bình thở dài một tiếng: “Bố anh đã từng nói với anh, không thể để phụ nữ tụ tập, một khi phụ nữ tụ tập thì khẳng định gia đình không yên. Ai, không ngờ là đúng thật.”
Văn Quân cả giận: “gì mà phụ nữ tụ tập thì gia đình không yên? Hơn nữa phụ nữ bọn em tụ tập gì?”
Hòa Bình nói: “Hiện tại hai người bọn em gọi cuộc điện thoại đã lắm chuyện thế, tương lai nếu chuyển tới đó, đều ở cùng một tiểu khu thì em, Hân Hân, thêm chị dâu, aizz, ba người phụ nữ vỡ chợ, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng!”
Văn Quân nói: “Anh sợ cái gì, bọn em có chỉnh anh đâu, chỉ cần anh ngoan ngoãn, đảm bảo anh không việc gì.”
Hòa Bình vội nói: “Nô tài tạ chủ long ân! Có điều… aizz, có điều sợ rằng về sau mẹ nô tài sẽ không có ngày lành.”
Văn Quân nói: “Hừ, anh ít lo hão thôi. Có khi trước bọn em, mẹ anh và mấy bà đã kết thành phe cánh mẹ chồng rồi ấy chứ. Còn anh, nhất định phải đứng vững lập trường, nhận rõ tình thế, không được gió chiều nào theo chiều nấy đâu đấy, nghe rõ chưa!”
Hòa Bình nói: “Vâng vâng vâng, nô tài nhất định giữ vững trung thành, tuyệt không hai lòng!”