Chương 14

"Cô ta ngồi trên đầu trên cổ con, con chịu nổi sao?"

"Có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần có thể đánh bại ả hồ ly tình này là được!"

Thật khó tưởng tượng rằng sau 3 năm, tôi lại bị mẹ chồng cũ thuyết phục. Khi đó, tôi đã thề sống thề c//hết rằng tôi sẽ không bán linh hồn và thể xác của mình vì tiền.

Bà ấy vẫn thuyết phục tôi: “Tiền dì cho con, con làm cả đời cũng không kiếm được đâu".

"Con không có mối quan hệ hay nền tảng nào. Nếu con muốn kiếm tiền và trở nên nổi tiếng, con phải chấp nhận những quy tắc bất thành văn."

"Con nhìn mà xem, mấy lão già biếи ŧɦái kia có ai đẹp trai như con trai dì sao? Con trai dì có phải tốt hơn không?"

"Con có quyền lấy tiền của dì, dành thời gian với con trai dì và trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình." Tôi không biết mẹ chồng cũ, liệu có hành vi CPU không. Nhưng tôi thực sự bị thuyết phục.

Gạt đi những kỷ niệm, đã đến lúc nói về công việc. "Tục ngữ nói, thà phá cầu còn hơn phá một cuộc hôn nhân, dì, nói cho con biết..."

Mẹ chồng cũ trầm mặc chốc lát, khen: "Đường Thi! Nhất định phải là con!"

"Cần gì thì nhắn tin cho dì, địa điểm giao cho con tự quyết"

Sau khi cúp điện thoại và nhìn lại Hà Thẩm, tôi nghĩ đến chuyện cô ta rơi vào bẫy của tôi nên tràn đầy tự tin. Tôi giữ lời, nhúng sợi dây chuyền vào cốc nước trước mặt cô ta.

Cô ta nghiêm túc nhìn chăm chăm vào ly nước sủi bọt, và sau khi xác nhận rằng máy quay đã bị hỏng, cô ta mỉm cười,

Tất nhiên Hà Thẩm không biết rằng tôi có một dự phòng, nhưng tôi quyết định để cô ta thua một cách đau lòng.

Cô ta tránh mặt tôi và call video cho Tống Từ sau khi kết nối, cô ta cau mày và tỏ vẻ đau khổ.

"A Từ, em ... em dạ dày hơi khó chịu. Anh đến đón em được không?" Giọng cô ta yếu ớt.

Tôi nghĩ kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng được mài giũa nhiều khi áp dụng cho Tổng Từ.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy hơi tiếc cho tên ngốc này. "Tại sao dạ dày của em lại khó chịu? Có phải ăn uống bừa bãi không?" Tuy lời nói của Tống Từ có vẻ quan tâm nhưng giọng điệu của anh ta lại có lệ và xa lánh.

"Tối hôm qua em ngủ không ngon, buổi sáng uống một ly cà phê. Hà Thẩm kiều mị nói: "Hôm qua đều là lỗi do anh không để ý tới em."

"Được rồi, hiểu rồi." Tống Từ cúp điện thoại, Hà Thẩm lập tức nhướn mày tự hào nhìn tôi.

Rõ ràng là cô ta và Tống Từ đã xa nhau ba năm, cô ta cũng không biết rõ về anh ta làm. Anh ta nói "hiểu rồi" nghĩa là anh ta sẽ giải quyết, rất có thể sẽ cử trợ lý thay anh ta địch thân đến đón.

Vài phút sau, tôi gọi cho Tổng Từ, sau vài hồi chuông, tôi cúp máy.

Hà Thẩm cười nhạo: "Cái gì? Không dám chiến đấu nữa? Sợ A Từ không trả lời sao?" Cô ta vừa nói xong thì có điện thoại của Tổng Từ gọi tới. Tôi không trả lời và để chuông reo, nụ cười của Hà Thẩm đông cứng trên mặt

Sau khi chuông đổ lần thứ ba, tội nhàn nhã nhấn nút trả lời.

"Em muốn gặp anh, có được không?”