Dung còn tưởng mình nghe nhầm cơ. À, chắc hẳn cậu Minh cậu ấy sẽ ra làm chứng cho Dung rồi. Cây ngay không sợ chết đứng. Dung trấn tĩnh lại. Dung bỗng thấy tràn đầy dũng khí. Đúng rồi, còn có cậu Minh mà, cậu ấy đứng ngay gần đó chắc chắn sẽ thấy hết tất cả. Ơ mà thấy hết tất cả tức là thấy cả việc hắn ta nhào vào người Dung à. Biết đâu cậu Minh lại hiểu lầm gì thì sao. Dung vội giải thích:
- Hắn ta tự dưng đi theo tôi rồi tự ngã xuống sông ấy, tôi chẳng có làm gì hết.
Cậu Minh không nói gì. Rồi cậu bảo Dung về nghỉ thôi, trưa rồi. Nói đoạn cậu quay đi. Dung vẫn còn choáng váng chuyện ban nãy, thất thểu bước về nhà.
Nhà Dung cách con sông nơi cậu ở có một dặm đường thôi. Dung hay ra mảnh ruộng nhỏ gần nhà cậu làm. Mảnh ruộng ấy vốn là của nhà cậu Bình cậu ruột của Dung. Nhưng Dung nhận làm hộ cậu. Nhà cậu neo người, vợ cậu mất sớm để lại cho cậu một mụn con gái là cái Chuyên, năm nay mới có bốn tuổi, chưa làm được gì sất. Dung nhận làm hộ cậu là tốt lắm, họ nhà Dung ai cũng khen. Chả phải vì gần thuyền nhà cậu Minh mà Dung mới nhận làm, mà chính bởi làm gần nên Dung mới biết, hóa ra ở con sông phía đông cuối làng lại có một chàng trai vừa đẹp vừa giỏi giang tháo vát như thế, lại còn tốt với Dung lắm nữa, chỉ mỗi tội là cậu lạnh lùng quá, Dung có ý bao lâu mà cậu vẫn mãi vô tình.
Vừa vào đến cổng, thoáng thấy mặt Dung là mẹ Dung mắng xơi xơi rồi, nào là con gái con đứa mải chơi hội chơi đình không về lo nấu cơm cho mẹ cho thầy, nào là nhà hết củi rồi chưa thấy đi kiếm. Mẹ Dung năm nay mới có ba chục cái xuân xanh thôi, năm xưa mới có mười ba đã mê trai ễnh cái bụng ra rồi, may sao lại mê phải con trai lão thầy lang giỏi nhất làng. Thầy Dung vừa hiền vừa khéo chiều vợ, nên là mẹ Dung cứ trẻ cứ trắng phây phây ra ấy, nhìn qua lại tưởng chị gái của Dung cơ. Dung vâng dạ xin thầy xin mẹ rồi vào bếp nấu nấu nướng nướng, vừa làm vừa mơ tưởng đến cậu Minh mà quên bẵng mất tên công tử kia.
Cơm nước nghỉ ngơi xong xuôi, Dung cũng chuẩn bị ra đồng. Mạ tháng giêng lên tươi non phơi phới, Dung ươm đầy ngoài sân, giờ chỉ cho vào đầy hai gánh là mang ra đồng cấy thôi.
Thầy Dung là thầy lang, có nghề gia truyền từ đời ông cố nội Dung truyền lại, chuyên bốc thuốc chữa bệnh da liễu như hắc lào, tổ đỉa,…. Thầy Dung siêu lắm, bệnh nào nhẹ mà vào tay thầy Dung là đều khỏi hết à. Nhưng cái làng này nào phải chỉ có mình thầy Dung bốc thuốc, thành thử cũng rỗi việc. Rỗi việc là chẳng có tiền, nên nhà Dung vẫn là bám vào mấy sào ruộng của ông bà ngoại để lại cho mẹ Dung. Ở cái làng này, nhà nào có ruộng mà làm mà ăn cũng là khá giả lắm rồi, còn hơn ối nhà quanh năm đi cày thuê cuốc mướn cho người khác.
Dung nhỏ người mà thanh nhẹn tháo vát, căn bản là việc gì trong nhà mà chả đến tay Dung, từ đồng áng, vườn tược, nấu cơm, giặt giũ, chả sót đi đâu việc nào. Thầy mẹ Dung đúng là được nhờ con gái đầu lòng mà. Từ hồi Dung mới lên năm là mẹ Dung đã bắt đầu giao việc cho Dung rồi. Bà bảo làm dần cho nó quen, sau này đi làm dâu còn biết đường mà làm, chứ không biết gì về nhà người ta tế sống lên à, lại chửi cha chửi mẹ Dung là không biết dạy con. Dung nghe mà thuộc lòng ấy. Dung cũng chả ngại, làm nhiều thì thành quen, vừa nhanh vừa nhàn. Chứ như cô Kim con gái ông lang Tâm đối thủ truyền kiếp của thầy Dung ấy, chả biết làm cái quái gì, gái quê mà cứ làm như là tiểu thư lá ngọc cành vàng ấy, mẹ Dung thấy mà phát ớn.
Sắp đầy hai gánh mạ xong xuôi đâu đấy rồi, Dung quẩy lên vai. Dung chọn thửa ruộng gần nhà cậu Minh cấy trước, nên thẳng hướng sông mà bước. Ra đến nơi, Dung thấy cậu đang kéo vó. Vó nay cũng nặng ghê lắm, cứ trĩu cả xuống, cá rô ron nhảy lên tanh tách.
- Chốc anh Minh bán cho tôi mớ rô ron nhé!
Dung mở lời. Cậu ít lời nhưng cậu nhanh nhẹn, thường ai hỏi mua gì là cậu bỏ thứ ấy vào rọ rồi đưa cho họ ngay. Mà cậu bán gì cũng rẻ, nên chẳng ai mặc cả, cậu nói bao nhiêu họ đưa bấy nhiêu thôi. Nên là cậu đắt khách lắm. Mấy cô gái làng cũng thường ỡm ỡm ờ ờ ra mua suốt ấy, Dung biết thừa ra, nhưng Dung cũng chả bao giờ thấy cậu nói gì ngoài mấy câu mua bán.
- Hai mươi quan.
Dung ớ người, những hai mươi quan tiền, bằng tiền ăn cả tháng của nhà Dung ấy. Dung lúng túng. Dung giắt cạp có mỗi ba đồng thôi. Nhớ có mấy lần Dung hỏi mua, cậu đều bán rẻ lắm, làm Dung ngại, Dung không dám mua cho cậu còn bán hàng. Sao hôm nay cậu lại bán đắt cho Dung thế, chẳng lẽ cậu ghét Dung đến mức không muốn bán cho Dung à?
Cậu Minh khẽ cười.
- Đúng hai mươi quan, không đủ thì thôi, cô Dung cứ mang cá về.
À, ra cậu định cho Dung. Dung ngượng ngượng:
- Thế anh cho tôi nợ anh nhé!
Dung nói thế để có cớ mà nợ mà nần cậu thôi. Dung muốn nợ cậu cả đời ấy chứ.
Cậu im lặng. Dung thấy vui vui. Buổi chiều hôm đó Dung cấy nhanh hơn hẳn mọi khi.