Đã lâu lắm rồi kể từ cái ngày ông lý trưởng rước bà hai về, bà cả Mỹ mới cảm thấy tức giận đến thế. Dám trả lễ nhà bà à, cậu con trai ngọc ngà châu báu của bà mà bị trả lễ tức tưởi như thế à, bà hận. Lại còn cậu cả của bà, từ lúc nhà cô Dung trả lễ, cậu lê lết mấy cái chiếu tổ tôm tối ngày, mất đâu của bà đến mấy trăm lượng bạc. Hết tổ tôm thì lại uống rượu say mèm. Bà thương cậu đến thắt hết cả ruột. Bà thề là bà sẽ không bao giờ mua thuốc của cái lão lang Tiến già trong cái làng Ái này nữa.
Làng Ái có hơi đâu mà bận tâm đến nỗi hờn của bà cả Mỹ. Bởi, mấy ngày nay làng Ái bận ghê lắm. Chả là, làng có đám cưới mà. Là đám cưới con gái lớn nhà ông lang Tiến. Con bé xinh xắn đáo để ấy, chăm ngoan tháo vát lắm, thế nào mà lại vớ phải cái thằng con hoang nghèo rớt mồng tơi, đến cả cái tấc đất cắm dùi cũng chẳng có, rõ là khổ.
Làng Ái có lệ, cỗ bàn đám cưới là nhà trai lo tất, thế nên, cứ nhìn mâm cỗ cưới thôi là cũng đủ hiểu đàng trai gia cảnh thế nào, phúc phận đàng gái thế nào. Anh trai làng Ái nào muốn lấy vợ, ấy là cứ phải kiếm cho đủ ít nhất là dăm mâm cỗ mà đãi họ đãi hàng, rồi muốn chăm vợ ra sao thì chăm.
Cậu Minh nghèo thì nghèo thật, nhưng đám cưới của Dung và cậu cũng chả thẹn với đám nào. Mâm nào cũng đủ năm mặn một nhạt, rượu ngon uống không say không về, đàn ca sáo nhị đủ cả, rầm rĩ suốt mấy ngày. Thầy mẹ Dung cười tít cả mắt tiếp khách, thằng Mộc thì chạy lăng xăng hớn hở, còn Dung, ái chà là hồi hộp.
Hội chị em bạn dì vây quanh Dung chăm chút cho cô dâu mới. Cái Dung ấy thế mà sướиɠ, cậu Minh bị người lớn chê đâu thì chê chứ với các cô ấy mà, chả vụng thương trộm nhớ cậu suốt, có khi lại từng ăn cá ăn tôm nhà cậu đến phát chán ra ấy.
Dung được chị Liên khéo tay nhất làng tô son điểm phấn, kết tóc gài hoa, lại bận lên cái áo tứ thân hồng thắm mới may vào, đúng là ra dáng cô dâu trong mơ thật. Xinh đẹp nào cho bằng một cô gái được lấy người mình yêu. Đôi mắt long lanh, đôi má ửng hồng, bút mực nào tả xiết. Chả thế mà, lúc cậu Minh bước vào, cậu cũng sững sờ mất một tẹo.
Đội hình đón dâu nhà cậu Minh chỉ có chú rể, mẹ chú rể, anh con trai nhà bác cả với mấy đứa trẻ. Kể cũng chạnh lòng. Ấy là chạnh lòng với mẹ Dung thôi. Nên là bà khóc. Dung nhìn mẹ khóc mà nước mắt cũng rớt theo, cậu Minh chỉ siết chặt tay Dung, chẳng nói một lời.
“Cô dâu chú rể, đội rế lên đầu…”
Lũ trẻ con trong làng bô lô ba la theo sau đôi vợ chồng mới cưới. Dung ngượng ngùng bước theo chú rể. Có một bàn tay ấm áp luôn nắm chặt lấy tay Dung.
Đoạn đường từ nhà Dung đến chiếc thuyền nhỏ của cậu Minh vốn chẳng bao xa, lại thêm tâm trạng lâng lâng khó tả, chớp mắt một cái Dung đã ở trên thuyền. Con thuyền nhỏ mới hôm nào trống huơ trống hoác làm Dung thẫn thờ ngơ ngẩn, hôm nay đã được quét lại một lượt sơn còn nguyên mùi mới, lại được sắp sẵn chiếc chăn uyên ương đỏ cùng cặp gối phu thê. Không gian nhỏ còn có thêm chiếc đèn nến ba chân tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Là phòng tân hôn của Dung đó. Dung thẹn thùng, chả dám nhìn lên.
Phía ngoài thuyền, ngay bên bờ sông, dăm chiếc bàn xếp ngay ngắn, cậu Minh vẫn rót trà mời khách. Đến khi quan viên hai họ về hết cũng là sẩm tối, cậu mới bước xuống thuyền.