Chương 7: Tuổi tác giống như đứa trẻ
Đối mặt với hành động của Đồng Nhan, Tiếu Thâm thích thú cười “Được, vợ yêu, hôm nay em muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.” Nói xong cười đến nỗi mắt sắp híp lại.
Đồng Chân cảm giác sau khi ăn xong bữa cơm này cô ta sẽ phải vào bệnh viện, người đàn ông này hai ngày trước cô ta còn muốn quyến rũ bây giờ lại trở thành chồng của Đồng Nhan hơn nữa còn có thể một đứa con.
Sắc mặt Đồng Chân ngày càng khó coi, nhịn không được nữa liền đứng dậy áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe lắm, tôi đi trước.” Nói xong cũng không để ý sẽ làm Tiếu Thâm mất hứng cầm túi xách rời đi.
Tiếu Thâm mất hứng nhìn bóng lưng Đồng Chân “Đi rồi, thật đáng tiếc, nhiều món ăn như vậy mà không ăn thật là tiếc.” Sau đó cười híp mắt nhìn Đồng Nhan: “Vợ à, em thấy có đúng không?”
Đồng Nhan trợn mắt, lườm hắn, không còn hơi sức hỏi: “Bây giờ người cũng đã đi rồi, anh Tiếu còn muốn chơi trò gì?”
Tiếu Thâm làm ra vẻ thần bí lấy tay che miệng Đồng Nhan: “Vợ à, đứng nôn nóng thế chứ?”
Suốt bữa ăn, Tiếu Thâm luôn cười, lại nhìn Đồng Nhan, chiếc đĩa trước mặt cô thỉnh thoảng phát ra tiếng va đập chói tai, Tiếu Thâm nghe thấy lại cảm thấy lạnh lẽo, có một vài người chính là như vậy, nghe thấy tiếng kim loại va chạm trên người sẽ có cảm giác lạnh lẽo, Tiếu Thâm chính là người thứ nhất.
Mà Đồng Đồng chính là người thứ hai, một lớn một nhỏ chịu không được lúc ăn luôn nghiến răng, như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy bớt rùng mình.
Nhưng hôm nay Đồng Nhan t ức giận, hai người cảm thấy không chịu được nhưng đều cố gắng chịu đựng.
Ăn xong miếng bò bít-tết cuối cùng, rốt cuộc Đồng Nhan không nhịn được, ném dao nĩa trong tay xuống, đập bàn nhìn Tiếu Thâm: “Đại thiếu gia, rốt cuộc đến khi nào thì anh mới có thể biến rời khỏi tầm mắt tôi?”
Tiếu Thâm dừng động tác cắt thịt bò, cười híp mắt nhìn Đồng Nhan: “Sao vậy vợ yêu, sao lại muốn đuổi anh đi?”
Đồng Nhan hít sâu, trừng to mắt nhìn hắn, cảnh cáo: “Không được gọi tôi là vợ nữa!”
Tiếu Thâm giơ tay đầu hàng, buông dao nĩa trong tay ra, gật đầu nói: “Ok ok, anh hiểu rồi, vợ à đừng nóng, anh sẽ đi, ok? Ngàn vạn lần đừng tức giận không tốt cho sức khỏe.”
Tiếu Thâm xấu bụng cười nói với Đồng Nhan, sau đó quay về phía thằng bé ngồi cạnh mình, nháy mắt: “Bảo bối, ba đi trước.” Nói xong cũng không nhìn liền nhấc chân rời đi.
Đồng Đồng nóng nảy kêu: “Mẹ.....”
Đồng Nhan cắt ngang lời cậu: “Ăn cơm.”
Đồng Đồng thấy lúc Tiếu Thâm đi ra đến cửa còn đắc ý quay đầu cười với cậu, sau đó liên không thấy bóng dáng đâu nữa, trong nháy mắt Đồng Đồng ỉu xìu, vừa chậm rãi cầm dao nĩa cắt bít-tết, vừa chậm rãi nói: “Con muốn nói chú đó không có tính tiền.”
Đồng Nhan đang uống nước liền bị sặc, phun một ngụm nước ra không ngừng ho, thật vất vả mới thở được: “Con vừa nói gì?”
Đồng Đồng chớp chớp mắt vô tội nói: “Con nói, chú đó không có tính tiền, như vậy bữa cơm này.....” Đồng Đồng không nói hết câu mà làm mặt “mẹ hiểu rồi chứ” nhìn mẹ mình.
Lúc Đồng Nhan một tay cầm ví tiền một tay dắt Đồng Đồng đi ra cửa, biểu hiện trên mặt cô có thể dọa chết người!
Tiền thưởng của cô đối với bữa cơm này chẳng những không đủ, ngược lại cô còn phải bỏ thêm rất nhiều tiền, vừa đi vừa nguyền rủa: “Người đàn ông thối tha, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không, tôi thấy anh một lần liền xé xác anh một lần, để xem anh còn là người mưu mô trên thương trường nữa hay không.”
Đồng Đồng ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, thật ra thì cậu muốn nói, những món ăn đó đều là mẹ gọi, nhưng bây giờ mẹ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng nên không muốn chọc giận mẹ.
Sau khi chiếc xe màu trắng của Đồng Nhan rời đi thì ở trong chiếc xe màu đen ở phía bên kia đường, Tiếu Thâm cười rất thỏa mãn, nhìn bộ dáng tức giận của Đồng Nhan, không phải cô có rất nhiều tiền sao? Chắc sẽ không thiếu tiền bữa cơm này.
Đang vui mừng thì ông Tiếu gọi điện thoại tới, Tiếu Thâm vừa nhìn thấy tên ông nội trên điện thoại, gương mặt đang hớn hở trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, ông nội này.....
Nghe điện thoại, nụ cười sáng lạn: “Ông nội!”
Đầu dây bên kia ông Tiếu trầm trầm trả lời: “Ừ, cháu đang ở đâu?”
Tiếu Thâm nhìn xung quanh, cười tươi như hoa: “Ông nội, cháu đang ở trong phòng làm việc.” Lúc này vừa đúng có một chiếc xe đi qua, tiếng xe xuyên qua cửa xe lọt vào tai ông Tiếu.
“Cháu ít lừa ông đi, cả ngày chỉ biết lêu lổng ở ngoài có gì tốt, cháu nói xem cháu bao nhiêu tuổi rồi, đến lúc kết hôn rồi!”
Tiếu Thâm nhíu mày, lại nữa rồi.
Lập tức cười nói: “Hì hì, ông nội, cháu trai không già, tuổi tác giống như đứa trẻ, hi hi.”
Bên kia ông Tiếu cất giọng không vui: “Tên nhóc xấu xa, còn không lo tính toán đi, ông hỏi cháu, hai mẹ con hôm qua ở buổi tiệc có phải là cháu......” Kết quả ông Tiếu còn chưa nói hết câu Tiếu Thâm liền hoảng sợ: “Ông nội, hai mẹ con họ thật quá đáng, hôm qua dám chạy đến phá rối, thật buồn cười, chưa từng thấy ai tự dưng ôm con đến gọi cháu là ba, ông nội cháu nhất định sẽ bắt được người phụ nữ này, đến lúc đó cho ông xã giận, hôm qua cô ta đến phá rối không làm ông tức giận chứ?”
Nói đến cái miệng của Tiếu Thâm thì người chết cũng có thể sống lại, hơn nữa còn cợt nhã, da mặt dày, chính là thiên hạ vô địch.
Ông Tiếu nghe thấy thật không hiểu, chẳng lẽ hai mẹ con họ thật sự đến phá rối sao? Nhưng nghĩ đến bộ dáng thằng nhóc kia giống y đúc lúc Tiếu Thâm còn nhỏ, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Ông cụ nghĩ mặc kệ thế nào cũng phải điều tra một chút, nếu quả thật là con cháu nhà họ Tiếu vậy thì không thể để lưu lạc bên ngoài.
Tiếu Thâm thấy ông nội mình im lặng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: “Ông nội, nếu không có việc gì cháu cúp máy trước, bạn cháu vẫn đang chờ.”
Ông Tiếu thở dài: “Cháu nha, lúc nào thì mới có thể đứng đắn một chút, sắp ba mươi tuổi rồi.....”
Ông Tiếu còn chưa nói hết câu Tiếu Thâm đã khẽ rên: “Ông nội, năm nay cháu mới hai mươi bảy tuổi, giống như một đứa trẻ.”
Bên kia ông Tiếu không nhịn được cười: “Đúng vậy, cháu không những giống một đứa trẻ, khuôn mặt còn đẹp hơn cả hoa, thật là đẹp.” Nói xong cũng buồn cười cúp điện thoại.
Tiếu Thâm nghe xong thầm than, ai cũng biết điều cấm kỵ nhất của Tiếu Thâm là nói về vẻ ngoài xinh đẹp của hắn, một câu cũng không được phép nói.