Nhan Duy An nhớ, Nhan Tiểu Ngư từ mười bốn tuổi vào Nhan gia, bẫn luôn trò chuyện với các ông lão Hồng quân công nông Trung quốc thật vui, sau khi hai người các cô thân nhau, Nhan Tiểu Ngư sẽ dùng thân phận chị gái thỉnh thoảng kéo cô đi xung quanh.
Nhan tiểu Ngư kéo cô đến đồng ruộng chỉ vào các chú cầm quốc cao lớn, sẽ kêu, nhìn, Duyy An đây là người làm ra lương thực cho chúng ta! Thật là mê người!
Nhan Tiểu Ngư dẫn cô chạy đến nhà xưởng, chỉ vào các chú công nhân đang làm việc đổ mồ hôi như mưa, còn có thể kêu, nhìn, Duy An, đây là những người làm ra đồ sinh hoạt của chúng ta! Thật là đẹp trai!
Nhan Tiểu Ngư dẫn cô chạy đến đầu thôn, chỉ vào các cậu bé cường tráng đang kéo củi, hai mắt mở to, kêu, Duy AN, người dân lao động là xinh đẹp nhất! TỪ nay về sau chúng ta sẽ phải gả cho người như vậy...
Tuy nói cô lớn lên ttrong gia đình Hồng quân công nông Trung Quốc, nhưng NHan Suy An vẫn được sinh ra bình thường,
Đối diện với tiêu chuẩn kén chồng kinh thiên hãi tục của Nhan Tiểu Ngư, cô chỉ có thể mang kính đen, ngu ngốc mà đứng ở đó, bắt đầu chất vấn cuộc sống quan của mình, giá trị quan, mỗi ngày đều học tập giỏi, mỗi ngày đều tiến lên phía trước đi ra khỏi thôn bước vào cuộc sống...
"Chị, em hỏi cái này, cũng phải pahir có ý kỳ thị anh ta", Nhan Duy AN hoàn hồn ho nhẹ một tiếng nói tiếp, "Chẳng qua em cảm thấy chị và Nam Cung công tử kia không phải là lần đầu gặp mặt, hơn nữa ánh mắt của anh ấy nhìn chị có chút kỳ lạ."
"Anh ta là người đầu tư, đến cục thì do chị tiếp đãi, cho nên coi là nửa người quen mà thôi." Tiểu Ngư nửa thật nửa đùa, vừa nói cừa bịa, "Có chút lạ sao...lần đầu tiên gặp mặt, anh ta vẫn khen chị xinh đẹp kia mà, chị đoán chỉ có thể là nguyên nhân này mà thôi."
Đồng chí NHan lén đảo mắt nhìn một vòng, nhún vai, than thở, bộ dáng đành chịu.
Lúc này Nhan Duy An hẳn nên lòng đầy căm phẫn.
Có thể tưởng tượng đồng chí Nhan Tiểu Ngư độc thân 19 năm lần đầu tiên bị đàn ông dây dưa, còn là đàn ông ưu tú như thế, không khỏi nhìn cô thật sâu một cái, cảm khái vô vai cô nghiêm túc nói, "Chị, đừng quá bài xích, đây là chuyện tốt."
Tiểu Ngư nhìn em gái mình ăn cây táo rào cây sung, 囧 một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn
Đợi cô hoàn hồn lại thì Duy AN đã đi
Bên cạnh không hiểu sao lại thêm người khác.
Người?
Lập tức quay đầu lại nhìn.
Không quay đầu còn tốt, vừa quay đầu suýt nữa rớt nửa hồn.
"Anh...anh anh anh...vào lúc nào...đã vào bao lâu..."