Vì sao Nhan Duy AN lại khẳng định như vậy?
Thứ nhất, độ hoạt bát hôm nay của Nhan Tiểu Ngư tăng lên 5%, không ngừng tìm kiếm đề tài rất rõ ràng là để phòng ngừa cô hỏi.
Thứ hai, vốn đang linh hoat, biểu tình trên mặt Nhan Tiểu Ngư dừng lại năm giây, đó chỉ có thể nói là để giả bộ.
Thứ ba, trong lúc Nhan Tiểu Ngư nói chuyện luôn nhìn qua bóng lưng Giang Phàm, có chút e ngại nói ra sự thật ở đây.
Tổng kết lại, đó chính là Nhan Tiểu Ngư có tâm lý vô ý thức che giấu chuyện nào đó vừa xảy ra mà sợ bị cô biết.
Nhan Tiểu Ngư vốn không có khai ra chuyện của phần tử hắc đạo mà vẫn luôn thấp thỏm né tránh, lúc này nghe Duy An ép hỏi, liền ấp úng không biết trả lời thế nào.
Giang Phàm đang ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng, "Duy An, chị em vừa vào cục cảnh sát sợ em lo lắng sẽ nguy hiểm, mới không nói cho em và ông Nhan, chi là chuyện nhỏ trong đội em không cần lo lắng..."
"Chị!" Nhan Duy AN thay đổi sắc mặt, trách cứ, "Chuyện lớn như vậy tại sao lại không nói cho em biết, sợ rằng ông nội đến bây giờ còn chưa biết đúng khong?"
Tiểu Ngư nắm chặt hai tay, kêu một tiếng đáng thương nói, " Người ta nghĩ đợi lập được công rồi mới báo tin mừng chứ sao.."
nhưng trong lòng lại âm thầm nhẹ nhõm.
May nhờ Anh Giang không có ý thức được, nói ra chuyện này, xem ra là cô bị thiếu gia hắc đạo dọa sợ, tính cảnh giác cũng quá cao.
"Chị, em hiểu rõ, biết là chị không muốn em và ông nội lo lắng, chỉ là chị quá độc lập rồi, có đoi khi chuyện làm tổn thương đến mình cũng âm thầm chịu đựng, chúng ta là người một nhà, cho dù sợ ông nội lo lắng nhưng cũng nên nói với em a!" Nhan Duy An ngày thường chỉ biết đọc sách ngây ngô, nhưng khi răn dạy Nhan Duy AN thì có bài bản hẳn hỏi, " Được không?"
"Ừ."
Khóe léo gật đầu, trong lòng còn rơi lệ.
Em gái, em học tâm lí học tội phạm ngày càng tốt, đã có thể phân tích được hoàn toàn chị gái của em...
"Cái đó, em có chút khát, đi mua đồ uống, hai người đợi một chút a!"
Tiểu Ngư sợ Duy An sẽ quan sát được cái gì đó, lập tức bảo Giang Phàm dừng xe bên đường, vội vàng chạy xuống.
"Vô cùng là một loại độ cao..."
Đối diện là trung tâm chợ, trên màn hình lớn đang chiếu phim ngắn.
"Thân phận là một loại tượng trung.
Thưởng thức là một thói quen.
Royal Sainbolo hợp tác với tập đoàn toàn cầu Nam Cung chế tạo kim cương đen, quý tộc trong quý tộc, ngày tám tháng tháng tám lần đầu tiên đưa ra thị trường, người kí tên đầu tiên trong văn kiện toàn cầu. Ngay lúc đó đài T ở nước Pháp cũng khai mạc..."
Nhan Tiểu Ngư lảo đảo lùi mấy bước, suýt chút nữa bị mù mắt.
Bộp!
Chai nước vừa mới mua rơi xuống đất, cô đắc ý cô tự mãn, sự vui mừng vì lừa gạt thành công nháy mắt tan biến toàn bộ.