Nhan Tiểu Ngư cưỡi xe điện Enma nhà mình, phóng tới cửa tiệm giặt quần tây trang nhỏ cách nhà không xa, sau khi ôm đồ từ cửa tiệm ra, bỗng nhiên cô dừng lại, nhớ tới hình như mình quên hỏi cách thức liên lạc với vị thiếu gia phi nhân loại kia rồi. Nếu không, là không có biện pháp trả lại quần áo…
“Lực lượng công nhân chúng tôi! Lực lượng công nhân chúng tôi! Mỗi một ngày vội làm việc! Mỗi một ngày vội làm việc, xây thành nhà cao tầng, sửa chữa đường sắt mỏ than…”
Điện thoại trong túi nhái, bỗng nhiên bắt đầu cất giọng vang lên, làm các em trai em gái tan học đi qua nhìn, nhao nhao quét ánh mắt quái dị nhìn bạn học Nhan, toàn bộ lượn ba vòng quanh cô mà đi.
Nhan Tiểu Ngư vẫn chưa cảm thấy mình đặc biệt, lập tức mở điện thoại ra, nhìn đến dãy số xa lạ, không chút nghĩ ngợi liền nhận, “Xin chào, tôi là Nhan Tiểu Ngư, xin hỏi cần muốn giúp đỡ gì sao…”
“Về nhà, trong vòng một phút đồng hồ.”
Rắc! Cúp!
Tiểu Ngư còn chưa có hoàn hồn, xem di động ngu muội không phát giác ra.
Nửa ngày, mới cảm giác giọng nói này nghe có chút quen tai, cẩn thận nghĩ lại, hình như là phần tử xã hội đen phi nhân loại kia.
Anh, anh…Lúc nào thì tới nhà cô rồi hả? Làm sao lại biết số điện thoại di động của cô?
Bởi vì làm cảnh sát nên đi đường cô luôn luôn cẩn thận, lúc nào cũng nhìn xung quanh xem có phần tử khả nghi và có người theo dõi hay không, tối hôm qua khi đi về nhà cùng anh Giang lại chú ý trăm phần trăm, người này thì khi nào thì tra được địa chỉ nhà trọ nhỏ của cô…Hiệu suất làm việc của người xã hội đen đều cao như vậy sao!
Cô ôm tây trang, cưỡi lên xe điện chạy về nhà, quả nhiên thấy trước cửa ngõ nhỏ nhà mình, một chiếc xe thể thao xa hoa màu đen trị giá hơn một ngàn vạn bị hàng xóm láng giềng xung quanh vây xem.
Đầu hẻm bị chắn, hàng xóm đang thảo luận chủ xe này vào cửa nhà cô gái Nhan, bàn luận xôn xao, cô thấy tình cảnh này đành phải nhanh chóng đi đường vòng, vụиɠ ŧяộʍ đi đường khác về nhà trọ, tìm ước chừng 20 phút, mới về tới nhà.
Cô chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa…
Không nghĩ vừa mới bước đứng trước cửa, lại nghe cửa chống trộm két…Một tiếng mở ra, một người mặc đồ đen cao lớn mang kính râm vuốt cằm, làm tư thế mời, “Nhan tiểu thư, mời cô vào bên trong!”
Mời cọng lông a, đây là nhà tôi!
Nhan Tiểu Ngư biết những người này không phải người lương thiện, không phải cô có thể trêu chọc vào cho nên có thể trốn chính là trốn, có thể không trêu chọc tức không trêu chọc, vì thế nở nụ cười, ôm túi lớn tây trang vào trong phòng, thay dép lê đi đến phòng khách…
Thiếu gia phi nhân loại vô cùng thích ngồi trên ghế sofa, lấy các loại tư thế lười biếng mà mê người, trong lúc vô tình, lại phát trăm vạn volt điện ra bốn phía.
Đồng chí Nhan vừa vào phòng khách, suýt nữa bị thiếu gia nào đó trời sinh hoa lệ (đẹp đẽ + rực rỡ) làm cho bị mù mắt…
Đồng chí phi nhân loại, phong cách anh có thể giản dị một chút, làm một người bình thường được không?
Nhan Tiểu Ngư đi lên phía trước, đưa túi lớn lên nói: “Nam Cung tiên sinh, đồ của anh, trở về nguyên chủ.”
Nam Cung Thấu nhìn chữ màu xanh lá dưới đáy túi màu hồng, in ‘Tẩy 10 nguyên một chiếc, vật đẹp giá thấp, giặt một lần khỏe mạnh hơn’ túi đựng quần áo cần giặt là slogan giá rẻ, chân mày không tự chủ trừu một chút.