Nam Cung Thấu nói xong, lại chậm rãi đứng dậy, đi tới đến chỗ Nhan Tiểu Ngư…
Tiểu Ngư kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn anh, anh cao như cây dâu, người quái dị, như người nước ngoài, trong cục có phần tủ xã hội đen chui vào, mau phái Áo Đặc Mạn tới bắt yêu….
Nhưng trong cổ họng cô lại giống như bị bông lấp, khô khốc đến một tiếng cũng không nói ra được.
Chỉ có thể nhìn anh đến trước mặt mình, dơ tay, đóng cửa, thân thể cao lớn chắn kín đường đi của cô, cô đến nửa bước cũng khó đi.
Trong nháy mắt hương vị mùi sữa tắm nam tính thơm ngát tràn đầy vào mũi cô.
Nhan Tiểu Ngư nhớ đến nhiều năm trước, con chó nhà mình cũng có loại hương sữa tắm chanh đó, mới khôi phục ý thức, tỉnh táo tinh thần.
“Đồng chí, muốn báo án trước cần phải đến đại sảnh điền vào tấm biểu đăng ký”, Cô giải thích, “Nơi này của tôi không phụ trách việc này, còn chuyện liên quan đến tây trang kia…”
Nhan Tiểu Ngư nói được nửa câu lại nghẹn ở trong cổ, đồng thời đôi mắt hình cầu nhỏ cũng trừng lớn.
Bởi vì, cô nhìn đến vị phi nhân loại này, chính là lợi dụng thân thế mình cao hơn nhìn chằm chằm xuống áo sơ mi cổ rộng của cô, ánh mắt rõ ràng vô lễ nhìn ngọn núi nhỏ của cô…
Cô nhấc tay che ngực lại thì bị thiếu gia phi nhân loại bắt được.
Anh cầm lấy tay cô, nhìn chằm chằm ngực cô, vẻ mặt rất chăm chú.
Nhan Tiểu Ngư tức giận, vì sao cúc áo sơ mi thứ ba bên trong của cô không có cài, là do hôm nay cô sợ nóng không có cài sao?
Vì thế, cô giơ chân lên đi công kích thân thể cao lớn của Thấu thiếu gia và đang áp đảo phía trên cô, kết quả có thể nghĩ là biết, bị hai chiêu đơn giản của Thấu thiếu gia kiềm chế lại, kẻ xấu nhân tiện tố cáo trước, “Cảnh sát, có thể vô cớ đánh người sao?”
Vô cớ?
Nhan Tiểu Ngư nói: “Đây là tôi tự vệ chính đáng, hành vi của anh, là một loại xâm phạm nhân cách tôn nghiêm người khác, hành vi xâm phạm quyền dân sự, quấy rối tìиɧ ɖu͙©, căn cứ theo bộ luật hình sự điều 237 quy định, tôi có thể tố cáo anh tới tòa án và cũng nhận được bồi thường hợp lý…”
“Chứng cớ đâu?” Môi mỏng Nam Cung Thấu khẽ mở, “Tôi tin tưởng tối hôm qua cũng có không ít người thấy qua cô, trái lại nơi này của tôi có người trộm tây trang không ít người làm chứng.”
Quả nhiên, quả nhiên tây trang kia là cái đầu sỏ gây nên…
“Khụ”, cô ho nhẹ, “Đồng chí anh nhớ nhầm rồi, tây trang kia là anh đưa cho tôi, không cấu thành hai chữ trộm, tôi không có động cơ để trộm.”
“Áo tây trang giá trị 25 vạn, có bí mật liên quan đến công ty, đối với bất cứ ai cũng đều có động cơ hấp dẫn trí mạng”, Nam Cung Thấu nói trầm lạnh, “Phần lớn Camera ở Giải Trí Thành tối hôm qua bị hủy, đáng tiếc chứng cứ để lại chỉ còn có khi cô tiến vào phòng bao.”
Nhan Tiểu Ngư tạm dừng lại, bình tĩnh nói: “Đã có chứng cứ, anh cũng không báo án, chọn đến nơi đây tìm tôi, như thế nói chính là…”
Cô trừng mắt nhìn, nhớ tới rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình khoa trương lại giả tạo và tổng giám đốc phim ruyền hình, không nói gì: “Anh sẽ không…Là muốn tôi bán mình bồi thường nợ, làm người tình bí mật và chuyện Lôi Nhân…Để ý tôi rồi chứ?”
Thấu thiếu gia nhíu mày, “Cô có được tôi coi trọng trên cả vốn sao?”
Mắt Nhan Tiểu Ngư một tròn, không nghĩ lời nói của phi nhân loại thật đúng là ác độc!
“Tây trang còn”, Nam Cung Thấu buông lỏng cô ra, dường như không có ý làm khó, “Việc này xóa bỏ.”
Nhan Tiểu Ngư nhớ tới tối hôm qua anh thịt lăn vô cùng vui sướиɠ, thật cẩn thận hỏi; “Vậy nếu như không còn nguyên vẹn trăm phần trăm như tối hôm qua thì như thế nào…”
“Nhan tiểu thư, cô thích chết loại kiểu nào?” Thấu thiếu gia nói xong, môi mỏng gợi lên, nở nụ cười, “Tôi có thể tùy ý cô chọn lựa.”
Đây là lần thứ hai anh nở nụ cười trước mặt Nhan tiểu thư, nụ cười xinh đẹp, mê người.
Nhưng Nhan Tiểu Ngư chỉ cảm thấy thấm vào người.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhắc nhở anh: “Đồng chí, gϊếŧ người là phạm pháp, anh sẽ phải ngồi tù.”
“Vậy phải xem tôi hủy có sạch sẽ hay không”, Thấu thiếu gia nhắc nhở, “Pháp luật xã hội, coi trọng chính là chứng cớ.”
Nhan Tiểu Ngư ngốc…
Lúc này, thế giới quan, nhân sinh quan của cô, người yêu tổ quốc yêu dân yêu thế giới yêu hòa bình tốt đẹp của pháp luật xã hội, trong nháy mắt đã sụp đổ rồi…