Cô luôn có năng lực như vậy, vô hình có thể làm người ta chú ý, một cái nhăn mày một nụ cười, lại làm cho người ta động lòng.
Nhan Tiểu Ngư xinh đẹp, có thể nhìn xa, có thể ngắm gần, cô gái cười trao tình ý, ý mới như xuân, có chút hứng thú, vẻ mặt xinh đẹp, khoảng cách đi bộ ngắn ngủi này, đã làm cho đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, người đàn ông quanh năm đánh quyền lau mồ hôi đuổi bắt tội phạm, trong nháy mắt cảm giác tấm lòng rung động.
“Lãnh đạo!” Tiểu Ngư chạy đến xe Giang Phàm, nói vào trong cửa sổ xe, “Có việc gì gấp, có phải nhậm chức lại hay không! Chẳng lẽ là trong đội cho tôi phục chức rồi hả?”
Giang Phàm nghe được giọng nói của cô, trạng lại trở về, nhìn một số người ở khu biệt thự tư nhân này, khó hiểu nói: “Tiểu Ngư, tại sao một mình cô lại ở trong này?”
Đôi mắt Tiểu Ngư chuyển động, mặt không đỏ không thở gấp nói: “Ở đây có núi có cây, không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, tôi ở trong này mới có thể cảm nhận được quân đội Lưu Đặng rất gần Đại Biệt Sơn* cả nước bắt đầu tính tiến công nhanh huy hoàng và tráng lệ!”
(*Đại Biệt Sơn: dãy núi ở giữ gianh giới 3 tỉnh Hồ Bắc, An Ngôn Huy và Hà Nam)
Câu trả lời lúc này, chính là phong cách của Nhan Tiểu Ngư, cô không quen nói chuyện theo lý thường, Giang Phàm cũng không có nghi ngờ gì, nghiêng đầu nói: “Lên xe trước.”
Tiểu Ngư ngồi trên xe, vẻ mặt Giang Phàm thận trọng nói: “Đêm qua, chúng tôi nhận được dân chúng báo cảnh sát, ở trong tầng hầm khu không người phía Tây, phát hiện 3 thi thể, thân phận đã xác nhận, trong đó 2 thi thể là hộ vệ, một thi thể là của thiếu công tử Ngô Viễn Thanh của Kiến Nghiệp.”
Nói tới đây, Giang Phàm cố ý tạm ngừng lại, khóe mắt liếc Nhan Tiểu Ngư, một lát sau mới tiếp tục, “Ngày hôm qua giám định pháp y thức trắng đêm tang ca kiểm tra, phát hiện trên người Ngô Viễn Thanh có tóc của phụ nữ còn có hung khí rơi xuống bên cạnh anh ta, cũng có một vân tay của người khác.”
Anh ta nói còn chưa dứt lời, Tiểu Ngư nghe đã hiểu.
Tóc và chủ nhân vân tay kia, tất cả đều là của cô!
Bởi vì cô tưởng rằng Nam Cung Thấu mà hoang mang, hoàn toàn quên quy củ cơ bản là không thể tiếp xúc với thi thể, ôm thi thể một hồi kêu khóc không tính, lại còn không cẩn thận chạm vào hung khí dao găm phạm tội kia…
Thấu thiếu gia tai anh tinh!
Trong lòng Tiểu Ngư trằm trọc lặp lại, sau vô số rối rắm lao nhanh mà qua, cuối cùng quyết định thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, quay đầu lại, hướng Giang Phàm nói: “Lãnh đạo, thực ra không phải em ở gần tầng hầm, hôm qua trong khoảng thời gian từ 3 giờ đến 4 giờ, em bị hiểu lầm là người gán nợ, bị người ta bắt cóc, nhốt vào trong gian tầng hầm. May mà ở bên trong được người ta cứu đi, sau đó đến phòng dưới hầm tìm người, vừa lúc là 5 giờ chiều, em hiểu lầm thi thể kia là bạn của em, cho nên động tác có chút không khống chế được, quên việc quan trọng là bảo vệ hiện trường nên đã tiếp xúc qua với thi thể, cũng không chú ý đυ.ng phải hung khí...Lãnh đạo, em lấy nhân cách của chính mình và phù hiệu cảnh sát đảm bảo, em không có nửa câu nói dối, em nguyện ý phối hợp, hộ trợ điều tra.”
“Bạn của em…” Cô thật sự nể mặt, nghe cô nói chính nghĩa, làm cho Giang Phàm nắm nhanh như cũ, “Người bạn kia? Bạn gì?”
Tiểu Ngư dừng một chút, “Vâng…Một người cố gắng giúp em…Bạn bình thường thôi…”
“Trên áo người chết kiểm tra đo lường ra không ít nước mắt, từ tư liệu hồ sơ DNA là em.”, Giang Phàm nắm chặt tay lái, vẻ mặt vài phần không cam lòng, vài phần đê mê, “Từ khi anh biết em, ngoài Duy An và ông nội Nhan, chưa bao giờ thấy en gặp tình huống khó khăn nào…Rơi qua một giọt nước mắt…Bạn bè bình thường…Để cho em như vậy sao?”
Tiểu Ngư mấy máy môi, im lặng.
Bởi vì, cô cùng không biết nên trả lời như thế nào.
Vì sao khóc? Hớn nữa, nước mắt thật lòng rơi vì Nam Cung Thấu.
Lúc ấy, chỉ cần nghĩ đến hai chữ anh chết, ngực cô giống như bị khoét một cái lỗ, nước mắt không kiềm chế được cũng rơi xuống….Vì sao?
Bởi vì…Thích sao?