Chương 112.2

Gió lạnh cuốn lạ rụng, cùng với tiếng ca, thổi qua tầng hầm lạnh lẽo…

……....

Tiểu Ngư vẫn giống như mọi khi mà tỉnh sớm, hôm nay sau khi rời giường, hướng hỏi thăm chú An Ngôn, mới biết ở thành phố D công ty Nam Cung đưa vật phẩm ra ngoài thị trường, Thấu thiếu gia đi họp ở cao ốc Nam Cung.

Hiếm khi thoải mái, cô gọi điện cho Duy An hẹn gặp ở trước cửa D thị, muốn bàn bạc với cô về kỳ nghỉ và chuyện cùng về thôn xem ông nội.

Không ngờ, lúc cô vừa đeo bao lô đi đến trạm xe bus, nhận được điện thoại của Giang Phàm.

“Ngư, em và thiếu công tử Ngô Viễn Thanh công ty Kiến Nghiệp thành phố C có quen hay không?” Giang Phàm không khách sáo, bắt đầu liền hỏi câu này.

Tiểu Ngư sững sờ, nhưng cũng không có ngập ngừng, nghiêm túc trả lời, “Không biết lãnh đạo, tôi luôn không có xuất hiện với phú nhị đại*.”

(* Phú nhị đại: hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.)

Bởi vì vài lần qua thành phố C, cô có nghe thấy tên công ty này, nhưng mà về tên Ngô Viễn Thanh này, quả thật xa lạ.

“Thật sự không biết?”

“Thật sự không biết.”

Nói xong còn nghiêng đầu cẩn thận ngẫm lại, Nam Cung Thấu, có tính phú nhị đại không? Ừm, nên không tính, bạn thân này giống như đời đời đều rất có tiền.

Giang Phàm nhẹ nhàng thở phào, giọng nói nhẹ nhàng căng thẳng, “Ngư, tối hôm qua từ năm giờ đến bảy giờ, em ở đâu?”

Tiểu Ngư dừng một chút, vẫn thành thực trả lời; “Ở gần tầng hầm khu vực mở rộng phía Tây.”

Giang Phàm nghe cô không có phủ nhận lại yên tâm hỏi, “Bây giờ em ở đâu? Anh đi đón em, có việc gấp.”

Sau khi Tiểu Ngư báo địa điểm, không đến 20 phút, Giang Phàm đã lái xe đi tới đường xe chạy đối diện, mở cửa sổ xe xuống.

Tiểu Ngư nhìn thấy biển số xe, hướng anh ta phất tay, bước chân nhẹ nhàng, lúm đồng tiền tươi đẹp chạy tới…

Giang Phàm xuống xe, đôi mắt đông lại, nhìn thấy Nhan Tiểu Ngư toàn thân sạch sẽ thoải mái, vẻ mặt tinh thần vui vẻ từ xa chạy lại gần, toàn bộ hơi mù tán ra, nhìn có chút ngẩn ngơ.