Chương 107-2: Gϊếŧ người trong vô hình

Editor: Ngạn Tịnh.

“Đi đi.”

Tiểu Ngư vẫy vẫy tay về phía bọn họ, niềm nở cười một tiếng: “Không cần cảm ơn tôi, nên cảm tạ nhân dân, cảm tạ xã hội, cảm tạ pháp luật đã tha thứ cho các anh...”

Không cầu những người này cảm kích mình, chỉ cầu những người này sửa đổi thật tốt, từ đó làm một con người tốt!

A... Cô lại trợ giúp thật nhiều người!

Hai mắt Lý Chấn vằn đầy tia máu, trong lòng cực kỳ bi phẫn, tuyệt vọng cứ vậy bị tha ra ngoài...

Tiểu Ngư quay đầu, nhẹ nhàng thở ra, cảm khái cười một tiếng với đông đảo người áo đen: “Cảm giác giúp người rất tốt, không phải sao?”

Nội tâm đám người áo đen cuồng nhiệt, tất cả gào khóc----

Gϊếŧ người trong vô hình, hủy người với nụ cười lúm đồng tiền, gào khóc Nhan tiểu thư chúng tôi thật sự rất sùng bái cô!

“Mười phút.”

Sau khi đám người Lý Chấn rời đi, toàn bộ người mặc áo đen lui ra, Nhan Tiểu Ngư nghe thấy một tiếng nhắc nhở từ phía sau.

Chủ nhân của giọng nói này, thật đúng là Thấu thiếu gia vĩ đại.

Đối với loại phương thức lên tiếng không mãnh liệt lại hù chết người này, Tiểu Ngư luôn có thể cảm nhận được có điều không lành, vì vậy ôm cánh tay quay đầu hỏi: “Cái gì mười phút...”

“Khoảng cách hai tiếng.” Thấu thiếu gia hòa ái nhắc nhở, mặt mỉm cười: “Còn có mười phút.”

Tiểu Ngư cứng người, không ngờ vấn đề rắc rối khiến cô thấp thỏm lại quay trở lại rồi.

“Tôi... Tôi vẫn là muốn đi tìm điện thoại...”

Cô nhớ bản thân còn phải báo bình an với một người bạn quan trọng, vì vậy quay đầu đi ra ngoài.

“Điện thoại di động để ở chỗ chú An, không cần em lo lắng.”

“Tôi... Tôi nhớ tới còn chưa ăn cơm trưa.”

“Vậy thì bản thiếu gia đi cùng em”

“...A! Nơi đó có ba cỗ thi thể vô danh, tôi muốn...”

“Nói sang chuyện khác?”

“Tôi.... Tôi...” Trực tiếp rơi lệ.

“Còn muốn lấy cớ gì?”

Thấu thiếu gia nghiêng người tiến lên, thân hình cao lớn ngang tàng đứng trước mặt cô, giọng nói nhàn tản mà ấm áp: “Thời gian mười phút để suy nghĩ, em có thể tiếp tục lãng phí. Nhan Tiểu Ngư, tôi sẽ không cưỡng bách em, nhưng thủ đoạn của tôi, em nên rõ ràng. Có đồng ý hay không, tự em lựa chọn.”

Tiểu Ngư chảy mồ hôi toàn thân---- Đại ca, anh biếи ŧɦái ngày càng rõ rồi, biểu hiện uy hϊếp người cũng ngày càng trắng trợn!

“Là của tôi, chính là của tôi.” Thấu thiếu gia cúi đầu, vòng tay quanh hông cô, môi mỏng ám muội nói nhỏ bên vai cô: “Vĩnh viễn trốn không thoát.”

Giống như tuyên thệ, môi mỏng của anh chạm vào vành tai cô, từng hơi thở ấm áp, cũng quét vào trên làn da ở cổ cô, chọc cô tim rung động không dứt, ngay cả xương trên người cũng không có tiền đồ mềm đi, suy nghĩ bay thẳng ra ngoài vũ trụ...

Đại ca, đừng đùa giỡn người như vậy được không! Đại ca, anh yêu nghiệt cũng không sao, đừng ôm tôi mà yêu nghiệt! Đại ca, anh có cảm thấy ba cỗ thi thể sau lưng không? Anh ôm tôi ở đây uy hϊếp trắng trợn như thế, không thấy rất quái dị sao?

Nhưng Nhan Tiểu Ngư không dám nói lời nào, chỉ yên lặng.

Mười phút, trôi qua rất nhanh.

Trong mười phút này, tốc độ nhảy của tim Nhan Tiểu Ngư, như muốn dùng hết của nửa đời sau.

Trong mười phút này, Thấu thiếu gia biếng nhác, nhàn tản, rất thích thú ôm cô, ngửi thấy mùi cơ thể của cô rất thoải mái. Thỉnh thoảng lại vuốt bím tóc đuôi ngựa của cô, dáng vẻ như bọn họ là tình lữ.

Từ nhỏ Nhan Tiểu Ngư đã nghe người khác nói mình giống con rối Laury, hôm nay, rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác này rồi. Người anh em này quả thực ôm mình giống như đang ôm một con rối vậy!

Nhưng mười phút này, cũng đủ để Tiểu Ngư hồi tưởng lại tất cả mọi người trong những ngày qua. Nhớ tới trình độ mê người và sự chăm sóc của Thấu thiếu gia, nhớ tới cảnh giới của ông nội, nhớ tới lời Duy An nói, cũng nhớ tới chuyện Thấu thiếu gia vừa rồi vì câu nói của mình mà buông tha đám người hung ác Lý Chấn kia...

Nghe nhịp tim của mình...

Nghĩ tới tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay...

Tiểu Ngư rốt cuộc mấp máy môi, âm thầm hạ quyết tâm, tiếp tục ngồi trước ghế dài, nhỏ giọng trả lời: “Nếu như... Có thể... Có lẽ... Tôi và anh...”

“Thiếu Đương Gia! Có biến!”

Rầm rầm rầm----! Cửa phòng dưới đất vang lên tiếng gõ cửa mạnh mẽ----!

Tính cách đàn em nhà Nam Cung cực tốt, từ trước tới nay không xử sự không sợ hãi, nếu không phải có chuyện lớn xảy ra, tuyệt đối sẽ không vội vã gõ mạnh cửa lớn tiếng kêu như vậy.

Tiểu Ngư đang nói liền ngưng lại, đột nhiên ngẩng đầu kinh sợ hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lông mày Thấu thiếu gia nhăn lại, hiển nhiên bị cắt đứt nên tâm tình không tốt, vì vậy quay đầu, không vui hỏi: “Chuyện gì?”

“Thiếu Đương Gia, bên trong máy theo dõi, biểu hiện ngoại trừ có ba chiếc xe cảnh sát đang đến gần cách một km, gần đây năm km còn xuất hiện không ít máy bay chiến đấu quân dụng, mấy chục chiếc quân xa, đội hình kia mang theo vũ khí hạng nặng đi về phía chúng ta, người tới không biết là ai, nhưng mục đích nhất định là căn phòng dưới đất này của chúng ta...”

Đàn em báo cáo xong, sắc mặt Nam Cung Thấu chìm xuống.