Trong đêm đen, một chiếc xe thể thao astonmartinone-77 màu đen đang trượt, thiết kế dáng thuôn dài gần như hòa hợp một khối với đêm yên tĩnh.
Khi xe thể thao tới trước một cái nhà đồ sộ kiến trúc khác hoàn toàn lúc trước, két một tiếng dừng lại, cửa sổ lái xe được mở ra.
Bên trong xe, có một người đàn ông tôn quý lạnh lung đang ngồi, độ cong sườn má anh vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt âm u hơn so với đêm, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn tài liệu trên màn hình.
Trong tài liệu thấy dáng một người phụ nữ xinh đẹp tươi cười, sau đó anh nheo mắt lại, cầm điện thoại thấp giọng nói uy hϊếp, “Đường Táp, cho cậu ba giây đồng hồ, xuống xin lỗi.”
Giọng nói này tuy không lớn, nhưng lại đủ xuyên thấu cả bóng đêm, hơn nữa còn làm nhiệt độ bốn phía bên trong xe đều giảm xuống.
Thủ hạ lái xe run sợ.
Bạn tốt Đường thiếu gia cùng tham gia tất cả các nghiên cứu với Thiếu Đương Gia, thế nào đã bị tùy tiện uy hϊếp như vậy…
Đường Táp tiên sinh bị gọi, quả nhiên không quá ba giây, tự mặc áo ngủ bằng vải bông chạy xuống.
Anh ấy một đầu tóc đen lộn xộn, lộ vẻ hơi lười nhác che đi nửa bên chán, mặc dù bước chân vội vàng, nhưng vẻ mặt lại không hại sợ, khóe miệng cười: “Tôi đang nói hơn nửa đêm đến là ai, hóa ra là Thấu thiếu gia cậu. Nửa giờ trước tôi mới báo tin mất bom nano cho cậu bom, nhanh như vậy cậu đã giải quyết sạch sẽ rồi hả? Không phải tôi nói chứ tốc độ làm việc nhà Nam Cung các cậu, chính là chỉ có một chữ tốt! Tốt! Nhanh! Ngoan độc…”
Thủ hạ lái xe không nói gì, Đường thiếu gia chỉ số thông minh của anh cao như vậy, xác định vừa rồi chỉ nói một chữ sao?
Thấu thiếu gia nghe Đường Táp lải nhải, cũng không có chen ngang.
Anh vẫn dựa vào ghế ngồi làm từ da thật, nghe Đường Táp nói, cho đến cuối cùng, mới ngẩng mặt, quay đầu nói, “Cô ấy, là ai?”
Đường Táp ngừng lại, nhìn về phía người phụ nữ trong hình, thành thật nói: “Trong hồ sơ đã viết rất rõ ràng, bé gái mồ côi, tấm hình cảnh sát, là Nhan Tiểu Ngư!”
“Cậu nên biết, tôi nói là thân phận thật của cô ấy.” Lời nói của Thấu thiếu gia có chút nguy hiểm.
“Thấu thiếu gia cậu còn không biết, làm sao tôi có thể biết!”, Đường Táp cười một cách lười nhác, vui sướиɠ khi thấy người ta gặp họa, “Như thế nào, trên đời này còn có chuyện mà Nam Cung Thấu cậu không tra ra sao? Ha ha, xem ra trước đây tôi đánh đố với cậu, chuyện danh hiệu thiên tài toàn năng của cậu duy trì không tới hai mươi năm, quả thực là đúng rồi…”
“Được được”, Thấu thiếu gia tuấn tú nhíu mi lại, đóng máy tính lại, phân phó, “Trở về thành phố D.”
Lời nói của anh ấy còn kí©h thí©ɧ thách đấu ham muốn của Thấu thiếu gia, Đường Táp chậc chậc, nhìn xe thể thao đi nhanh, vuốt tóc bay rối…
Tiểu tử này, cho tới bây giờ cũng không để ý anh ấy lớn hơn anh vài tuổi đâu, giọng nói bất kính đã mau chóng coi anh ấy như là cấp dưới rồi.
Tuy nói theo tuổi tác tang lên, so với năm đó thiên tài nhi đồng Nam Cung Thấu đã thu không ít chí khí kiêu ngạo, nhưng biểu cảm vừa rồi, rõ ràng chính là vẻ mặt trước đây, như nói với anh ấy ‘Đường Táp anh chờ thua đi’…
Biểu cảm này, nó hòa hợp với vẻ lạnh lung của đại thiếu gia nào đó, người con gái dũng cảm kiêu căng nào đó, thật đúng là xứng đáng với người con trai kiêu ngạo nhất nhà Nam Cung bọn họ!
… … …