Chương 4: Hoàn

16.

Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy, sáng sớm, Trương tỷ cùng thợ trang điểm chạy đến chỗ tôi trang điểm thay y phục.

"Có còn nhớ video "A, lạnh quá" không?"

"Nếu bạn đẹp ở một mức độ nào đó, thì dù có bị tạt nước cũng sẽ cảm thấy thương tiếc thay vì chê cười."

"Chị suy đi tính lại, Lâm Thanh Dã, đây là cách duy nhất có thể cứu vớt em."

Hiện tại lưu hành kiểu tiểu bạch hoa thuần khiết, lông mày của tôi vốn rất kiều diễm, trước đây, thợ trang điểm luôn phải tìm mọi cách để làm mờ nhạt xuống, lần này Trương tỷ yêu cầu ngược lại, đem vẽ tôi so với Đắc Kỷ còn sống động hơn.

Khi tôi trang phục lộng lẫy xuất hiện ở cửa lớn Giang gia, mọi người đều há hốc mồm.

Làn đạn: "Mẹ kiếp, Lâm Thanh Dã cũng điên rồi!"

“Cái khác không nói, dung nhan này thật sự có thể chiến đấu a, quay sang Hứa Y Nhiên thật sự là quá nhạt nhẽo.”

"Ngươi có phải hay không mù rồi? Kia rõ ràng là đoan trang tao nhã, nơi nào nhạt nhẽo? Lâm Thanh Dã sắc mặt thoạt nhìn giống như hồ ly tinh, khuôn mặt của tiểu tam."

"Hồ ly tinh thì hồ ly tinh, không quản nữa, tôi tuyên bố tôi là fan của Lâm Thanh Dã.”

“Chẳng trách ngay cả Giang Lê cũng có thể bị cô ấy mê hoặc, ngoại hình này, dáng người này, là thật sự có điểm đồ vật. "

Vô số ánh đèn flash đối với tôi chụp ảnh, tôi giữ nguyên tư thế, mỉm cười vẫy tay với ống kính, Hứa Y Nhiên hào phóng đi tới chào hỏi tôi.

"Thanh Dã, hôm nay cô ăn mặc đẹp thật nha."

"Không biết liệu sau khi gặp dì Chu, lớp trang điểm tinh tế này có còn duy trì được không?”

Hứa Y Nhiên che miệng cười, tôi cũng cười theo.

"Cái này thì không cần cô phải lo lắng rồi."

Chương trình phát sóng trực tiếp đã được bắt đầu, làn đạn điên cuồng tràn ngập màn hình.

"Xé đi, xé đi, cái này so với phim truyền hình không phải càng hay hơn sao?"

“Tôi đang rất mong chờ đợi chút nữa Chu tổng sẽ làm gì cô ấy, giật tóc, cho bạt tai?”

“Lầu trên, ngươi tưởng rằng lão thái thái đầu thôn đánh nhau, lại còn bứt tóc a, trình độ của Chu tổng, gϊếŧ người không thấy máu, chỉ chờ xem kịch hay thôi.”

17.

Trước cửa Giang gia đứng một hàng dài nhân viên bảo an, những chiếc ô tô sang trọng đỗ gần đó, nhân viên bảo an mở cửa và kính cẩn chào đón khách quý xuống xe, khung cảnh không khác gì sàn catwalk trên thảm đỏ.

Chu tổng và một số vị khách đứng cách cổng không xa, bắt tay chào hỏi nồng nhiệt, ánh mắt không hề hướng về chúng tôi phía bên này.

Nhân viên bảo an chuẩn bị đưa chúng tôi vào nhưng Hứa Y Nhiên trực tiếp từ chối.

"Không cần, nơi này tôi rất quen thuộc."

"Tôi xem như là nửa chủ nhân, Lâm Thanh Dã, cùng tôi đi vào thôi."

Tôi vén gấu váy đi theo Hứa Y Nhiên vào yến hội, trên đường đi, cô ta không ngừng giới thiệu với tôi, chiếc bình cổ kia mua ở phòng đấu giá nào, nguồn gốc bức tranh treo trên tường đến từ đâu.

"Đó là do chính Giang Lê vẽ. Hoa mộc lan là loài hoa tôi yêu thích nhất."

“Ngôn ngữ của loài hoa mộc lan trắng, tượng trưng cho tình yêu cao quý, chân thành và thuần khiết”.

Hứa Y Nhiên mỉm cười đứng cạnh bức tranh, mặc một bộ váy trắng, dáng vẻ như tiên nữ.

"Giang Lê nói, hoa hồng đỏ xinh đẹp kiều diễm nhưng không cao quý bằng hoa mộc lan trắng. Cho nên mới treo bức tranh này ở đây. Lâm Thanh Dã, cô cảm thấy sao?"

Tôi: "Ồ, vẽ rất đẹp."

Một cú đấm nặng nề nhưng trúng bông, tuy nhiên Hứa Y Nhiên không hề nản lòng, tiếp tục bền bỉ.

"Cô xem, đó là anh trai của Giang Lê, đó là chị họ của anh ấy. Đi thôi, tôi dẫn cô đến cùng người nhà anh ấy chào hỏi."

Làn đạn: "Cười chết mất, sao giống như chính phòng dẫn thϊếp thất đến gặp người nhà vậy? Hứa Y Nhiên xứng đáng làm nữ chủ nhân."

"Đúng vậy, nếu tôi là Lâm Thanh Dã, tôi sẽ tức chết mất."

“Bạn đừng nói nữa, Lâm Thanh Dã diễn xuất cũng giỏi, giả vờ bình tĩnh như vậy.”

Trong yến hội, y hương tấn ảnh, nhìn bề ngoài thì có vẻ sống động, yên bình nhưng thực chất lại có dòng nước ngầm, sóng cuộn.

* y hương tấn ảnh: Là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là "quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu"

Ánh mắt của mọi người đang bàn tán đảo qua đảo lại, có lúc họ nhìn Hứa Y Nhiên, có lúc lại nhìn tôi, có người thì thầm thì.

"Giang Lê đâu? Tại sao Giang Lê còn chưa tới?"

"Đến rồi đến rồi! Chu tổng cũng đang đến đây!"

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn.

Giang Lê nắm lấy tay Chu tông, không biết nói gì đó, sắc mặt Chu tổng đột nhiên thay đổi, Giang Lê cũng nhăn mặt, buông tay ra, lùi lại phía sau Chu tổng, chậm rãi đi về phía bên này.

18.

"Có phải Giang Lê bị Chu tổng khiển trách?"

"Chắc chắn họ đang nói về Lâm Thanh Dã phải không?"

"Họ đi về phía Lâm Thanh Dã, mau nhìn xem, a, căng thẳng khốc liệt đừng chớp mắt a."

Nhìn thấy Giang Lê đi tới chỗ tôi trước, Chu tổng đang đi phía sau đột nhiên tăng tốc và dừng lại giữa hai chúng tôi.

“Vị này là… Giang Lê, đây là đoàn phim của con sao?"

Chu tổng liếc nhìn Giang Lê.

Giang Lê còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Y Nhiên đã hưng phấn cắt ngang.

"Dì Chu, đây là Lâm Thanh Dã, nữ diễn viên phụ trong "Ước định mùa hè". Cha cô ấy là người bán cá ở chợ. Nhắc mới nhớ, cùng nhà mẹ đẻ dì Chu giống một nửa.”

Lời vừa dứt, mọi người đều phá lên cười.

"Nhà mẹ đẻ Chu tổng là công ty thủy sản lớn nhất nước Mỹ, này cũng có thể bám vào để giao hữu à?”

"Đúng vậy, không chỉ thủy sản, Norton còn là công ty sở hữu hàng chục tàu du lịch, một người bán cá, khoảng cách khác biệt quá nhiều."

Tôi nhìn Chu tổng với vẻ mặt phức tạp.

Cái quỷ gì vậy, tôi vẫn cho rằng người ta là tự tay lập nghiệp không ngờ lại là một phú nhị đại bình thường.

Vậy làm sao Chu tổng ngài, một phụ nữ nhà giàu như vậy, có thể đồng cảm với nhân vật học sinh nghèo khó mà tôi đã đóng? Chu tổng bất mãn ngắt lời Hứa Y Nhiên.

"Tôi không hỏi cô."

"Giang Lê, con đến giới thiệu, đây là bạn của con sao?"

Chu tổng ánh mắt như tia chớp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Giang Lê.

Bầu không khí nhất thời trở nên rất căng thẳng, mọi người đều nín thở chờ đợi Giang Lê lên tiếng.

Làn đạn: "Chu tổng khí thế quá mạnh, mẹ ơi, ta sợ muốn tè."

“Đúng vậy, thật sự rất đáng sợ, nó làm tôi nhớ đến khuôn mặt của sếp tổng trong cuộc họp. "

"Giang Lê sẽ trả lời thế nào? Hắn dám thừa nhận Lâm Thanh Dã cũng là bạn gái hắn sao?”.

"Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Giang Lê trước giờ chưa từng nói qua hai người họ đang hẹn hò, được chứ? Ảnh đều là Lâm Thanh Dã đã tự mình đăng, tự mình ảo tưởng."

19.

"Giang Lê, cô ấy là bạn của con à?" Chu tổng lặp lại lần nữa.

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Lê đột nhiên nhếch môi cười, sau đó đi tới vòng tay qua vai tôi.

“Được rồi, mẹ."

"Cô ấy là bạn gái của con."

Mọi người: "A!"

Tôi: “A?"

Chu-chuột lang-tổng: "A!"

"Con chắc không? Nói lại lần nữa!"

Nhìn thấy vẻ mặt của Chu tổng, những người chứng kiến đều run lên vì sợ hãi, không khỏi bắt đầu giải quyết ổn thỏa.

Hứa Y Nhiên: "Giang Lê, anh bình tĩnh chút, đừng chọc thím Chu tức giận."

“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Chu tổng, Giang Lê, cậu nhất định phải chọn ngày hôm nay sao?”

"Ừ, đừng ương ngạnh với Chu tổng. Chu tổng, tôi nghĩ họ chỉ là bạn bè bình thường thôi."

“Không phải bạn bè bình thường.” Giang Lê nắm lấy tay tôi, giơ lên cao, nói từng chữ một: “Lâm Thanh Dã cũng chính là bạn gái của tôi.”

Làn đạn: "Mẹ kiếp, Giang Lê rất có khí phách!"

"Đẹp trai quá a. Đây là cảm giác vì ta mà chống lại cả thế giới, ai hiểu được?!"

"Mọi người nhìn vẻ mặt của Chu tổng, tôi thật sự khó hít thở, cảnh tiếp theo tôi cũng không dám nhìn."

"Đúng vậy, Chu tổng sẽ nói thế nào?"

"Đây là lần đầu tiên Giang Lê đối đầu trực diện với bà ấy. Tôi cảm thấy bà ấy có ý định gϊếŧ Lâm Thanh Dã."

"Nhìn kìa, Chu tổng giơ tay lên! Bà ấy muốn tát Lâm Thanh Dã!"

"Trời ơi, hóa ra người giàu số một cũng chỉ là người bình thường. Về tình cảm thì một cái tát mặt là cách tốt nhất để giải tỏa cơn giận."

20.

Hàng trăm cặp mắt có mặt, theo dõi sát sao động tác của Chu tổng.

Tôi nhìn bàn tay được chăm sóc cẩn thận của bà ấy cùng chiếc nhẫn đế vương lục giơ cao rồi nặng nề rơi xuống vai tôi.

Hứa Y Nhiên kiêu ngạo nhếch lên khóe môi.

Một giây tiếp theo, cô ta như bị tát vào mặt, miệng méo xệch, nụ cười trên mặt cứng đờ.

"Ôi! Thanh Thanh! Tốt quá rồi!" Chu tổng hào hứng ôm lấy hai chúng tôi.

"Hai đứa ở bên nhau khi nào, thậm chí còn không nói với mẹ, tốt tốt tốt, thằng bé chết tiệt này cuối cùng cũng hiểu ra, mọi cố gắng của ta cũng không phải là vô ích."

"Nào, chúng ta cùng nhau chụp ảnh nhé."

Chu tổng đứng giữa tôi và Giang Lê, giơ cao tay rồi cúi xuống chụp ảnh selfie bằng máy ảnh.

Khán giả xem truyền hình trực tiếp đã điên rồi.

"Không phải, cái này, a? Gì đây? Tôi chưa tỉnh ngủ à?"

"Cả người tôi ngu luôn rồi, Chu tổng điên rồi hay là tôi điên rồi?"

"Tốt tốt tốt, thế giới này cuối cùng đã trở thành thứ mà tôi không thể tưởng tượng được."

"Chu tổng đáng gờm a, bẻ gãy răng nuốt vào bụng. Trước mặt bao người như vậy, bà ấy nhất quyết muốn giữ mặt mũi cho con trai mình. Bà ấy đúng là một người mẹ tốt ở Trung Quốc."

"Hí…bà ấy không nên là loại người như vậy!"

"Chết tiệt, nhìn xem, tôi đã tìm thấy cái gì vậy? Trời ơi, Chu Chu đăng ảnh selfie, đi xem đi."

Trên weibo của Chu Chu, bức ảnh ba người chúng tôi vừa chụp đã được ghim lên đầu.

"CP của tôi cuối cùng đã thành hiện thực rồi. Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi nhận được ngày hôm nay."

Mọi người cuối cùng cũng có phản ứng.

“Chu tổng chính là Chu Chu?”

"Thì ra bà ấy là fan CP nhiệt huyết nhất của Giang Lâm Luyến!"

"Vậy bức ảnh chụp ở bể bơi lần trước cũng là bà ấy chụp? Ra là vậy, mọi chuyện đều có lời giải thích hợp lý."

Mọi người lật xem nhật ký, ngay khi "Ước định mùa hè" lên sóng, Chu Chu đã bắt đầu hút CP.

"Giang Bắc Thần và Lâm Thanh Thanh rất xứng đôi, ai hiểu?”

"Ánh mắt ngọt quá, tôi sẽ cho hai người một cái giường ở đó!"

"Phía sau nữ chính là thứ gì vậy? Biên kịch đúng là đồ khốn nạn."

"Các ngươi vì sao còn chưa kết hôn? A, sao chưa kết hôn? Mau sinh cho ta một bé con để ta chơi!".

21.

Nhìn nhìn, ánh mắt của mọi người trở nên rất tế nhị.

Đã gần một năm kể từ khi "Ước định mùa hè" được phát sóng, Chu tổng hiện tại rất thích CP của chúng tôi, nhưng Hứa Y Nhiên nhiều lần ám chỉ rõ ràng rằng Chu tông coi cô ta như con dâu.

Đặc biệt hôm nay, cô ta còn giới thiệu cho tôi các loại đồ đạc của Giang gia, trên trán cô ta chỉ thiếu khắc hai chữ "Nữ chủ nhân Giang gia".

"Hmm - thật khó để bình luận."

"Khó trách hôm nay Lâm Thanh Dã lại bình tĩnh như vậy, cô ấy nhất định đã đến Giang gia hàng trăm lần rồi phải không?".

“Bể bơi lần trước thật sự là bể bơi riêng của Giang Lê, mẹ ơi phòng ngủ cũng có bể bơi riêng, tôi cùng người có tiền mấy người liều mạng!”

"Cười chết mất, Hứa Y Nhiên mỗi lần tới đều chỉ có thể ở trong phòng khách, ai thân ai không, cô ta thật giỏi giả vờ!"

"Buồn cười thật đấy. Cô ta còn giả vờ trước mặt cô con dâu thật. Làm sao cô ta còn có mặt dám ở lại đó?"

Hứa Y Nhiên ngơ ngác nhìn tôi và Giang Lê, sắc mặt trắng xanh.

Cô ta không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi, gượng cười rồi bước tới nắm lấy cánh tay Chu tổng.

"Dì Chu, dì có nhầm không? Gia đình Lâm Thanh Dã chỉ bán cá, không có tiền, cô ta còn từng làm việc trong hộp đêm…”

“Đủ rồi!” Chu tổng cau mày nghiêm mặt nói:

“Bán cá thì sao? Cha tôi cũng khởi nghiệp bằng nghề bán cá, cô coi thường người bán cá?”

"Cái gì hộp đêm? Đừng tưởng tôi không biết. Cô là người đăng toàn bộ những thứ bẩn thỉu đó phải không? Cha của Thanh Thanh bị bệnh, con bé phải từ bỏ việc học lấy bằng tốt nghiệp ra ngoài kiếm tiền, con bé rất trong sạch."

"Tôi cảnh cáo cô, con bé là con dâu tôi nhìn trúng, cô dám giở trò bẩn thỉu đó nữa thử xem?" Chu tổng gay gắt nói, Hứa Y Nhiên sợ hãi, loạng choạng lùi lại hai bước, bắt đầu rơi nước mắt.

"Dì Chu, sao dì lại nghĩ vậy? Con chưa bao giờ làm việc này, con làm tất cả là vì tốt cho Giang Lê."

“Không cần...” Giang Lê sắc mặt lạnh lùng ngắt lời cô ta.

"Khuyên cô đừng vì tốt cho tôi nữa, cùng tôi giữ bảo trì khoảng cách."

“Bức tranh hoa mộc lan trắng là do tôi vẽ, bởi vì trong cảnh đầu tiên tôi quay với Lâm Thanh Dã, cô ấy đang đứng dưới gốc cây mộc lan.”

“Đừng bình luận lung tung.”

22.

Người thân và bạn bè của Giang Lê đang thì thầm bên cạnh anh ấy.

"Hứa Y Nhiên là người khá tự phụ."

"Đúng vậy, có điều từ nhỏ chơi cùng cô ta vài lần, cô ta còn tự xem mình là bạn gái của anh trai tôi, lần trước còn chỉ điểm cho tôi về công việc, buồn cười chết mất."

“Ai mà không coi cô ta là trò đùa, chỉ có cô ta là không hiểu được tình huống.”

“Di truyền từ bố cô ta, được làm thư ký cho Chu tổng, còn cho rằng mình là phó chủ tịch, quản cái này chỉ điểm cái kia, còn bác bỏ phương án của Chu tổng. Kết quả rời khỏi Chu thị đến cái rắm cũng không bằng, nghe nói công ty kia chỉ là cái vỏ rỗng.”

"Các…các người…."

Hứa Y Nhiên nghe không nổi nữa, mặt đỏ bừng, vừa chạy vừa khóc.

Tôi choáng váng, chết trân tại chỗ, vẫn chưa hồi phục sau cú sốc.

"Không phải, bạn gái, Giang Lê, chúng ta khi nào..."

Giang Lê kéo tôi vào thư phòng bên cạnh, đẩy tôi đến trước bức tường đầy tủ sách.

"Lâm Thanh Dã, thủ đoạn theo đuổi người khác của em rất tệ."

"Nhưng không sao cả, tôi đồng ý rồi."

"A? Tôi đuổi theo anh khi nào?"

Giang Lê cười lạnh.

"Hôn trộm anh, tỏ tình với anh, cùng anh giới thiệu quán ăn, quan tâm đ ến cơ thể anh, như vậy còn không tính sao?"

"Không có gì xấu hổ khi thích một ai đó, cũng không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận."

Giang Lê dựa vào rất gần, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng chạm vào d ái tai, mang theo cảm giác ngứa ngáy.

Trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, cây mộc lan ngoài cửa sổ bị gió thổi bay, một trận hoa đột nhiên rơi xuống.

Chân tôi mềm nhũn, đầu choáng váng và tim bắt đầu đập nhanh.

Trong trạng thái xuất thần, tôi nhìn thấy cảnh tượng lần đầu tiên tôi và Giang Lê gặp nhau.

Một thanh niên mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng đang đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, lông mày cương nghị, mái tóc ngắn rối bù bay trong gió.

Một quả bóng rổ lăn tới chân tôi, tôi ngồi xổm xuống nhặt bóng lên.

"Bạn học, cảm ơn."

"Không có gì, Giang Bắc Thần."

Đạo diễn: "Cắt! Lâm Thanh Dã, diễn rất tốt, mặt đỏ đến gần như muốn bốc khói. Diễn viên giỏi nhất là người có thể khống chế được phản ứng s1nh lý của mình. Tôi rất xem trọng cô."

Trong lúc tạm nghỉ, tôi bước sang một bên và dùng tay quạt mặt, Trương tỷ cười nhếch mép.

"Em diễn xuất tốt như vậy à? Mặt đỏ như vậy, em là thật sự thích Giang Lê sao?"

"Đi đi, làm sao có thể?!"

Làm sao có thể? Ai lại thích trăng sáng trên trời cao? Đầu óc tôi rất sáng suốt.

Trừ khi, mặt trăng tự rơi vào tay tôi.

Tôi say sưa nhắm mắt lại.

"Ừm, cuốn sách kia ta khuyên ngươi nên đọc…a…đi thôi đi thôi, bên trong thư phòng không có ai, không phải, không có sách!”.

Cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại, cắt đứt giọng nói hào hứng của Chu tổng.

"Đừng quấy rầy ta đang ôm cháu trai, ra ngoài!"