Người nhận được tin tức đi đến hóng chuyện càng lúc càng nhiều, Trần Mạt không tiếp tục nổi giận nữa, để Tề Hoàn ở đây giải quyết hậu quả, bảo Thẩm Kha và Lê Uyên áp giải Trương Nghị trở về Cục công an thành phố Nam Giang.
Trong phút chốc, bữa cơm trưa ở can tin đã kết thúc, trong không khí mơ hồ còn lại mùi thịt kho tàu.
"Chào đội trưởng Trần, tôi là phóng viên Trương Thanh Sam của báo đô thị Nam Giang, tôi mới đến bộ phận pháp chế, thầy của tôi là Liễu Viễn Minh."
Vừa đến cửa phòng làm việc lầu hai, có một người trẻ tuổi mặc áo thun màu đen đi lên chào. Người nọ đeo mắt kính gọng đen, cả người trông có vẻ nhã nhặn, giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
"Tôi nghe nói trong vòng một ngày, tổ đặc nhiệm đã phá được một vụ án gϊếŧ người liên hoàn, đây chính là hung thủ à? Tôi có thể viết một tin tức về các anh không?" Trương Thanh Sam nói xong, hơi ngây ngô đưa tay với Trần Mạt.
Trần Mạt nhìn thoáng qua thẻ phóng viên của anh ta, nhíu mày bắt tay lại.
"Bây giờ còn chưa công khai tình tiết vụ án, không thích hợp phỏng vấn." Trần Mạt nghe tên của Liễu Viễn Minh, đã hiểu mọi chuyện.
Chu Trúc Mi làm streamer linh dị, cái chết quá quỷ dị, chuyện này dễ làm lệch hướng gió, không tiện đăng báo.
Liễu Viễn Minh là phóng viên điều tra của báo thành phố Nam Giang, hợp tác nhiều với cảnh sát. Ông từng thâm nhập vào nhà máy chất lượng kém, còn xâm nhập tổ chức bán hàng đa cấp cứu rất nhiều người vô tội, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Nam Giang.
Trương Thanh Sam tỏ vẻ khó xử, nhưng đương nhiên anh ta là newbie, vâng dạ mấy lần cũng không nói được gì, chỉ có thể ngượng ngùng đứng ở một bên trơ mắt nhìn.
Trong lòng Trần Mạt như sắt.
"Thẩm Kha, cô đưa Trương Nghị đi vào trước, Lê Uyên đi theo tôi, Tiểu Manh đi ghi chép đi."
Triệu Tiểu Manh ôm máy tính, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô nàng nhìn Thẩm Kha lại nhìn Trương Nghị, vô cùng kích động.
"Chị, chị đúng là thần! Bắt hung thủ nhanh như thế, gã còn thừa nhận! Quá thuận lợi!"
Thẩm Kha hơi nhíu mày, đẩy cửa đi vào.
Phòng thẩm vấn cũ lúc trước đã bị đội khác chiếm dụng, phòng thẩm vấn mới nhỏ hơn nhiều lại không có cửa sổ, tường đã được sơn sửa, tự mang thiết bị quay phim.
Đi vào có cảm giác ngột ngạt đập vào mặt, giống như tiếng uy côn đập mạnh trên công đường của Bao Chửng.
Thẩm Kha nhanh chóng còng Trương Nghị lên ghế, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Bây giờ là 2 giờ 35 phút chiều, ba mươi tám độ.
Bây giờ nơi Trương Nghị bị nón bảo hiểm đánh trúng đã sưng lên, nhìn qua giống như đau răng, hơi xanh tím.
Tóc của gã trắng tinh, màu mắt rất nhạt, ngoan ngoãn ngồi đó không hề có vẻ sắc bén, nhìn qua khác hẳn với lúc trước.
"Trương Nghị, anh sát hại Vương Vĩ, Lý Lệ và Chu Trúc Mi như thế nào?"
Thẩm Kha thẩm vấn luôn hỏi thắng.
Trương Nghị kia lại nở nụ cười, gã không nhìn Thẩm Kha, lại nhìn Triệu Tiểu Manh vừa mới ngồi xuống.
"Tôi không biết bọn họ! Tôi nhát gan như thế, còn bị bệnh, sao dám gϊếŧ người chứ? Tôi chưa từng thừa nhận nhé."
Giọng điệu câu cuối của gã rất dí dỏm, còn nháy mắt phải với Triệu Tiểu Manh.
Triệu Tiểu Manh giật mình, có cảm giác hơi lạnh bay lên trời, bỗng chốc trên cánh tay nổi da gà!
Miệng của cô là miệng quạ đen chuyển thế à?
Vừa nói thuận lợi, bây giờ đã không thuận lợi!
Trương Nghị nói xong, ngửa mặt ra phía sau: "Đúng thế, tôi không quen thấy bọn họ có tiền cũng không cứu Hách Nhất Bình, chỉ muốn gϊếŧ bọn họ. Nhưng tôi chỉ nghĩ mà thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện ba người bọn họ đã chết. Sếp, chỉ nghĩ mà thôi, không đến mức không cho nghĩ chứ?"
Vẻ mặt của Thẩm Kha không thay đổi, dường như không cảm thấy bất ngờ.
"Vậy Tào Linh Linh thì sao?" Cô bình tĩnh nói.
Trương Nghị sửng sốt một giây: "Tào Linh Linh à! Tôi chỉ muốn hù dọa cô ta thôi. Đàn ông mà, luôn thích làm anh hùng. Tôi vì Hách Nhất Bình làm như thế không đáng chút nào, chỉ muốn làm lớn chuyện để cô ta chết dưới áp lực mạng. Nếu tôi muốn gϊếŧ cô ta thì cần gì uy hϊếp cô ta? Chỉ cần cắt cổ họng của cô ta chẳng phải xong rồi à? Tôi gϊếŧ cô ta thế nào? Tôi không lái xe đυ.ng cô ta! Tôi chỉ muốn đυ.ng cô ta ngã, sau đó mượn camera nói cho người dân thành phố Nam Giang biết đám người này ghê tởm thế nào. Nhưng cảnh sát nam kia giống như bị điên, đột nhiên nhảy vào trong xe của tôi, sau đó đánh tôi. Sau đó, anh ta cướp vô lăng, cảnh sát Thẩm, không phải cô cũng ở đó à? Cô đã tận mắt nhìn thấy, là Tào Linh Linh kia hoảng loạn, lái xe điện đυ.ng vào xe tôi."
Trương Nghị nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì, nhìn qua phàn nàn nói: "Haiz, xe kia tôi mượn bạn, Tào Linh Linh và cảnh sát kia đã đυ.ng nát, có phải nên bồi thường cho tôi không? Tôi nghĩ các cô đã nhầm tôi thành tội phạm gϊếŧ người, nhưng tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho Hách Nhất Bình mà thôi, cho nên mới bắt Tào Linh Linh. Đầu tiên là rửa sạch oan khuất, thứ hai là vạch trần chân tướng. Vốn là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn, tôi nói xong sẽ thả Tào Linh Linh đi. Nhưng cảnh sát nam kia lại đánh tôi! Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát có thể tùy tiện đánh người à? Tôi muốn khiếu nại anh ta."
Triệu Tiểu Manh nghe xong không kìm được nữa, đột nhiên cô đứng lên, chỉ vào Trương Nghị: "Anh nói dối, rõ ràng..."
Cô nói được một nửa lại ngây ngẩn cả người, rõ ràng gì chứ?
Đúng là Trương Nghị chưa từng chính miệng nói mình gϊếŧ ba người kia, cho dù gã từng nói thì gã cũng có thể thay đổi lời khai.
"Ừm, số hiệu cảnh sát của anh ta là NJPC89757, anh có thể khiếu nại." Thẩm Kha kéo Triệu Tiểu Manh ngồi xuống, nói với Trương Nghị.
Trương Nghị khó hiểu nhìn Thẩm Kha: "Cô không sợ tôi khiếu nại anh ta à?"
Thẩm Kha bình tĩnh, nhìn Trương Nghị giống như kẻ ngốc: "Cũng không phải khiếu nại tôi."
Vẻ mặt Trương Nghị cứng đờ, một lát sau á khẩu không trả lời được, trong đầu trống rỗng.
Triệu Tiểu Manh ở bên cạnh nghe NJPC89757, cô bình tĩnh lại, cái quỷ gì thế? Số hiệu này vốn không đúng mà? Sao chị ấy hả miệng nói trơn tru như thế!
"Anh có một đôi găng tay lông cừu màu trắng, là Hách Nhất Bình đan cho anh à? Trừ cái đó ra, tôi không nghĩ ra lý do anh gϊếŧ Chu Trúc Mi vào mùa hạ." Thẩm Kha quả quyết nói.
Bỗng nhiên con ngươi của Trương Nghị co rút lại, hơi há miệng ra, lưng cứng đờ.
"Xem phản ứng của anh vậy là chưa xử lý nó. Vậy chắc chắn đồng nghiệp đội hiện trường sẽ nhanh chóng mang chứng cứ về thôi."
Thẩm Kha nhìn về phía Trương Nghị.
"Ban đầu anh không nắm chắc mình có thể gϊếŧ chết Vương Vĩ đúng không? Anh thích nói dối, nhưng có một câu không nói dối, anh là kẻ hèn nhát. Anh muốn bọn họ góp tiền nhưng lại không cứng rắn đi tìm bọn họ. Đến khi Hách Nhất Bình chết rồi, anh mới hối hận, tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gần như khiến anh phát điên."
Trương Nghị ngửa ra sau muốn cách xa Thẩm Kha càng xa càng tốt. Khi thấy cô đang nhìn gã, gã cuống quít che kín mặt.
Cô cảnh sát trước mắt này như X quang khiến cho bí mật người ta che giấu không thể giấu diếm được.
"Tôi nói vậy vì đến khi Tào Linh Linh bị anh ép buộc mới phản ứng kịp, cô ta chưa quen thuộc với anh, thậm chí từ đầu đến cuối cô ta cũng không nghĩ ra tên của anh. Vương Vĩ cũng như thế, cho nên anh ta rất dễ dàng tin tưởng anh chỉ đường trong công viên."