Trong phòng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Triệu Tiểu Manh nghĩ đến cảnh tượng như vậy, chợt đổ mồ hôi lạnh.
Núi Đông Quy là điểm tham quan đang hot, người đến người đi, ở ngoài trời không có camera. Mưa to không chỉ làm mất vết tích phạm tội ở hiện trường, lại khiến du khách nhìn thấy hiện trường đi trời nam biển bắc, không thể truy vết.
Triệu Tiểu Manh nghĩ vậy, lén quay người nhìn về phía Thẩm Kha đứng ở bảng trắng.
Thảo nào lúc trước đội phó Thẩm nổi tiếng như vậy lại không tìm được manh mối hữu dụng.
"Được rồi, chúng ta tạm thời cho rằng ba vụ án này đều là mưu sát, nhưng vì sao cô lại nghĩ rằng đây là vụ án gϊếŧ người liên hoàn thế?"
Trần Mạt làm cảnh sát hình sự nhiều năm, làm việc rất chuẩn mực.
Ban đầu, Thẩm Kha tô tô vẽ vẽ trên bảng trắng là muốn chứng minh đó là vụ án gϊếŧ người liên hoàn, là ông ấy làm rối loạn sắp xếp của cô, yêu cầu cô chứng minh cái chết của Vương Vĩ và Lilith không phải ngoài ý muốn.
Chắc chắn Thẩm Kha đã phát hiện ra gì đó.
"Giúp đỡ học tập." Thẩm Kha nói thẳng: "Ba người bọn họ đều được người khác giúp đỡ mới có thể thi lên đại học."
"Cho nên cô mới hỏi Tào Nhân rằng Lilith đi học thế nào? Nhưng Tào Nhân lại trả lời với cô rằng không biết."
Lê Uyên nghe vậy, cắt lời Thẩm Kha.
Lúc đó, khi Thẩm Kha hỏi Tào Nhân, anh đứng bên cạnh nhìn xem. Tào Nhân không hề nói về chuyện giúp đỡ học tập.
Thẩm Kha không nhìn về phía Lê Uyên, đi về phía cửa.
"Chẳng phải đã nói với cô đừng hối à? Cô cần đồng hồ báo thức này làm gì? Đã lấy đến cho cô rồi. Dây nhỏ màu trắng kia không phải sợi chỉ trên bao tay mà là sợi lông, là lông dê. Đúng là kỳ lạ, bây giờ trời nóng gần chết, hung thủ không thể mặc áo lông dê đi gϊếŧ người được."
Quầng mắt người mới đến thâm đen, ngáp dài nhét túi vật chứng đựng đồng hồ báo thức hình chữ nhật màu trắng vào ngực Thẩm Kha.
Vẻ mặt chị ấy không kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm, chính là chị Vương ở đội điều tra hiện trường cô mới gặp tối hôm qua.
"Đúng rồi, tôi đã lấy ADN của Tào Nhân, sau khi có kết quả sẽ gửi qua điện thoại cho cô, đừng hối! Cô nói gì với gã thế, gã gọi cho công ty bảo hiểm để tư vấn, nói đột nhiên gã chết thì bảo hiểm sẽ bồi thường bao nhiêu tiền?"
"Đừng hối!" Chị Vương nhấn mạnh lần nữa, sau đó không hề do dự xoay người lộc cộc rời đi, thậm chí không hề liếc mắt một cái.
Thẩm Kha nhìn bóng lưng chị ấy, hẹn giờ chuông báo thức cách túi vật chứng trong suốt.
"Lúc đồng hồ báo thức vang lên, mọi người chú ý nhìn góc dưới bên phải."
Ngay sau đó, đồng hồ báo thức vang lên, chỉ thấy ở phía dưới bên phải đồng hồ báo thức xuất hiện biểu tượng màu đỏ, bên trái là trái tim, bên phải là bàn tay mở ra.
"Đây là đồng hồ báo thức vang lên lúc mười hai giờ đêm khi Chu Trúc Mi live stream à?"
Đồng hồ báo thức vô cùng đơn giản, là hình chữ nhật bình thường, nhìn từ xa là phong cách đơn giản thịnh hành một thời, nhìn gần lại có cảm giác rẻ tiền. Ông từng nhìn thấy chiếc đồng hồ tương tự trong cửa hàng giá rẻ mười tệ ở bên đường.
Lần gần nhất, là ông đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong video live stream linh dị của Chu Trúc Mi.
"Đúng thế, Vương Hải Tân nói nhà của Chu Trúc Mi ở vùng núi, được người ta giúp đỡ mới có thể học ở học viện truyền thông thành phố Nam Giang. Tào Nhân nói nhà của Lilith ở vùng núi, bố mẹ không biết chữ, lúc gã bị gài bẫy, Lilith lựa chọn Chu Trúc Mi không thân thiết với mình làm nhân chứng. Điều này nói rõ giữa hai người có quan hệ không muốn cho người khác biết. Có thể là xuất thân từ một vùng núi, điều này có thể loại trừ. Tôi đã xem hồ sơ của hai người bọn họ, bọn họ không phải người đến cùng một nơi. Hơn nữa, nếu như là đồng hương, khi tôi hỏi Tào Nhân thì gã sẽ không nói không quen mà sẽ nói đồng hương."
Thẩm Kha vừa nói vừa chỉ đồng hồ báo thức.
Bởi vì chuông báo đã kết thúc, đèn màu đỏ sáng lên ban nãy đã tắt.
"Vì thế, tôi cẩn thận xem kỹ video và vật chứng, đúng là có phát hiện mới. Chu Trúc Mi đặt đồng hồ báo thức lúc mười hai giờ là vì muốn tạo bầu không khí đáng sợ lúc nửa đêm mười hai giờ. Vì thê, lúc đó cô ta cố ý đặt đồng hồ báo thức trước camera để khi người ta nghe tiếng đồng hồ báo thức vang lên, nhìn rõ mười hai giờ. Đồng thời có thể thấy rõ ô biểu tượng ô đỏ này sáng lên."
Lê Uyên ở bên kia nghe vậy đứng không vững nữa, anh móc điện thoại di động của mình ra khỏi túi, mở video Trần Mạt nhắn trong group vào buổi sáng, kéo đến lúc đồng hồ báo thức vang lên lúc mười hai giờ. Thật sự nhìn thấy trên đồng hồ báo thức có một điểm đỏ nho nhỏ sáng lên.
Nhỏ như thế nào? Giống như một con ruồi nằm ở góc tường vậy.
Vẻ mặt anh phức tạp nhìn Thẩm Kha: "Cô xem khi nào đấy? Tôi vẫn luôn đi cùng cô mà."
Lúc đó, Thẩm Kha thẩm vấn Tào Nhân, anh đứng ở cửa nhìn xem, thậm chí toàn bộ quá trình có thể thấy màn hình vi tính của Thẩm Kha. Anh không nhìn thấy cô phát video này để tìm điểm đỏ gì cả.
Thẩm Kha lắc đầu, chỉ vào đầu mình: "Tôi không cần nhìn lại cũng sẽ nhớ rõ. Chỉ là trước đó không chú ý, nhưng không có nghĩa nó không ở trong đầu tôi. Nhưng lúc anh đang bối rối đứng trước cửa nhà vệ sinh nữa, làm sáng đèn điều khiển bằng âm thanh thì tôi đang chuẩn bị tìm kiếm biểu tượng này. Mặc dù tôi không nhớ rõ, nhưng dường như tôi đã thấy ở đâu rồi, chắc là Logo của một tổ chức giáo dục."
Lê Uyên nghe thấy ba chữ nhà vệ sinh nữ đã thầm nghĩ không hay.
Lê Uyên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, anh ho khan một tiếng, giơ ngón tay cái với Thẩm Kha, học dáng vẻ khỉ con ở gánh xiếc dưới cầu ngày đó vái lạy cô.
Thẩm Kha không nhìn Lê Uyên nữa, cô cụp mắt, vẻ mặt ảm đạm hơn nhiều.
Trí nhớ của cô rất tốt, nhưng khoảng thời gian trong nhà xảy ra biến cố dường như phai mờ đi nhiều, không nhớ kỹ nữa.
Cho nên chắc chắn biểu tượng này cô biết đến khi còn bé.
Thẩm Kha không suy nghĩ nhiều, suy nghĩ của cô quay về bản án.
"Lúc Tiểu Manh đọc thông tin liên quan đến Vương Vĩ đã hình dung nhà anh ta thế nào?"
Triệu Tiểu Manh gõ bàn phím lộc cộc, nghe thấy Thẩm Kha gọi tên mình, vội nói: "Rất xa xôi! Vận chuyển thi thể khó khăn, bố anh ta hỏa táng thi thể rồi mới mang về. Ba người này đều đến từ vùng xa! Em mới tra biểu tượng mà chị nói, trên mạng rất ít tin tức, bọn họ cũng không có website. Nhưng em tra được một trang trên Baidu nói ngày 25 tháng 7 năm ngoái, anh ta tham gia một hoạt động từ thiện. Ở khách sạn Hướng Dương thuộc thành phố Nam Giang, mọi người xem bức ảnh này đi."
Triệu Tiểu Manh vừa nói vừa phóng to ảnh.
Trong ảnh là một cô gái khoảng chừng ba mươi tuổi, cô ta đứng trước biển hoa hướng dương, trong tay còn cầm một túi vải dày. Trong túi vải kia in biểu tượng màu đỏ: Bên trái hình trái tim, bên phải là bàn tay mở ra.
Dưới biểu tượng đó còn có một hàng chữ nhỏ viết "Kỷ niệm tròn ba mươi năm Heart and Hands".