"Vụ án gϊếŧ người liên hoàn à?" Trần Mạt hơi kinh ngạc.
Ông khẽ nhíu mày: "Mặc dù Lilith và Chu Trúc Mi quen biết nhau, nhưng ở trước mặt mọi người cô ấy vô tình ngã xuống núi Đông Quy mà chết. Ông Trịnh nói với tôi, cô vẫn không đồng ý kết án chết ngoài y muốn."
Lão Trịnh là chi đội trưởng phân cục khu mới Nam Giang, là cấp trên ban đầu của Thẩm Kha, cũng là một cảnh sát già.
"Hơn nữa, Vương Vĩ này không ở thành phố Nam Giang, chúng tôi vừa xem camera, anh ta tự nhảy xuống sông chết đuối. Cô không thể vì một người đã xem video của ba người bọn họ mà nói đây là vụ án gϊếŧ người liên hoàn được. Cảnh sát chúng ta phá án phải chú ý đến chứng cứ."
Trần Mạt nói xong, nghiêm túc đặt cốc trà trong tay xuống trước mặt bàn của Triệu Tiểu Manh.
"Cục trưởng Trưởng nói chúng ta nhanh chóng phá án, không bảo chúng ta cưỡi tên lửa phá án."
Thậm chí trong phút chốc, Thẩm Kha quên mình định nói gì. Cô ngơ ngác nhìn thoáng qua bảng trắng, lại khó hiểu nhìn Trần Mạt một phen, cuối cùng ánh mắt nhìn Lê Uyên.
"Từ đầu anh không phải như thế!" Giọng nói của Thẩm Kha không hề dao động.
Trước đó, khi ở phòng họp 311, anh vẫn tận tình khuyên bảo, trong đó còn có vẻ hiền lành.
"Đúng thế!" Lúc này Lê Uyên mới hoàn hồn lại, nhớ đến vừa rồi khi ở cửa nghe chuyện liên quan đến "Con ruồi".
Trần Mạt liếc nhìn hai người: "Chẳng phải đây là lần đầu tiên gặp mặt à? Lần đầu tiên gặp mặt cậu đã cởi tất thối ra cho người ta nhìn à? Ngộ nhỡ người ta bị hù bỏ chạy thì phải làm sao? Bây giờ đã có mặt ở đây thì đều chung một tổ."
Trần Mạt nhíu mày, quay lại chủ đề.
"Không nói đến chuyện có phải vụ án gϊếŧ người liên hoàn không, đầu tiên cô phải chứng minh Vương Vĩ và Lilith là bị người ta gϊếŧ hại!"
Vụ án này còn không phải là vụ án gϊếŧ người thì sao nói đến chuyện gϊếŧ người liên hoàn được?
Thẩm Kha chỉnh đốn lại suy nghĩ, Triệu Tiểu Manh Triệu Tiểu Manh: "Tiểu Manh phát lại video khi Vương Vĩ tử vong lần nữa đi."
Triệu Tiểu Manh đang nhìn đồng hồ báo thức, nghe thấy Thẩm Kha nói vội bấm thay đổi hình ảnh. Trên máy tính phát ra video đen trắng trước kia của Vương Vĩ.
Camera theo dõi không có âm thanh, Vương Vĩ là người mập không linh hoạt. Lúc anh ta nhảy ra khỏi rừng cây còn lảo đảo một cái. Song, anh ta không dừng lại mà chạy đến bờ sông lo lắng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đột nhiên anh ta dừng lại nhìn chằm chằm phía kia, không hề do dự nhảy xuống sông.
"Ngừng lại, chính là chỗ này, mọi người có chú ý không? Con chó Bichon của Vương Vĩ không lớn, hoàn toàn có thể trốn ở bụi cây, ghế gỗ ở công viên hay là cạnh thùng rác. Mọi người nhà ánh mắt anh ta..."
Triệu Tiểu Manh khẽ di chuyển tay chỉnh lại tốc độ của video, lại chiếu cảnh Vương Vĩ lao ra sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây.
"À! Vương Vĩ vẫn luôn nhìn mặt sông, anh ta hết nhìn đông tới nhìn tây là muốn xác định cụ thể chó ở nơi nào trong lòng sông!"
Thẩm Kha khẽ gật đầu: "Trước đó anh ta tìm ở nơi khác, không có Thiên Lý Nhãn, cũng không biết trước tương lai, sao tự tin xác nhận chó Bichon Cầu Cầu sẽ ở trong dòng sông chứ?"
Triệu Tiểu Manh sờ cằm, suy đoán nói: "Hay là anh ta xem camera theo dõi của bảo vệ? Camera có thể xác định hướng cơ bản, nhưng không thể xác định vị trí cụ thể, như thế phù hợp với biểu hiện của Vương Vĩ."
"Không phải." Thẩm Kha lắc đầu: "Công viên có quy định, có sông cho dù không bố trí thuyền thì cũng phải bố trí thiết bị cứu hộ, Mấy năm nay rất nhiều tai nạn rơi xuống sông, quản lý rất nghiêm ngặt. Áo phao, phao bơi, thuyền cứu hộ... Nếu như Vương Vĩ lao ra khỏi phòng quản lý thì nhân viên quản lý sẽ không bỏ mặc anh ta bơi đi cứu chó. Cho dù nhân viên quản lý không đi đén cùng lúc thì sẽ đi sau, dù sao ầm ĩ liên quan đến mạng người, ít nhiều gì quản lý cũng phải phải gánh vác trách nhiệm."
"Nhưng trong tin tức nói gì?"
Thẩm Kha nói đến đây, Triệu Tiểu Manh bừng tỉnh ra.
Cô nàng mới đọc tin tức báo cáo qua mạng, nói đến cũng khiến người ta rơi nước mắt. Cầu Cầu nhìn thấy chủ nhân xảy ra chuyện nên nhìn mặt sông sủa to, lúc này mới khiến nhân viên quản lý công viên chú ý, nhưng lúc bọn họ chạy đến thì đã muộn rồi.
"Anh ta không xem camera, không có Thiên Lý Nhãn, càng không biết đoán trước tương lại, vây chỉ còn một khả năng đơn giản nhất, có người nói cho anh ta biết. Vương Vĩ là lập trình viên, lập trình viên làm 996, lúc dắt chó đi dạo đã sắp mười hai giờ."
Triệu Tiểu Manh vốn là nửa lập trình viên, nghe thấy ba chữ 996 đành nặng nề gật đầu, trong lòng hơi âu sầu.
Mặc dù cô làm cảnh sát kiếm được không nhiều, nhưng ít ra không cần làm 996.
Triệu Tiểu Manh nhấn nút phát lần nữa.
Vương Vĩ phát hiện chó vội nhảy xuống, anh ta khá nặng nề nên lúc nhảy xuống nước văng lên làm ướt bảng thông báo dựng bên bờ, trên đó viết tám chữ lớn màu đỏ: Khu vực nguy hiểm, không được bơi lặn.
Mọi người trong phòng nhìn đến đây, sắc mặt trở nên nặng nề.
Thẩm Kha không bảo ngừng lại, Triệu Tiểu Manh nhanh chóng phóng to ảnh lên, tập trung vào người Vương Vĩ, tốc độ phát chậm lại.
Lần đầu tiên chỉ nhìn sơ qua toàn bộ quá trình, lần này nhìn lại hành động của Vương Vĩ chậm hơn nhiều, rất nhiều chi tiết lúc trước không chú ý đều lộ ra hết.
Nhìn qua Vương Vĩ bơi rất kém, anh ta bơi ngược gió, sóng đánh vào mặt, chỉ bơi một đoạn ngắn đã sặc nước mấy lần.
"Dừng! Mọi người chú ý đi, hướng gió thổi từ bên bờ, đồ chơi bằng bông rất nhẹ, chắc hẳn nó sẽ bị sóng đẩy về phía Vương Vĩ. Song, nó lại không hề động, giống như bị đính tại chỗ vậy.Chó bông ở đâu ra? Ban ngày khi du khách chèo thuyền làm rơi xuống hay là có người ném từ trên bờ xuống. Khả năng thứ hai không thể, vì dựa theo hướng gió nó không thể trôi đến giữa sông được.Vậy thì có người chèo thuyền làm rơi xuống."
Thẩm Kha nói, ánh mắt sáng rực.
"Chính vì trùng hợp như thế, không thấy con chó Bichon màu trắng của Vương Vĩ đâu, trong sông lại có một con màu trắng rơi xuống, chó bông không khác gì chó của anh ta. Nó không thể ở quá xa, xa quá người trên bờ nhìn không thấy. Cũng không thể quá gần, gần quá nhìn vào sẽ biết không phải chó thật. Khoảng cách lúc này rất vừa vặn, nhìn thấy nhưng không rõ ràng."
"Con chó này học vật lý rất giỏi, nó tính toán vị trí xuất hiện, cân nhắc hướng gió, tốc độ gió, hướng nước chảy và tốc độ dòng nước mới có thể dừng ở nơi hoàn mỹ kia để lấy mạng người."
Lê Uyên không nhịn được cảm thán: "Nếu không phải Vương Vĩ đang diễn Final Destination thì là do một người vô cùng đáng sợ muốn anh ta chết."
Bọn họ đều biết trùng hợp nhiều lần thì đa phần không phải trùng hợp.
Cho dù trùng hợp như thế, nhưng bọn họ là cảnh sát, chỉ cần phát hiện một điều khả nghi thì không thể vờ như không nhìn thấy, không điều tra.
"Tiểu Manh phát tiếp video đi." Thẩm Kha nói.