Chương 11: Dấu chân

"Không sao, nhưng mà sau này ấy, huynh uống ít đi, ta không muốn lại chia giường với người khác đâu." Cẩn Phong cười đáp.

"Tất nhiên, tất nhiên." Tấu Lương Miễn ngượng ngùng.

"Hôm nay đã là hạn ngày thứ 3 rồi, ngày mai Bùi đại nhân sẽ tới, ta vẫn còn việc quan trọng phải giải quyết, ăn cơm không đợi huynh nữa." Cẩn Phong bước ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió.

"Việc quan trọng? Việc quan trọng gì nhỉ?" Tấu Lương Miễn lại nằm vật ra giường, bắt đầu suy nghĩ.

Sau khi chỉnh tề mũ áo, Trần Cẩn Phong đi xuống đại sảnh. Việc kinh doanh của nhà trọ Duyệt Lại càng ngày càng thảm hại, cả đại sảnh rộng rãi chỉ có lèo tèo vài mống người. Trần Cẩn Phong quan sát xung quanh, gọi một tiểu nhị của quán: "Nhờ ngươi gọi Tiểu Ngũ đến đây, ta có việc muốn hỏi hắn."

Tiểu nhị nhác thấy Trần Cần Phong, kính cẩn cúi người nói: "Bẩm lão gia, Tiểu Ngũ đêm qua không về phòng ngủ, không biết hắn chết dí ở đâu rồi, nhà trọ bao nhiêu việc thế này, bận rộn vô cùng, hắn lại ăn chơi mất dạng."

"Cái gì? Đêm qua Tiểu Ngũ không ở đây sao?" Trần Cẩn Phong sững sờ, trong lòng chàng dấy lên mỗi nỗi lo. "Ta nhớ tối qua hắn vẫn mang đồ ăn lên cho ta mà."

"Vâng, bưng đồ xong hắn nói cảm thấy hơi mệt nên về phòng ngủ, nhưng chúng tiểu nhân làm xong mọi việc quay về phòng chung thì không thấy hắn." Tiểu nhị thật thà trả lời.

"Một người đột nhiên mất tích như vậy các ngươi không thấy lạ sao? Mọi người ở với nhau lâu như vậy, lẽ nào không ai lo lắng cho Tiểu Ngũ?" Trần Cẩn Phong vô cùng ngạc nhiên, theo quan sát của chàng Tiểu Ngũ không phải kẻ dễ đắc tội với người khác.

"Lão gia dạy rất phải ạ, có điều bọn tiểu nhân lo nổi thân mình đã là phúc rồi, làm gì còn tâm chí quản việc của người khác." Nói đoạn tiểu nhị lại nhấc cái khăn lên tiếp tục lau bàn.

Việc không thể chậm trễ, Trần Cẩn Phong đứng dậy bước ra ngoài quán trọ trao đổi với thủ vệ một câu, thủ vệ lắc đầu chỉ vào phía trong quán.

Chàng bước đến trước mặt tiểu nhị ban nãy, lấy từ trong túi áo một nén bạc, đặt trên mặt bàn nói: "Gọi thêm vài người nữa, lật tung quán trọ này lên cũng phải tìm bằng được Tiểu Ngũ."



Tiểu nhị cầm nén bạc lên, mắt sáng long lanh: "Tiểu nhân gọi người đi tìm ngay đây ạ."

Chỉ vừa đủ thời gian đun một ấm trà đã có người tới báo tin. Tiểu nhị thần sắc hoảng hốt, vội vội vàng vàng đi tìm Cẩn Phong, chạy nhanh đến mức thở dốc, không nói được lời nào.

"Từ từ nói, đừng vội." Nghe thấy lời an ủi của Trần Cẩn Phong, tiểu nhị lúc này mới bình tĩnh trở lại: "Bẩm lão gia, tiểu nhân có một tin tốt, một tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước?"

Trong lòng Trần Cẩn Phong đang có bao mối lo toan, làm gì còn tâm trạng mà đoán tin tốt với tin xấu, liền nói: "Tuỳ ngươi."

"Vậy tin tốt trước, tìm thấy Tiểu Ngũ rồi, ở ngọn núi giả phía sau đại sảnh."

Cẩn Phong nghe vậy ngay lập tức đứng dậy định chạy về phía sau đại sảnh. Chàng vừa bước được một bước, nhớ ra gì đó, hỏi tiểu nhị: "Thế tin xấu là gì?"

"Tiểu Ngũ chết rồi." Lời tiểu nhị vừa thốt ra như sét đánh ngang tai Cẩn Phong.

Ngọn núi giả phía sau đại sảnh

Trần Cẩn Phong đứng cạnh ngọn núi giả, quan sát Tiểu Ngũ nằm trên phiến đá xanh. Do thân hình nhỏ bé nên khiến nhiều người lầm tưởng là một đứa trẻ, khuôn mặt đã trưởng thành đau đớn nghiêng sang một bên, đôi môi dày tím ngắt, trên ngực cắm một con dao găm, vết máu đỏ loang lổ trên ngực áo.

Một lát sau, Lý Kính Dư, Tấu Lương Miễn, Trương Liên Chi đã có mặt tại hiện trường.

"Cẩn Phong, có phát hiện gì không?" Tấu Lương Miễn đánh tan bầu không khí trầm lặng.

"Mọi người xem." Theo hướng Cẩn Phong chỉ, đập vào mắt họ là dấu chân từ đại sảnh kéo dài đến sau ngọn núi giả.



"Do hôm qua trời mưa nên dưới đất lưu lại vết chân." Cẩn Phong nhẹ nhàng tháo giày của Tiểu Ngũ, ngồi xổm xuống đất bắt đầu so sánh.

Bởi vì người làm của quán rất đông, dấu chân để lại vô cùng lộn xộn, nhưng phía sau núi giả là nơi yên tĩnh, lại thêm trời mưa to nên người qua lại rất ít, dựa theo dấu chân để lại, hôm qua đi tới chỗ này chỉ có hai người, một người là Tiểu Ngũ, còn kẻ kia là ai?

Trần Cẩn Phong nhíu mày, quan sát đâu chân đến đơ cả người. Đây là dấu chân do giày vải để lại, xem ra giày đã đi được một thời gian rồi. Dựa vào dấu chân, phần rìa hai chiếc giày khá lộn xộn, dấu vết khá nông, nhưng phần giữa bàn chân lại khá gọn gàng, dấu tích để lại sâu hơn. Quan sát cẩn thận, những dấu chân này có vết hướng ra sau và ra ngoài.

"Dấu chân có chút kì lạ." Trương Liên Chi nghi hoặc nhìn Trần Cẩn Phong, hi vọng có thể nhận được câu trả lời từ chàng.

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không bình thường, nhưng chỗ nào bất thường đây." Trong lòng Cẩn Phong tràn đầy những điểm nghi vấn, lúc này điều chàng cần là được ở một mình yên tĩnh suy nghĩ.

Thấy Trần Cẩn Phong nhăn nhó mặt mày, Trương Liên Chi vẫy tay với hai người còn lại, Tấu Lương Miễn định nói gì đó đã bị Lý Kính Dư chặn lại, ba người cùng rời khỏi hiện trường.

Đại sảnh nhà trọ

Ba người Trương Liên Chi tìm một góc trong sảnh ngồi xuống, bồi bàn nhanh chóng bưng trà lên.

Trương Liên Chi nhìn tay hầu bàn vẫn thoăn thoắt tay chân, nói: "Nhà trọ Duyệt Lai quả không hổ là đệ nhất kinh thành, một lúc chết 3 mạng người mà vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra."

Hầu bàn nghe hiểu ý đồ châm biếm trong lời nói, cười khổ: "Không dám giấu các vị, từ ngày Dương lão gia chết, cả quán trọ hỗn loạn, ai ai cũng hoang mang, nhưng rồi phải cố gắng bạo gan mà sống qua ngày. Sợ thì có sợ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, các vị vẫn phải ăn uống, không thể chỉ vì chết người mà mọi thứ đều đình trệ. Cứ ngày qua ngày, khi nào quán trọ còn chưa sụp đổ, chúng tiểu nhân vẫn phải tiếp tục làm việc. Nhớ lại những đầu chủ quán bắt đầu việc kinh doanh quán trọ gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở mới có được danh tiếng như hôm nay, không thể để mọi thứ ngài ấy gây dựng đều đổ sông đổ bể trong tay bọn tiểu nhân, ngài nói xem có đúng không? Mỗi một tiểu nhị trong quán đều đội ơn chủ quán, nay chủ quán không còn nữa, mấy huynh đệ lại càng phải dốc sức, nói gì đi nữa cũng phải để linh hồn ngài ấy được ngậm cười nơi chín suốt.."

Lời nói của hầu bàn khiến trong lòng Lý Kính Dư như đang có những con sóng cuộn trào mạnh mẽ. Sống trên đời phải nhìn vào chữ "nghĩa", chỉ là mấy tay hầu bàn nhỏ bé còn hiều được đạo lí đền ơn đáp nghĩa, huống hồ là tiến sĩ ghi danh bảng vàng. Nghĩ đến đây, Lý Kính Dư thầm hạ quyết tâm sẽ không bao giờ làm những việc có lỗi với huynh đệ mình.

"Trong những lúc như này, chúng ta càng cần đồng tâm hiệp lực, cuối cùng sẽ vượt qua những cửa ải khó khăn, tiểu nhân tin tương lai trước mắt chúng ta không xa sẽ rực rỡ chói lọi."