[Không sai, đây là trong năm Huyền Chính mạnh nhất bùa hộ mệnh --- Hộ Lê Lệnh, là Kinh Dương Quân mẫu thân lúc còn sống làm cuối cùng một kiện pháp khí, còn tên thì không có ý gì thâm sâu, chỉ có một ý tứ là "Hộ A Lê cả đời bình an", nhưng bởi vì tên này đọc có chút khó, cho nên cũng được xưng là Hộ Nhi Lệnh.]
<Âm Hổ Phù cùng Chuông Bạc đừng nói, nói nhiều đều là nước mắt.>
Đại sư luyện khí?
Chưa từng nghe nói qua nha!
Lam nhị phu nhân Âm Hổ Phù bị người mơ ước, tao ngộ hãm hại, nói nhiều cũng là nườc mắt, còn Chuông Bạc lại có chuyện xưa gì?
[Vừa rồi có người hỏi, Nhị phu nhân vì cái gì không nói việc bản thân mang thai nói cho Hàm Quang Quân, ta cảm thấy đơn giản có hai điều, thứ nhất, hắn cảm thấy Hàm Quang Quân không nhất định sẽ tin; thứ hai, tựa như mới vừa rồi có một vị đạo hữu nói ở thời điểm Nhị phu nhân biết bản thân mang thai đã là địch của tiên môn bách gia, không muốn liên luỵ Hàm Quang Quân, liên luỵ Lam gia.]
Ôn Tình?
"Lam nhị phu nhân cùng Ôn gia Ôn Tình có giao tình gì?"
Ngồi ở Ôn gia trận doanh, Ôn Tình vẫn còn đang suy nghĩ Kiểu Ngọc Quân: "Ân?"
Ôn Nhược Hàn quay đầu lại, nhìn Ôn Tình, "Ôn Tình, ngươi có nhận thức vị nữ tử nào có thiên phú luyện khí sao?"
Ôn Tình chắp tay nói: "Hồi bẩm tông chủ, Ôn Tình vẫn luôn ngốc tại Di Lăng, làm được nhiều nhât chính là chuyên nghiên cứu ý thuật cùng với gieo trồng dược thảo, cũng không nhận thức luyện khí sư nào."
"Ah, không có việc gì."
[Không nói cho Hàm Quang Quân, nhưng hắn vẫn quyết định đem hài tử sinh hạ tới, cũng hy vọng hài tử của mình có thể cả đời bình an. Có lẽ là cảm giác được chính mình thời gian không còn nhiều, cho nên Kinh Dương Quân mẫu thân ở thời gian cuối cùng, hao hết tâm tư làm ra mặt bùa hộ mệnh, cũng treo ở trên cổ của Kinh Dương Quân. Mặt trên khắc tự Lê, chính là hắn vì hài tử lấy tên, ngụ ý sáng sớm là một ngày mặt trời dâng lên lúc, là một ngày có hy vọng nhất thời điểm.
Thời điểm Hàm Quang Quân ôm hài tử về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng tự nhiên đem mặt bùa họ mệnh này theo trở về, người Lam gia đến mặt trên lệnh bài lúc, cũng tự nhiên hiểu ý tâm tư Nhị phu nhân, cho nên đặt tên vì Lam Lê. Đồng thời Hàm Quang Quân hy vọng nhi tử có thể thẳng quải vân phàm tế biển cả, cho nên lấy tự Vân Phàm.]
[Mấy trăm năm qua đi, có người vì Kinh Dương Quân mà viết thoại bản, vì diễn tả Kinh Dương Quân thân thế đau khổ, mạnh mẽ nhuộm đẫm Nhị phu nhân thân thế thê thảm, cũng nói Kinh Dương Quân tên là Ly biệt Ly, rốt cuộc, thời điểm Kinh Dương Quân cùng Ngọc Lan Khanh sinh hạ, Nhị phu nhân quả thật bị mọi người xa lánh.
Mấy trăm năm trôi qua, thoại bản viết về Kinh Dương Quân vẫn luôn được hoan nghênh, thế cho nên hậu nhân cũng không phân rõ được Kinh Dương Quân tên rốt cuộc là Lê vẫn là Ly, nhưng chúng ta Lam gia từ đường vẫn luôn là "Lê".]
<+1.>
Phía trên thuỷ mạc từng điều hiện lên, Lam Khải Nhân tức giận đến dậm chân, "Làm loạn, quả thật là làm loạn, không chỉ bố trí tông chủ Lam gia ta, còn lầm người con cháu, quả thật quá làm loạn."
Thanh Hành Quân cười nhìn về phía Lam Khải Nhân, cái gì cũng chưa nói.
"A Lê tốt." Thanh Hành phu nhân lôi kéo tay áo Thanh Hành Quân, "Sáng sớm so ly biệt tốt."
Thanh Hành Quân một tay khác lôi kéo nàng, "Đúng vậy, A Lê tốt, sáng sơm so ly biệt tốt."
"Chờ hắn sinh hạ tới, liền kêu tên này."
Thanh Hành Quân nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Vong Cơ đạo lữ, tâm tính thực không tồi đâu."
"..."
"Vong Cơ, hiện tại có ái mộ vị nữ tử nào sao? Không bằng nói ra, đem nàng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đối đãi thật tốt, lần này tuyệt đối không để nàng bị oan uổng." Nói còn hướng phía Kim gia trận doanh nhìn thoáng qua.
Lam Vong Cơ lại chắp tay nói: "Phụ thân, Vong Cơ còn chưa có."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương |