Chương 9

Edit+beta: Cá cơm.

Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện quay đầu đón nhận ánh mắt kì quái của Giang Trừng nói vài câu cho có lệ bảo hắn đi trước, liền cùng Lam Vong Cơ đi tới văn phòng của y, lần trước y ở trường mở buổi tọa đàm trường đã sắp xếp riêng cho y một văn phòng, hơn nữa trường học này là của Lam gia có gì mà không thể cơ chứ.

Đóng cửa lại Lam Vong Cơ đè hắn lên cánh cửa vừa với đóng lại, hai tay giam trụ không cho hắn chạy hỏi: "Vì sao không nghe điện thoại? Vì sao dọn ra ngoài? Vì sao từ chức? Vì sao không để ý tới anh?"

Y liên tiếp đặt câu hỏi, Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào ván cửa bất lực mà nuốt nước miếng, nhìn dáng vẻ của y lại có chút sợ hãi chỉ ngập ngừng nói: "Em, em em......" Lắp bắp nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn ánh mắt hùng hổ doạ người, nhìn ánh mắt mơ hồ đợi cả nữa ngày cũng không nghe được nguyên nhân, trong lòng càng thêm tức giận cúi đầu cắn lên môi hắn, cánh môi kiều nộn điềm mỹ khiến Lam Vong Cơ không khỏi giảm nhẹ lực đạo nhẹ nhàng liếʍ láp dần dần cảm thấy không thỏa mãn vì thế cạy ra khớp hàm đang ngăn trở bá đạo mà xâm nhập vào trong khai phá mọi ngóc ngách

Ở điểm này Lam Vong Cơ không thầy dạy cũng hiểu.

Ngụy Vô Tiện không phải không muốn phản kháng chỉ là Lam Vong Cơ đột nhiên hôn hắn đến lúc ý thức được muốn phản kháng thì cũng đã muộn rồi.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dùng tay che khuất tầm mắt hắn, cắn nhẹ lên đầu lưỡi của hắn, trừng phạt hắn không chuyên tâm.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong lòng ủy khuất, hốc mắt đỏ ửng dâng lên một tầng nước, Lam Vong Cơ nhận thấy mình dọa sợ bạn nhỏ rồi liền luống cuống tay chân ôm hắn vào lòng vội vàng dỗ: "Anh sai rồi, anh sai rồi, đừng khóc." Lặp đi lặp lại chỉ biết mỗi một câu này.

Kỳ thật Ngụy Vô Tiện không khóc chỉ là cảm thấy khó chịu, ủy khuất, vùi mặt vào trong ngực y rầu rĩ nói: "Em không muốn làm thế thân."

Lam Vong Cơ ngốc lăng tại chỗ không kiểu.

Ngụy Vô Tiện chất vấn nói: "Anh có phải vì chuyện kiếp trước nên mới thích em?"

Lam Vong Cơ hiểu được, dở khóc dở cười, kéo hắn ra nhìn vào mắt hắn nói: "Em đến dấm của bản thân mình cũng ăn?"

Tuy rằng cảm thấy chưa hiểu được hết ý của bạn nhỏ nhưng biết được việc này khiến cho Lam tổng tài rất vui vẻ.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Anh trả lời câu hỏi của em, anh thích em của kiếp trước, hay là em của hiện tại? hay là, vẫn thích em của sau khi được hiến xá?"

Lam Vong Cơ cạn lời, loại đề gϊếŧ người này còn có đáp án sao? Cho dù y chọn cái gì thì cũng là sai.

Lam Vong Cơ nói: "Đó không phải đều là em sao? Thế nào lại biến thành tình tay ba rồi?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, đúng thật là tự hắn suy nghĩ biến nó thành một vòng tam giác ngược luyến, nhưng vẫn xụ mặt cố chấp muốn nghe y trả lời.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, tiếp tục nói: "Mặc kệ em là ai, em biến thành bộ dạng gì, anh trước sau cũng chỉ yêu có mình em, em xem em của hiện tại và kiếp trước giống nhau sao?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ đúng là không quá giống nhau, tính cách cũng khác một trời một vực, vì thế lắc đầu.

Lam Vong Cơ nói tiếp: "Đúng rồi, em không phải là em của kiếp trước, hai người tính cách khác nhau lớn như vậy anh không phải vẫn yêu em sao, sao có thể vì truyện kiếp trước mà yêu em?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ cảm thấy y nói rất có lí, nếu như y thích hắn của kiếp trước thì tính cách bất đồng như vậy y nhất định sẽ không thích nữa.

Lam Vong Cơ có chút đau đầu, tính cách của bạn nhỏ kiếp trước cùng với tình cánh của bạn nhỏ kiếp này dung hợp lại càng thêm khó đối phó, vấn đề này chắc chắn không thể trả lời!

"Chúng ta về nhà trước được không? Về nhà rồi từ từ nói được không?"

Ngụy Vô Tiện kiên quyết: "Không về"

"Em xem anh vừa mới đi công tác về, còn bị lệch múi giờ, hiện tại rất mệt, về đến nhà một người cũng không có, trong nhà lạnh lẽo như băng vậy, cơm cũng không được ăn, em thật sựu nhẫn tâm như vậy sao?" Lam Vong Cơ bày ra vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa đáng thương.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của y, Ngụy Vô Tiện cạn lời, đây rốt cuộc là chỉ trích hắn hay là đang bán manh đây?

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn đang do dự, nhưng cũng đã mềm lòng. Hắn hiểu Lam Vong Cơ, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, có thể khiến y nói ra những lời như vậy đã là không dễ dàng, đối với hắn mà nói đã là chừa cho hắn một cái mặt mũi, huống hồ trong lòng y đối với hắn thực sự là không quên.

"Vậy, vậy được rồi, chờ anh nghỉ ngơi xong liền phải trả lời em."

"Được được được, em nói như thế nào liền là như thế đấy, được không?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ ở kiếp này kĩ năng ăn nói quả là tăng lên không ít.

Ngụy Vô Tiện: "Không được chơi xấu!"

Lam Vong Cơ nghiêm trang: "Ân, anh bảo đảm."

Về phía Ngụy Vô Tiện, mặc kệ là kiếp trước hau kiếp này đều bị Lam Vong Cơ ăn đến gắt gao!

Còn về Lam Vong Cơ mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này đều là bị Ngụy Vô Tiện hấp dẫn, mặc kệ là bộ dáng gì, đều không thể buông tay!

Hôm nay tới gần giờ tan tầm, đồng nghiệp bên cạnh giữ hắn lại hỏi i: "Tiểu Ngụy, hôm nay mọi người tổ chức liên hoan, cùng đi đi!"

Ngụy Vô Tiện tới làm thời gian tuy không dài, nhưng cũng biết nhóm bọn họ mỗi thứ sáu sẽ tổ chức liên hoan, không phải công ty tổ chức mà là bọn họ tự mình tổ chức, mọi người đều rất thân nhau mỗi thứ sáu đều tụ tập để giảm áp lực.

Ngụy Vô Tiện chưa từng tham gia, bởi vì hắn có việc không đi được, lần này, hắn suy nghĩ một chút cuối tuần cũng không có việc gì, lại không thể từ chối.

Vì thế hắn đồng ý, đi gọi điện thoại cho Lam Vong Cơ, nói cho y biết buổi tối này không thể về nhà ăn cơm, bảo y tự mình ăn, cũng đúng lúc Lam Vong Cơ không ở công ty nên dặn dò hắn mấy câu, bảo hắn uống ít rượu, ăn nhiều một chút, đến lúc kết thúc sẽ đi đón hắn.

Mọi người tụ tập tại một nhà hàng bình dân, trong bữa tiệc không khí náo nhiệt, Ngụy Vô Tiện ngày thường không hay uống rượu, tửu lượng hắn không tốt hắn cũng biết rõ, ngày thường cũng hay cùng bọn Giang Trừng uống mấy lon bia, chính là hôm nay không có bia chỉ có rượu vang đỏ và rượu trắng, mọi người đều uống nên hắn cũng không muốn có đãi ngộ đặc biệt, đành phải căng da đầu uống rượu vang đỏ, hắn không có can đảm uống rượu trắng, hắn sợ say.

Tuy rằng không có người cường ngạnh mời rượu, Ngụy Vô Tiện cũng uống không ít, rượu kính lãnh đạo không thể không uống, đồng nghiệp bên cạnh vô cùng nhiệt tình cũng không thể khoong uống, buổi liên hoan kết thúc Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân có chút choáng, nhưng trên mặt lại không nhìn thấy, tính khí của hắn lúc say rất tốt giống như không say vậy, uống say cũng không sảng, không nháo, đồng nghiệp sợ hắn say khướt nói muốn đưa hắn về, đều bị hắn từ chối nói tự mình có thể về, bọn họ cũng không miễn cưỡng, mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân uống cũng không ít, vẫn là ai lo thân nấy.

Ra khỏi nhà hàng Ngụy Vô Tiện chẳng những không thanh tỉnh được ngược lại càng hôn mê, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ Lam Vong Cơ nói sẽ tới đón hắn, liền lấy điện thoại gọi cho Lam Vong Cơ tín hiệu được kết nối, đầu óc hắn mơ hồ, choáng choáng cũng không hỏi Lam Vong Cơ đang làm gì, mà trực tiếp vừa làm nũng vừa kiểm trách hỏi: "Anh còn chưa tới đón em a? Những người khác đều đi hết rồi."

Lam Vong Cơ đang cùng anh trai đang gọi video thượng nghị về việc đầu tư của hạng mục mới, nghe thấy tiếng hắn mềm mại lại mang theo ngữ khí làm nũng, tâm cũng mềm theo, đầu óc đang căng thẳng cũng thả lỏng, ngữ khí nhẹ nhàng trấn an hắn: "Kết thúc rồi? Ở đâu, ngoan ngoãn chờ anh, anh lập tức tới."

Ngụy Vô Tiện gật đầu, lại nghĩ đến Lam Vong Cơ chưa tới làm nũng nói: "Em biết rồi, anh nhanh lên nha!"

Đầu máy tính bên kia Lan Hi Thần nhìn gương mặt tươi cười ôn nhu của em trai mình, âm thanh sủng nịnh, quả thực kinh hãi đến rớt hàm, y chưa từng nhìn thấy em trai cao lãnh, lạnh lùng của mình dùng biểu cảm này, ngữ khí này nói chuyện với người ta, tới ngay cả anh và cha mẹ cũng chưa có được đãi ngộ này.

Lam Hi Thần như nhìn thấy một bí mật kinh người, sau đó lại hiểu rõ mà cười, thấy em trai treo điện thoại, cũng không dây dưa, dứt khoát hỏi: "Vong Cơ có người yêu?"

Lam Vong Cơ gật đầu y không muốn giấu người nhà, y yêu Ngụy Vô Tiện y muốn tất cả mọi người đều biết phải.

Lam Hi Thần ôn hòa cười nói: "Khó có được người Vong Cơ yêu, phải đối tốt với hắn, có thời gian dẫn hắn về cho mọi người xem mắt."

Lam Vong Cơ gật đầu: "Được."

Ngụy Vô Tiện nói cho y địa điểm, tới nơi dừng xe, vừa bước xuống xe đã thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trên bồn hoa ở trước cửa nhà hàng ngây ngốc.

Lam Vong Cơ bước vài bước tới bên cạnh hắn, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìnLam Vong Cơ cười ngây ngô nói: "Anh đã đến rồi."

Lam Vong Cơ nhìn khồn ra hắn có say hay không, hỏi: "Sao lại ngồi chờ ở chỗ này?" Nói đoạn liền kéo hắn dậy phủi đất cát trên quần áo cho hắn.

Ngụy Vô Tiện dang hai câu lấy cổ y đem đầu vùi vào hõm vai nũng nịu nói: "Chờ anh nha!"

Ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, cộng với những động tác lớn mật này của hắn Lam Vong Cơ rút ra kết luận là hắn uống say.

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi theo Lam Vong Cơ về đến nhà không quấy không nháo, Lam Vong Cơ giúp hắn lau mặt, cho hắn uống nước, đợi hắn uống xong, dỗ hắn ngủ, nhưng Ngụy Vô Tiện một hai đòi phải đi tắm rửa, không có cách nào khác Lam Vong Cơ đành phải giúp hắn xả một bồn nước, thò tay kiểm tra nhiệt độ, sau đó đi ra ngoài.

Ở bên ngoài một lát lại không nghe thấy động tĩnh gì, không yên tâm đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện tức giận đứng một chỗ kéo cái cúc áo sơ mi.

Lam Vong Cơ nhịn cười đi tới giúp hắn cởi bỏ quần áo, trong quá trình cởϊ qυầи áo hai tay Ngụy Vô Tiện còn không an phận đi loạn trên người y làm cho ngọn lửa trong lòng Lam Vong Cơ dâng lên, bắt lấy hai cái tay đang làm loạn hù dọa hắn: "Còn nháo nữa, em đừng hòng ra ngoài được."

Ngụy Vô Tiện vẫn nghe không hiểu mà cười ngây ngô, Lam Vong Cơ đem hắn thả vào bồn tắm vừa định đi ra ngoài, đột nhiên Ngụy Vô Tiện kéo cánh tay y lại, y vốn dĩ đang khom lưng lần này hoàn toàn ngã vào bồn tắm.

Ngụy Vô Tiện còn đang ngây thơ mờ mịt câu lấy cổ y ngây ngốc cười trong miệng lẩm bẩm: "Cùng nhau tắm cùng nhau tắm."

Lam Vong Cơ đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Vô Tiện, là em tự tìm đến."

—————

Dứt lời Lam Vong Cơ vòng tay qua sau giữ lấy gáy của hắn, tàn bạo mà hôn, vừa hôn vừa liếʍ láp cắи ʍút̼ hai cánh môi. Nhưng càng hôn y càng cảm thấy không đủ, nhân lúc Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản kháng, y đã cạy khớp hàm của hắn ra xâm nhập vào mà khai phá, từ chút một tham lam mà hút lấy dịch mật trong khoang miệng hắn.

Ngụy Vô Tiện đang mơ mơ màng màng đột nhiên bị y hôn như vậy không khỏi không thích ứng kịp, chỉ biết ngây ngô mà để y hôn. Dưỡng khí như bị hút sạch toàn thân mềm nhũn.

Hai tay Lam Vong Cơ cũng không để yên mà du tẩu khắp nơi xoa nắn thân thể kiều diễm dưới người, sau đó lại dừng lại ở hai hạt hồng đậu trước ngực hắn mà giày vò. Kɧoáı ©ảʍ từ nhiều nơi truyền đến Ngụy Vô Tiện bất ngờ không kìm nén được mà nỉ non rêи ɾỉ.

Đôi môi nóng bỏng của Lam Vong Cơ lưu luyến mà rời khỏi nơi mật ngọt kia, trước khi đi còn không nhịn được mà giày vò cánh môi dưới của hắn một trận khiến nó đỏ nên như bị xuất huyết trông đáng thương vô cùng.

Nhưng y cũng không để yên giây phút nào, lập tức cởi bỏ chiếc áo sơ mi vướng víu trên người vứt qua một bên, xong việc lại tiếp tục quay lại làm chính sự, đôi môi nóng bỏng hôn loạn trên người hắn vừa cắn vừa mυ"ŧ. Sau đó lại thỏa mãn mà nhìn tác phẩm của mình trên người Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện từ đầu tới cuối đều không kịp phản ứng, lại thêm tác dụng của rượu mà toàn thân nóng như lửa đốt, bị y giày vò như vậy cũng chỉ biết ngây ngô mà đón nhận, mà gọi y: " Nhị ca ca~~"

"Ngoan"

Ngọn lửa du͙© vọиɠ thiếu đốt nhưng Lam Vong Cơ vẫn không muốn làm bạn nhỏ của mình bị thương nhịn xuống cảm giác nóng gian đau trước nơi bụng dưới nhẫn nhịn từ từ từng bước một.

Y nâng người Ngụy Vô Tiện lên cho hắn dựa vào thành bồn tắm, sau đó bàn tay thon dài tìm kiếm nơi tư mật kia mà xoa mà thăm dò.

Ngụy Vô Tiện bất ngờ bị người khác chạm vào nơi khó nói kia mà theo bạn năng kẹp chặt hai chân lại run rẩy, ngước mắt nên nhìn Lam Vong Cơ ánh mắt ngập nước gọi: "Anh ơi."

Lam Vong Cơ biết mình dọa sợ bạn nhỏ rồi cúi thấp xuống hôn lên khóe mắt hắn, ở bên tai thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, thả lỏng, không sao đâu"

Sau đó, y tách hai chân hắn ra, rồi lại như an ủi mà hôn hắn. Ngụy Vô Tiện trước giờ vẫn luôn tin tưởng y cho nên liền thả lỏng đón nhận cái hôn của y. Nụ hôn này vô cùng ôn nhu lại rất nhẹ nhàng cho nên hắn càng tin tưởng y, hắn tin y nhất đinh không làm hại hắn.

Lam Vong Cơ thấy hắn thả lỏng biết được hắn đã đồng ý, liền vươn bàn tay xoa nắn hai cánh mông cùng hậu huyệt, sau đó nhẹ nhàng mà ấn một ngón tay vào trong.

Bất ngờ bị dị vật xâm nhập Ngụy Vô Tiện cả kinh mà co rút kẹp chặt lấy ngón tay y ở bên trong mà kêu lên: "A~~" Lam Vong Cơ cũng không gấp mổ hôn lên môi hắn chờ hắn thích nghi, qua một lúc thấy bán nhỏ dần thả lòng lại tiếp tục động ngón tay chầm chậm mà khuếch trướng. Một ngón rồi hai ngón cứ thế mà cho đến ngón thứ ba vào trong.

"Ưm~ ư..... Lam...... đừng.... dừng lại..... hức" Ngụy Vô Tiện nỉ non.

Lam Vong Cơ nghe tiếng khóe miêng cong lên nở một nụ cười tà, cúi xuống cắn lấy vành tai hắn mà nói: "Được, nghe lời bảo bối, không dừng lại ~".

Dứt lời ba ngón tay chôn trong hậu huyệt bắt đầu luân động ngày càng nhanh, thẩy công tác chuẩn bị đã hoàn thành tốt, y rút tay ra cởi bỏ đai lưng cùng chiếc quần vứt ra khỏi bồn tắm, nâng người Ngụy Vô Tiện đứng dậy để hắn tựa lưng vào tường, tách hai chân hắn vòng quanh eo, một tay đỡ lấy eo hắn một tay cầm lấy dương v*t của mình mà chà sát bên ngoài cửa huyệt.

Ngụy Vô Tiên đang mơ mơ màng màng trong kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị nâng dậy, lưng áp vào tường phòng tắm lạnh buốt, theo bản năng mà co người lại nhưng lại chạm phải một vật khϊếp cả người cứng đờ, giây sau lại bị nó cọ, rồi đột nhiên tiến vào trong. dương v*t tiến vào cảm giác đau đớn như bị xé rách, hắn cong eo, co rút hậu huyệt kẹp chặt thứ cứng nóng kia mà hoảng loạn kêu lên: "AAA~"

" Anh ơi, đau quá.... hức...."

Lam Vong Cơ bị hắn kẹp chặt như vậy, tiến không được mà lui cũng không xong, hạ thân chôn một nữa ở bên trong bị kẹp mà khó chịu vô cùng, đành phải nhẹ giọng dụ dỗ: "Bé ngoan, thả lỏng, lần đầu sẽ đau, thả lỏng ra rất nhanh sẽ thoải mái, nhé~"

Nghe tiếng y trấn an, hắn một lần nữa thả lỏng, lần này y cũng không gấp, để hạ thân mình chôn trong hắn một lúc để hắn rần quen.

Qua một lúc Ngụy Vô Tiện mới lên tiếng: "Nhị ca ca, anh động một chút.. khó chịu...." Nói xong còn động động cái eo ra vẻ biểu tình.

Lam Vong Cơ nhìn thấy cảnh này, ra sức mà níu kéo lại tia ý thức, người này, quá là câu nhân rồi! Được người kia mở lời vậy y cũng không nhịn nữa. Ưỡn người đẩy nốt nữa phần còn lại của dương v*t nãy giờ còn chưa vào trong sau đó ra sức mà cày cấy. Thành huyệt non mềm ấm nóng lại thêm công tác chuẩn bị tốt càng khiến cho Lam Vong Cơ không nhịn được ra sức mà ra vào.

Mà Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có thể ngây ngô mà đón nhận. Khoát cảm cùng đau đớn ập đến, tiếng rêи ɾỉ kìm nén trong cổ họng cũng không kim được nữa mà rên lên.

"Chậm một chút..........anh.....nhanh quá.......đau....ưʍ.....ư.....A"

Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, hai chân gập lên.

Thân thể hai người gắt gao kề sát, ngực đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn.

Thanh âm Lam Vong Cơ có chút khàn khàn, "...Thực xin lỗi... anh nhịn không nổi."

Lam Vong Cơ đáp, "...Thả lỏng."

Ngụy Vô Tiện lẩm nhẩm, "Được, thả lỏng, thả lỏng..."

Thời điểm hắn vừa thoáng thả lỏng, Lam Vong Cơ lập tức đẩy mạnh, Ngụy Vô Tiện không kiềm được mà vô thức thắt chặt cả mông cùng bụng.

Lam Vong Cơ hỏi, "...Rất đau sao?"

Ngụy Vô Tiện ôm y, thân thể không khống chế được mà rung rung, rưng rưng nước mắt nói, "Đau a, đây là lần đầu tiên của em mà, tất nhiên là đau rồi."

"Anh hôn em, hôn em thì em sẽ không đau nữa~"

Nói xong câu này Ngụy Vô Tiện nhận thấy rõ thứ cứng nóng kia lại chướng lên một vòng căng cứng càng nóng hơn. Nhưng cũng may Lam Vong Cơ còn có chút lương tâm nghe hắn nói vậy thực sự đã hôn hắn, ngây ngô mà đáp lại nụ hôn. Nhưng ngay giây sau lại không nói lên lời chỉ có thể há mồm mà thở dốc hít từng ngụm dưỡng khí...

"Ah! Lam...ưm! C-chậm chậm chút..."

"Lam...ưʍ...ưʍ...haha"

"Thả lỏng."Bên tai vang lên giọng nói của Lam Vong Cơ, cảm nhận được cổ tay của anh đặt lên miệng mình "Nếu đau thì cắn nó." Sau đó phân thân của anh đâm vào.

"A ——" một tiếng, Ngụy Vô Tiện vẫn không nhịn được mà kêu lên, hai tay hắn bấu chặt vào đầu vai Lam Vong Cơ, theo bản năng muốn cắn anh nhưng vẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng liếʍ cổ tay đối phương.

Lam Vong Cơ dừng lại, cảm nhận được nơi đó đang hút chặt lấy anh, hít sâu một hơi, hỏi: "Vẫn đau lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện thành thật gật đầu, nước mắt đọng trên hàng mi theo động tác mà trượt xuống. Lại nghĩ đằng nào cũng đau, anh dũng ngẩng đầu với lấy môi Lam Vong Cơ, đầu lưỡi không hề kiêng dè bắt đầu dò xét bốn phía, sau đó, hắn cảm nhận được thứ trong cơ thể càng thêm to lớn.

Lam Vong Cơ động thân, hai mắt Ngụy Vô Tiện nhắm lại, môi ra sức dây dưa với môi của đối phương, tay cũng không tự chủ mà ôm cổ anh kéo xuống.

Dần dần phía dưới càng thêm thông thuận phát ra tiếng nước, hắn cũng không thấy đau như vừa rồi nữa, miệng bắt đầu không dừng được mà lải nhải: "Lam Vong Cơ, sao anh lại biết được mấy thứ này, a...."

"Nhị ca ca, chậm một chút......., hưm ~"

Trong lúc tiến vào Lam Vong Cơ phát hiện một điểm gồ lên bên trong, lúc dương v*t chạm tới điểm đó Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà cong người rên lên một tiếng mê người "Hưm ~~~~"

Biết đó là điểm nhạy cảm của bạn nhỏ nhà mình Lam Vong Cơ không nhịn được mà có ý xấu muốn trêu đùa: "A Tiện, thoải mái sao, em xin anh thì anh cho em..." nói rồi còn xấu xa đâm vài cái thật mạnh vào bên cạnh điểm gồ lên đó.

Ngụy Vô Tiên đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, nghe thấy như vậy không biết có phải do tác dụng của rượu hay được thỏa mãn tình triều mà to gan mở miệng câu dẫn y: "Lam nhị ca ca, ca ca tốt, em muốn nữa, cho em đi.... xin anh đó.... thích anh......thích anh thao em....ưm ~"

"Nhị ca ca.... nhanh hơn nữa, em.....muốn..... chỗ đó..ưʍ.. haha....nhanh nữa.....mạnh lên một chút...hưʍ...ư..a~"

Câu nói này của hắn đã thành công cắt đứt sợi dây lý trí còn sót lại cuối cùng của Lam Vong Cơ, dương v*t được chôn trong người là càng thêm chướng, thành huyệt bị căng ra hết cỡ, y tách hai chân hắn dạng lớn sang hai bên, mở miệng nói: "Được, cho hết cho bảo bối ~" Ngay sau đó là một trận kɧoáı ©ảʍ ập tới, động tác đâm vào rút ra lại càng thêm mạnh, mỗi lầm đâm vào đều hướng tới khoái điểm kia mà đâm vừa nhanh vừa mạnh.

"Ah! Lam...ưm! C-chậm chậm chút...Chậm một chút..........anh.....nhanh quá.......đau....ưʍ.....ư.....A"

"Xin anh đó nhẹ.....nhe thôi....sướиɠ a~ nhẹ một chút....."

"Anh ơi ~ C-chậm.....ah... anh ơi, đau....đau quá......bụng emm...ưm đau ~"

"Emm.. muốn bắn....haha.....Ahhh!"

Trong phòng tằm đầy tiếng hoan ái, cùng với tiếng nước lạch bạch, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tắng tinh bắn lên cơ bụng săn chắc của Lam Vong Cơ khiến cho khung cảnh trở nên tuyệt diễm. Lam Vong Cơ nhìn thấy chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ này thì lại càng hưng phấn xen lẫn một chút tức giận, y hôn lên đôi môi đang kêu loạn kia, cái lưỡi gian manh mà càn quét, cắи ʍút̼, hai tay cũng không để yên một tay cầm lấy dương v*t vừa bắn ra kia mà xoa nắn, vuốt lên vuốt xuống, ngón tay còn chơi đùa chỗ lỗ chuông vẫn còn đang rỉ nước không cho hắn bắn nữa, tay kia tìm đến hai viên hồng đậu trước ngực mà chơi, chơi đến nỗi nó dựng đứng, căng cứng mà đỏ lên trông rất đáng thương.

"Bé hư ~ anh còn chưa cho em bắn, thật là không ngoan, phải phạt ~"

Dứt lời một bàn tay đánh mạnh lên mông hắn, y buông tha cho đôi môi nhỏ nhưng hạt đậu nhỏ trên ngực hắn lại không may mắn như vậy, một bên bị xoa nắn, một bên thì bị y cắи ʍút̼ giày vò.

"AA-"Cơn đau rát từ mông chuyền đến Ngụy Vô Tiện bất mãn mà kêu lên: "Đừng đánh mà-" Sau đó là một trận đâm vào rút ra liên hồi.

Tất cả các khoái điểm bất ngờ bị tấn công, khiến cho Ngụy Vô Tiện điên đảo trong cơn lũ của tình chiều, những tiếng rên vụn vặt thoát ra từ cuống họng.

"Ngoan, rên lớn lên, anh muốn nghe ~~~ anh cho em thoải mái được không"

"Đừng mà.... hức......hư........ahhh, anh ơi,....c-chậm một chút, đau....haha....ư..á"

"Nhẹ..........tha... cho emm....... điii mà ~ Ahhh"

"Ưʍ.....hah...ư...a..ahhh..hưʍ...nha..nh......qu..á..."

"Em sai rồi....anh ơi....tha cho emm...Áhhhh....đau....."

"Sướиɠ...... quá....ahhh...ah..ư.......sướ.....ng...qu..á ~~~"

"Anh...... cho em...ưʍ... bắn, em muốn....... bắn...... Ahhhh"

Nhưng tiếng van xin lúc hoan ái chưa bao giờ là có công hiệu, chỉ có phản tác dụng, Lam Vong Cơ nghe hắn rêи ɾỉ mà như đổ thêm dầu vào lửa. dương v*t căng chướng đến phát đau động tác ra vào lại này càng nhanh, mặc kệ hắn có van xin đến cỡ nào, lực đọa của y chỉ có hơn chứ không có giảm.

Vật chôn bên trong càng lúc càng tàn bạo khiến cho Ngụy Vô Tiên thần hồn điên đảo hoàn toàn chìm vào bể du͙© vọиɠ mơ mơ màng màng mà tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ.

Kɧoáı ©ảʍ đi tới đỉnh điểm là dâng trào ngay, buông tha cho dương v*t đáng thương của Ngụy Vô Tiện này giờ bị bị cầm nắm giày vò, Lam Vong Cơ hai tay giữ chặt lấy eo hắn mà điên cuồng đâm vào rút ra, mỗi một vào lần so với lần trước lại nhanh hơn, mạnh hơn một chút, sau đó y thúc một cú thật mạnh vào điểm sâu nhất, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi được phun vào, rót đầy hậu huyệt chật hẹp.

"Bảo bỗi, đêm nay còn dài lắm ~~~"

—————

Ngày hôm sau, thời điểm Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, đầu óc còn có chút ngốc, hắn nhìn phát hiện đây là phòng Lam Vong Cơ, hắn chột dạ trong lòng nghĩ không phải là đêm qua uống nhiều làm phiền Lam Vong Cơ đi

Hắn vừa động người trên lại người đau nhức giống như bị hòn đá lớn cán qua, nhịn không được mà hít một ngụm khí "Tê", chăn trượt xuống dưới thứ đạp vào mắt là trước ngực trắng nõn nay đã bị che kín bằng những dấu vết xanh xanh, tím tím trải dài xuống dưới, ngây ngẩn cả người đây là......

Ký ức dần dần thu hồi nhớ tới cảnh thượng xấu hổ ngày hôm qua, Ngụy Vô Tiện hận không thể đào một cái hố tự chôn mình, hắn chưa bao giờ để mình uống say trong những tiệc rượu như vậy...... Không biết xấu hổ, còn tự đem mình đi bán?

Lam Vong Cơ nghe được động tĩnh lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của hắn biết hắn nghĩ tới những chuyện ngày hôm qua tiến đến ôm lấy hắn ôn nhu hỏi: "Tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái?" Ngày hôm qua cũng là y xúc động, nhưng y cũng không hối hận, sớm muộn gì đều là người của y, không cần thiết phải nhịn.

Vừa nghe y hỏi Ngụy Vô Tiện mặt càng đỏ hơn, đầu vùi vào hõm vai y không chịu ra.

Lam Vong Cơ trêu ghẹo nói: "Hiện tại biết ngại rồi? Đêm qua em cũng rất nhiệt tình nha."

Ngụy Vô Tiện thẹn quá hóa giận đẩy y ra thở phì phì mà trừng y,...... Người này sao có thể như vậy chứ, chiếm được tiện nghi của người ta còn đem ra khoe mẽ.

Lam Vong Cơ thấy hắn xù lông rồi tay chân luốn cuống mà ôm hắn dỗ: "Anh sai rồi, anh sai rồi."

Rồi sau đó kéo hắn ra mặt đối mặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn nghiêm túc hứa hẹn: "Anh nhật định sẽ chịu trách nhiệm, đừng thẹn thùng, đừng trốn tránh, tiệp nhận anh được không, anh yêu em!"

Ngụy Vô Tiện không phải kiểu người thích làm ra vẻ, rất nhanh cũng đã chấp nhận, vốn dĩ là người mà hắn thích, loại sự tình này sớm muộn gì cũng sẽ sảy ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nhẹ nhàng ôm lấy y cũng nhè nhàng kề bên tai y mà nói: "Em cũng yêu anh!" Thực sự, thực sự rất rất yêu!

********

Thương các tình yêu ăn chay cho nên viết thêm vào ( không phải đâu do con cá này vã quá đấy:)))) Phần H chữ nghiêng do mình viết thêm vào nhé, chính văn không có, lần đầu viết nên mọi người bao dung ạ

———–

Ngồi beta lại mà ngại quá, đây không phải em đâu:)))))