Edit+beta: Cá cơm.
Hôm nay Lam Vong Cơ tới "Tàng âm các" mang vật phẩm triển lãm về nhà, giúp y dọn dẹp, sau đó cất vào phòng chứa đồ.
Từ khi dọn tới nhà Lam Vong Cơ ở, hắn chưa từng bước vào phòng chứa đồ, tuy rằng Lam Vong Cơ chưa từng khóa cửa, nhưng hắn cảm thấy nơi này chắc chắn chứa toàn vật phẩm quý giá cho nên chưa có sự cho phép của y hắn cũng chưa bước vào.
Hôm nay Lam Vong Cơ cùng với hắn dọn đồ vật vào phòng, khiến hắn vô cùng tò mò bởi vì hắn đối với mấy món đồ cổ này vô cùng hứng thú.
Phòng chứa đồ rất lớn, ở giữa bày một giá đồ lớn chia căn phòng thành hai gian, mặt tượng bên trái kê kệ sách, trên kệ sách phóng rất nhiều sách, nhìn qua đều là những món đồ cổ, sách đều là những loại đóng chỉ gáy, giấy bìa màu xanh, nhìn không giống với sách hiện tại.
Đằng sau giá cổ lại bày vài cái giá, đặt trên đó là ngọc, đồ sứ, thạch khí, hoa hoè loè loẹt cái gì cũng có.
Đem đồ vật buông xuống, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ta có thể đi xem không, ta bảo đảm không động hư."
Lam Vong Cơ cong cong khóe môi: "Đương nhiên có thể, tùy tiện xem."
Hắn chậm rãi đi dọc theo các giá gỗ tới phía sau, thấy một cái chuông nhỏ đặt trong một hộp cổ không biết bị ai mở ra mà quên đóng lại, chuông nhỏ chất kiệu bằng bạc hoa văn trạm rỗng, điêu khác hình hoa sen chín cánh, hạ trụy ngọc châu đạm tua tím, hắn vươn tay cầm lấy vang lên hai tiếng chuông thanh thúy, cầm lại nhìn gần cảm giác rất quen thuộc.
"Đây là Thanh Tâm Linh" Lam Vong Cơ không biết từ khi nào đứng ở sau lưng hắn nói: "Nghe nói tiếng chuông có tác dụng giúp định thần cho nên gọi là Thanh Tâm Linh."
"A, cảm giác rất quen thuộc giống như ta đã từng nhìn thấy." Ngụy Vô Tiện suy tư nhìn chuông bạc trong tay.
"Có lẽ, ở trên mạng đi." Lam Vong Cơ ở bên cạnh giải thích nghi hoặc cho hắn: "Loại đồ vật này cũng không phải hiếm gặp."
"Ân, có khả năng." Ngụy Vô Tiện gật đầu, ánh mắt lại nhìn về cái hộp bên cạnh, cái hộp kia chưa bị mở ra hắn cũng không biết bên trong đựng cái gì, nhưng lai có cảm giác như có ma lực hấp dẫ ánh mắt của hắn, khiến hắn vô cùng muốn xem là gì.
Lam Vong Cơ nhìn thấy ánh mắt của hắn dính trên chiếc hộp nói: "Mở ra xem đi!"
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ gật đầu, được Lam Vong Cơ cho phép, Ngụy Vô Tiện nội tâm muốn nhìn càng mãnh liệt.
Hắn vươn tay run nhè nhẹ, rõ ràng không biết bên trong là cái gì, nhưng tâm tình lại kích động đến không thể kềm chế được.
Mở hộp ra là một dải lụa đỏ cùng với một dải lụa màu trắng bên trên có thêu vân mây cuộn, không trang trí bất kể cái gì nhưng lại làm hốc mắt Ngụy Vô Tiện đỏ lên, cảm giác khổ sở giống như thủy triều vọt lên, mãnh liệt đến vô pháp khống chế.
Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dạng của hắn liền ngay lập tức đóng nắp hộp lại, y cũng từng trải qua cảm giác này nhiều lần, cho dù hiện tại nhìn thấy trong lòng vẫn có chút cảm xúc, nhưng y so với Ngụy Vô Tiện nhìn nhiều hơn, tâm lý thừa nhận cũng mạnh hơn một ít.
Lam Vong Cơ chậm rãi giải thích cho hắn: "Cái màu trắng là mạt ngạch của Lam gia, còn cái màu đỏ....."
Ngụy Vô Tiện đánh gãy lời nói của y: "Là một cái dây cột tóc."
Lam Vong Cơ có nháy mắt kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu không giải thích, kỳ thật hắn cũng không biết, chỉ là trong thời khắc nhìn thấy kia lai tự nhiên mà biết, tự nhiên phảng phất cảm giác đó chính là đồ vật của hắn.
Giống như bị hấp dẫn hắn lại mở ra một chiếc hộp thật dài, trong hộp là hai thanh kiếm, một thanh toàn thân ngân bạch, một thanh thì toàn thân đen nhánh.
"Vậy gọi nó là Tùy Tiện đi!" Một thanh âm vui sướиɠ, một thân hắc y cùng một sợi dây cột tóc màu đỏ hiện lên trước mắt Ngụy Vô Tiện, khiến cho toàn thân hắn bất giác lung lay đứng thẳng cũng không được, Lam Vong Cơ ở đằng sau hắn đỡ lấy cánh tay, hắn mới có thể ổn định thân thể.
Lam Vong Cơ đem hộp đóng lại trầm giọng nói: "Đừng nhìn nó quá lâu, đồ cổ dễ dàng mê hoặc tâm trí con người, ảnh hưởng tới cảm xúc."
Ngụy Vô Tiện có chút lưu luyến mà nhìn mấy cái hộp kia liếc mắt một cái, gật đầu.
Ánh mắt của hắn lại chú ý đến một bình sứ bên cạnh, bình sứ toàn thân đen nhánh không rang trí cái gì ở bụng bình có dán một trương giấy hồng bên trên có ba chữ lớn màu đen được viết bằng bút lông "Thiên Tử Tiếu" miệng bình được một mảnh lụa đỏ phong kín lại.
"Thiên Tử Tiếu chia cho ngươi một vò." Âm thanh vui sương kia lại một lần nữa vang lên bên tai hắn.
Lần này Ngụy Vô Tiện có chút hưng phấn khó tả, cầm lấy sờ sờ, lại quay đầu hỏi Lam Vong Cơ: "Đây là bầu rượu sao? Bên trong còn có rượu?"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Lúc ta tìm được bên trong đã có rượu, ta thấy thích nên mang về, cũng không mở ra, cũng không biết đã bao nhiêu năm cũng không biết còn có thể uống không, coi như cất chứa đi!"
Ngụy Vô Tiện cười có chút không nhịn được mà buông xuống, Lam Vong Cơ thấy hắn thích liền nói: "Ngươi thích liền tặng cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không cần, ngươi giữ lại đi, ta chỉ là nhìn thấy có chút hưng phấn."
Lam Vong Cơ kéo hắn tới đằng sau giá đồ đến trước một vách tường, trên tường treo rất nhiều tranh chữ: "Không cần nhìn chằm chằm những món đồ cổ đó mà ảnh hưởng tới cảm xúc, tới xem cái này đi!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu rất có hứng thú mà xem tranh chữ, những bức tranh đều là bay bổng đặt bút mạnh mẽ hữu lực, thiết họa, ngân câu, nét bút nhưng long xà, thật sự rất đẹp, lạc khoản nhân niên đại xa xăm mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn ra một cái lam tự phía dưới tự xem không nhiều rõ ràng, Ngụy Vô Tiện để sát vào một ít trừng lớn đôi mắt chỉ nhìn ra một cái tam điểm thủy, còn lại thật sự thấy không rõ.
Hắn lại nhìn bức bên cạnh, bức tự ý vị sâu xa, chữ viết cuồng thảo nước chảy mây trôi, rồng bay phượng múa, nói tốt là như vậy, nhưng kỳ thật Ngụy Vô Tiện thấy càng giống viết loạn hơn, quanh co khúc khuỷu lưu loát căn bản nhìn không ra là viết gì, thật giống như tùy tiện viết, nhìn giống quỷ vẽ bùa nhưng lại bị người xưa trân trọng cất giữ.
Ngụy Vô Tiện bật cười: "Cái chữ này rõ ràng là phù triện, còn được dưỡng tốt như vậy, không nghĩ tới ngươi còn có đam mê cất chứa phù triện."
Lam Vong Cơ giải thích nói: "Cái này cũng không phải do ta cất trữ, ở Lam gia Tổ trạch có một gian gọi là Tĩnh thất vật này là tìm thấy được ở nơi đó, lúc ấy Tổ trạch sắp sửa trở thành di tích, lúc dọn dẹp thì tìm thấy, bao gồm cả dây cột tóc, rượu... vừa rồi, chúng nó được đặt trong một cái rương lớn được bảo tồn rất tốt, cha nói đây là đồ vật của tổ tiên Lam gia, bị ta tìm được liền thuộc về ta, ta thấy vô cùng thích liền mang trở về."
Ngụy Vô Tiện cười gật đầu muốn đi xem tiếp, bỗng nhiên hắn ngẩn ra một chút, bị bức họa trước mắt hấp dẫn, đó là một bức họa đơn giản, trong tranh vẽ một con đường nhỏ hai bên là rừng hoa anh đào, hai bóng người một đen một trắng còn có một con lừa, trong tranh hai người kia không vẽ chính diện chỉ nhìn thấy xương mặt, nam tử mặc hắc y ngồi trên con lừa tay cầm cây sáo đặt bên môi, dây cột tóc màu đỏ đằng sau tung bay, người kia mặc bạch y mang theo một trương đàn cổ tay nắm lấy dây cương dắt con lừa, một dải lụa trắng được đeo trên trán.
"Đó là Trần Tình và Vong Cơ cầm sao?" Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vuốt ve bức họa vẽ hai người kia, suy nghĩ rất nhiều, giống như có rất nhiều sự tình được miêu tả sinh động trước mắt, rồi lại loáng thoáng thấy không rõ, sờ không được.
"Có lẽ đi!" Lam Vong Cơ nhìn bức họa kia cũng ngàn vạn lần mà cảm khái, mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác rất là quen thuộc, cảm giác kia giống như chính mình là người vẽ lên bức họa vậy.
"Sao ta cứ có cảm giác bức họa giống như đang vẽ hai chúng ta vậy?" Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm tự nói.
"Ta cũng vậy, cảm giác kia vô cùng quen thuộc như từ trong đáy lòng mình ra vậy, vô cùng hiểu biết." Lam Vong Cơ cũng nhìn bức họa kia mà xuất thần.
Ngụy Vô Tiện tìm thấy trong phòng một lư hương, thân lư tựa hùng, mũi tựa tượng, mắt tựa tê, đuôi tựa ngưu, chân tựa hổ
*. Bụng lư rỗng để châm hương, miệng phun khói nhẹ.
*:
(lư hương có cậu tạo cơ bản gồm: thân, nắp và phần đáy, phần nắp được đυ.c các lỗ nhỏ cho hương tỏa đều ra bốn phía, thân, mũi, mắt, đuôi, chân ở đây là những chi tiết nhỏ trên lư hương. Thân là phần ở giữa, mũi là phần nhô lên ở trên nắp, mắt là nhưng chỗ được đυ.c lỗ cho hương bay ra, đuôi là hai cái vểnh ra ở hai bên của lư hương, chân là chân lư. Hùng, tượng, tê, ngưu, hổ ứng với các con vật như hổ, voi, tê giác, trâu ở đây không phải là hoa văn mà là tả phong cách điêu khắc mạnh mẽ cứ cỏi) "Đây là cái gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
"Chắc hẳn là một huân lư hương cổ đi!" Lam Vong Cơ nhìn nhìn cũng không quá am hiểu.
Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi: "Hương vị còn khá tốt nha."
Lam Vong Cơ cười: "Vậy châm đi, thanh lọc không khí cũng tốt."
Ngụy Vô Tiện đem lư hương tìm được đặt ở trên bàn trà ngoài phòng khách, nghiên cứu một lát không biết làm gì với nó, lên mạng tra cũng không tìm thấy được đáp án, tìm không ra nguyên nhân cũng không biết phải làm gì liền bỏ lại trên bàn.
Đêm đến Ngụy Vô Tiện lại nằm mơ, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, người quen thuộc kia, nguyên lai là giấc mơ kia, đã rất lâu rồi hắn không mơ thấy giấc mộng này.
Cái khác duy nhất chình là người kia đã lộ rõ mặt, vị bạch y kia thế mà lại là Lam Vong Cơ, người mặc hắc y lại là hắn, hắn lắp bắp kinh hãi, tỉ mỉ mà xem xét, hai người kia tuy rằng giống hắn và Lam Vong Cơ nhưng lại mặc cổ phục, nuôi tóc dài.
Trong mơ trên trán Lam Vong Cơ đem một giải lụa trắng, bản thân trong mơ tóc cột đuôi ngựa cao cao lấy dải lụa đỏ làm dây cột tóc, giống bức họa trong phòng chứa đồ mà họ tìm thấy y như đúc.
Hình ảnh giống như những thước phim lần lượt hiện lên trước mắt, trong mơ Ngụy Vô Tiện thuở mới sơ quen y bởi vì uống rượu và đi đêm nên đã phạm cấm bị Lam Vong Cơ bắt được, cùng với y đánh một trận.
Trong lớp học vì phản pháo lại luân lý, bị đuổi ra lớp học.
Không chịu quản giáo, trong giờ thi giúp bạn học gian lận mà bị phạt chép gia quy, tìm mọi cách mà trêu chọc Lam Vong Cơ trong Tàng Thư Các.
Còn có lại luôn cảm thấy hứng thú với mạt ngạch trên trán Lam Vong Cơ mà muốn kéo xuống, khiến cho Lam Vong Cơ giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thiếu niên nhiệt huyết trương dương.
Sau đó biết được ý nghĩa của mạt ngạch lại vô cùng khϊếp sơ, vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Hắn bị thương liền làm nũng năn nỉ Lam Vong Cơ hát để xua đi sự nhàm chán nhưng cũng không ôm quá nhiều hi vọng y sẽ đáp ứng, không nghĩ tới Lam Vong Cơ thật sự sẽ hát thật, ngày đó hắn theo bản năng mà cầm Trần Tình thổi lên khúc hát đó, là khúc hát hắn ghi tạc trong lòng, là khúc hát mà Lam Vong Cơ viết vì hắn, là khúc hát chỉ của hai người họ.
Bách Phượng Sơn vây săn, Lam Vong Cơ hôn trộm hắn tới nỗi run rẩy chân tay, hôn xong không dám cho hắn biết liền chạy trốn vô tung vô ảnh.
Hắn tu quỷ đạo Lam Vong Cơ cũng không ghét hắn mà luôn kiên trì tới khuyên một lần lại một lần nhưng lại chỉ nghe được câu nói: "Tâm tính của ta tâ tự khắc biết" khi đó trong ánh mắt của y hiện lên chỉ có mất mát cùng đau khổ.
Huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Lam Vong Cơ đem giấu hắn trong sơn động nhưng hắn thần trí không rõ, y không ngừng nói chuyện với hắn từng câu từng chữ có biết bao nhiêu là ôn nhu cơ chứ.
Hắn thần chí không rõ liên tục lặp đi lặp lại nói "Cút" kể cả vậy Lam Vong Cơ vẫn không buông tay hắn kiên trì mà ở lại bồi hắn.
Sau khi bị tìm được vì hắn làm đả thương hơn ba mươi vị trưởng bối của Lam gia, kiên trì đem hắn đưa về bãi tha ma trở về Lam gia nhận phạt, hơn ba mươi đạo tiên giới, nhưng vẫn luôn mức cúi đầu hỏi: "Xin hỏi thúc phụ ai trắng ai đen, ai chính ai tà."
Trọng thương ba năm vượt qua như thế nào cơ chứ, ba năm sau mới có thể ra ngoài cố kéo lê thân ảnh tới bãi tha ma tìm hắn, nhưng thu lại được chỉ là tuyệt vọng cùng đau khổ.
Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, uống thử rượu hắn từng uống, chịu vết thương hắn từng chịu, làm những việc hắn từng làm.
Vẫn không từ bỏ ngày ngày vấn linh triệu hoán hồn phách của hắn, mỹ danh phùng loạn tất xuất cũng chỉ vì muốn tìm kiếm tung tích của hắn mà nổi danh.
Hắn ở trong mộng, cả đời làm việc xấu, danh ác truyền xa, mơ màng hồ đồ mà bị người khác lợi dụng thay người khác chịu tội, cuối cùng rơi vào kết cục vạn quỷ phản phệ chết không toàn thây không có chỗ chôn, hồn phách không nơi nương tựa, không còn một chút dấu vết.
Nhưng lại làm hắn lại làm cho Lam Vong Cơ đoan chính quy phạm là tấm gương đại biểu của con cháu thế gia vì hắn mà phạm quy, vì hắn mà thay đổi nhân sinh tín điều.
Hình ảnh trước mắt trong thoáng chốc hiện rõ rồi lại rối loạn, lại làm hắn khϊếp sợ, lúc tỉnh lại khắp mặt đều là nước mắt khóc không thành tiếng, đó là hắn kiếp trước, cuối cùng hắn cũng hiểu, nhưng không biết bản thân khổ sở vì đã hiểu hay là khổ sở vì người trong mộng.