"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện giữ chặt Lam Vong Cơ, trong mắt là lo lắng không giấu được, "Không bằng, không bằng để Ôn Tình ghim ngươi một châm, phần sau, ngươi đừng nhìn."
Lam Vong Cơ nhìn vào đôi mắt của hắn, biết hắn không muốn làm mình đau lòng quá mức, nhưng y làm sao có thể để Ngụy Vô Tiện lần nữa trải qua những thống khổ đó một mình.
"Muốn xem." Lam Vong Cơ ôm chặt eo Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện yên lặng đan mười ngón tay của bọn hắn vào nhau, kéo tới trái tim của mình.
Trên đỉnh núi, có hai căn nhà nhỏ thô sơ, một căn trong đó có một thiếu niên tử y lẳng lặng ngủ say, mà bên căn còn lại, có ba người. Cùng với một đám tu sĩ không thuộc về nơi này.
< Thiếu niên đã cởϊ áσ trên, lộ ra khuôn ngực màu mật ong, đôi mắt khép hờ, ánh mắt rệu rã, vừa thấy đã biết là dùng thuốc gây tê. Bên người hắn, nữ tử mặc y bào viêm dương liệt hỏa cầm con dao bén trong tay, từ thiếu niên đan điền bắt đầu.
Lưỡi dao vẽ ra một vết máu ở thiếu niên bụng, nữ tử lại đột nhiên ngừng động tác.
Thiếu niên bên cạnh cũng mặc y bào viêm dương liệt hỏa thấy nàng chậm chạp bất động, không khỏi kỳ quái hỏi: "Tỷ tỷ, sao vậy?"
Ôn Tình đặt lưỡi dao dính máu về mâm đựng các loại dụng cụ, ngữ khí có chút run rẩy: "Không, không được, không được gây tê, Kim Đan sẽ tan biến."
"Cái gì?" >
Không chỉ ngay lúc đó Ôn Ninh khϊếp sợ, hiện giờ mọi người nhìn thấy hết thảy cũng khϊếp sợ, tất cả ánh mắt đều tụ lên Ngụy Vô Tiện vẻ mặt bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện rũ mắt, trầm mặc không nói. Dù mọi người khó tin đến mức nào, hắn cũng không có một chút phản ứng, chỉ là cái tay nắm Lam Vong Cơ càng ngày càng chặt.
"A Tiện?"
Nghe được âm thanh cẩn trọng của sư tỷ, Ngụy Vô Tiện thả một nụ cười tươi: "Sư tỷ, không sao, đã qua rồi."
Giang Yếm Ly nhìn hắn một hồi, đi tới trước mặt hắn nâng mặt hắn lên, trong mắt là tràn đầy đau lòng: "A Tiện, đừng cười, ngươi có biết ngươi càng cười như không có chuyện gì, trong mắt ta, trong mắt chúng ta, càng đau lòng."
"Sư tỷ.." Mũi Ngụy Vô Tiện đau xót, suýt chút nữa là rơi lệ, "Ta thật sự không sao, ngươi xem này đã qua lâu như vậy, mặc kệ lúc ấy có đau bao nhiêu, hiện tại đã không còn cảm giác."
Nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy, mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Người này, người này rõ ràng là thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy.
< Lúc hiệu quả gây tê đã hết, Ngụy Vô Tiện tỉnh ngay lập tức, ngoại trừ chỗ bụng có chút đau, tình huống khác cũng không có. Chỉ nhìn thấy Ôn Tình thân là y sư, đôi tay vốn ổn định lại run nhè nhẹ, vành mắt có chút hồng.
Nếu không phải có thể cảm giác được linh lực mình vẫn còn, hắn cho rằng mổ đan thất bại.
"Ôn Tình?"
"Ngụy Vô Tiện," Ôn Tình bị hắn kéo thần trí về, khi nói chuyện có chút nghẹn ngào, "Không được, không được gây tê. Nếu gây tê, một khi mổ Kim Đan ra liền tan biến. Ngươi.. Ngươi phải luôn tỉnh táo mới được."
Ngụy Vô Tiện sững sờ, nhìn Ôn Tình không nói lời nào.
Ôn Ninh nhịn không được nói: "Ngụy công tử, nếu không thì bỏ đi, nhất định còn biện pháp khác."
"Biện pháp gì?" Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện cười, "Ôn Ninh, ngươi nói cho ta, còn có biện pháp gì có thể cho Giang Trừng một lần nữa có lại Kim Đan?"
"Nhưng.. nhưng.."
"Tỉnh thì tỉnh, cứ mổ đi." >
"Đừng! Đừng, Ngụy tiền bối!" Rất nhiều tiểu bối được Ngụy Vô Tiện dạy dỗ lớn tiếng khóc.
"Kêu cái gì, người còn ở chỗ này nè!" Ngụy Vô Tiện xoay đầu, tựa như rất bình tĩnh mà nói.
"Cái gì mà tỉnh thì tỉnh? Ngươi không phải sợ đau nhất sao? Ngày thường bị đánh vài cái đã muốn sống muốn chết, lúc này sao ngươi không sợ?" Giang Trừng đỏ mắt hướng Ngụy Vô Tiện rống to.
Ngụy Vô Tiện không nói gì, hắn thật sự không biết nên nói cái gì, loại thời điểm này, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
< "Không được! Mổ đan quá đau, ngươi sẽ đau đến ngất, ngay cả hôn mê, cũng không được." Ôn Tình lắc đầu, "Ngụy Vô Tiện, chuyện này là không thể thực hiện, chuyện mổ đan vốn chỉ là ý tưởng khác người của ta, hiện giờ càng là chứng minh rồi này căn bản không hiện thực. Ngụy Vô Tiện, ngươi liền nói rõ ràng cùng Giang Trừng, về sau cùng lắm thì ngươi làm gia chủ, ngươi che chở hắn thật tốt, không nhất định phải mổ Kim Đan cho hắn."
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Sau một lúc lâu, hắn mở mắt ra lần nữa, nhìn hai tỷ đệ, cười nói: "Giang Trừng thì không được, loại người như hắn quá cứng đầu, hắn quá chú trọng phương diện này, tu vi là tính mạng của hắn. Nếu hắn chỉ có thể làm một người thường nửa vời, thì cả đời này của hắn liền xong." >
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi này nói cái lời hỗn trướng gì đó, ngươi hiểu ta, ngươi biết ta cứng đầu, vậy còn ngươi, ngươi làm sao bây giờ? Ngươi có nghĩ tới chính ngươi không!"
Mà lúc này, Ôn Tình cũng hỏi vấn đề giống hệt.
< "Vậy còn ngươi? Ngươi vốn dĩ cũng chỉ là một đứa con của gia phó, nếu ngươi tàn phế, nên dung thân như thế nào?"
"Cùng lắm thì ta ăn vạ Giang Trừng, Giang gia còn không đến mức không nuôi nổi một người là ta đi." >
Giang Trừng vô lực, chỉ có thể nói Ngụy Vô Tiện không hổ là người từ nhỏ cùng mình lớn lên, quả nhiên đủ hiểu hắn, một chút cũng không sai. Lúc ấy, hắn thật là không thể chập nhận việc không có Kim Đan. Vô luận là thế nào cũng không thể chập nhận.
< "Ôn Tình, cho ta một viên Thanh Thần Đan đi." >
"Thanh Thần Đan là.. cái gì?" Thấy một đám trưởng bối không nhịn được run rẩy, Lam Cảnh Nghi mờ mịt đặt câu hỏi.
Trả lời hắn là một màn trầm mặc tĩnh mịch.
"Thanh Thần Đan sao", cuối cùng Kim Quang Dao đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch này, trên mặt tràn đầy trào phúng, "Nó là thứ tốt, có thể giúp người khác bảo trì thanh tỉnh một ngày một đêm, tuyệt đối tỉnh táo."
"Vậy, vậy không phải đúng lúc sao?" Kim Lăng gian nan mở miệng.
Kim Quang Dao cười lạnh nhìn thoáng qua Giang Trừng phảng phất như giây tiếp theo sẽ điên mất: "Đúng lúc thật, nhưng ngươi có biết, thứ này là dụng cụ tra tấn ở Kỳ Sơn Ôn thị."
"Vì.. Vì sao?" Trong chuyện này, người đặt câu hỏi là những người cơ hồ còn chưa hiểu rõ.
"Bởi vì thứ này sẽ phóng đại cảm giác ở từng chỗ trên thân thể, cơ thể nhạy cảm gấp mười lần, nói cách khác, cảm giác đau đớn tăng gấp mười lần. Một khi đã dùng, một ngày này, cho dù dùng đao chém thành trăm mảnh, dù là bị băm thành thịt nát, tinh thần của hắn vẫn không tiêu tán, hắn sẽ cảm thụ nỗi đau khắc cốt kia suốt một ngày, sau đó mới có thể chân chính chết đi. Đây là tra tấn thân thể lẫn tinh thần."
"Câm miệng!" Nhϊếp Minh Quyết căm tức nhìn cái gia hỏa cười như không có ý tốt này.
Kim Quang Dao bên ngoài cười nhưng bên trong không cười kéo khóe miệng, nghe lời câm miệng, nhưng hắn câm miệng, không có nghĩa người khác cũng sẽ câm miệng. Tiết Dương không biết từ nơi nào móc ra một viên đường, ném vào trong miệng, cười rất ngọt ngào: "Câm miệng cái gì, hắn nói có gì không đúng sao?"
Đáp án là: Không có.
< Luận bướng bỉnh, Ôn Tình tuyệt đối không thể lay chuyển Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh càng không thể. Vì thế bọn họ trở về trại giám sát Di Lăng, lấy hai món đồ khác nhau.
Một cái trong đó là Thanh Thần Đan Ngụy Vô Tiện nói đến, mà cái còn lại là giường sắt vốn dùng để phanh thây.
Bọn họ gắt gao cột tay chân Ngụy Vô Tiện vào giường sắt, dùng mũ giáp khóa đầu lại, để hắn hoàn toàn không thể động đậy. Sau đó, cho hắn ăn Thanh Thần Đan, phòng ngừa hắn vì đau đớn mà cắn đứt đầu lưỡi mình, nhét khăn bông sạch vào trong miệng hắn. >
Cảnh tượng này, quả thực giống như muốn giải phẫu người sống.
Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được thân thể Lam Vong Cơ không ngừng run rẩy, tay đặt ở bên hông hắn tựa như muốn ghì hắn vào cơ thể y, mười ngón dùng sức đến mức hắn sắp không nhịn được.
"Lam Trạm, ngươi.. đừng nhìn."
Đây là lần thứ hai hắn nói như vậy.
"Muốn.. xem.." Lam Vong Cơ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
Ngụy Vô Tiện không nói chuyện nữa, kỳ thật hắn biết Lam Vong Cơ nhất định sẽ kiên trì xem tiếp. Lúc y bướng bỉnh, cũng không kém hơn mình chút nào.
< Ôn Tình hít sâu một hơi, đôi tay không hề run rẩy, loại thời điểm này dù nàng có không đành lòng đến mấy, cũng phải lấy thái độ bình tĩnh thậm chí lãnh khốc đi hoàn thành chuyện này.
Lưỡi đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo đâm vào bụng Ngụy Vô Tiện, chưa từng có kinh nghiệm thực hiện nên Ôn Tình thập phần cẩn thận, từng chút cắt ra linh mạch, sợ một khi không cẩn thận tổn thương viên Kim Đan nho nhỏ kia. Lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, cảm giác đau đớn phóng đại gấp mười lần tàn phá lý trí của hắn, trừ đau ra, cái gì hắn cũng không cảm giác được, não bộ trống rỗng.
Đôi tay Ngụy Vô Tiện bóp cạnh giường sắt đến biến dạng, khăn bông bị cắn trong miệng đã dính máu đỏ. Hắn muốn giãy giụa, nhưng cả người bị trói chặt, hắn chỉ có thể nổi gân xanh dữ tợn trên trán, toàn thân vô lực run nhè nhẹ.
Rất nhanh, hắn đã mất hết sức, đôi tay vô lực gác ở trên giường sắt, kể cả cắn khăn bông trong miệng cũng không được.
Sau khi hắn cảm giác như đã qua mấy trăm năm, cảm giác đau đớn chợt yếu bớt, mà hậu quả khi thả lỏng là ý thức bắt đầu mơ hồ, ánh mắt rệu rã.
Thấy ánh mắt người này ảm đạm đi, Ôn Ninh sốt ruột: "Ngụy công tử, ngươi, ngươi phải cố gắng.."
Ngụy Vô Tiện nỗ lực chuyển động tròng mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mấp máy cánh môi, Ôn Ninh thấy rõ ràng, hắn bảo: "Thanh Thần Đan."
"Nhưng.. nhưng.." Nhớ đến hiệu quả đáng sợ của Thanh Thần Đan, Ôn Ninh do dự không biết nên làm sao bây giờ.
"Cho hắn!" Ôn Tình đang tập trung chú ý mổ đan, mồ hôi đầy đầu đột nhiên hét lớn, nàng căn bản không cần xem cũng biết gia hỏa này muốn làm gì. >
Mổ đan kéo dài hai ngày một đêm, mọi người nhìn máu tươi đỏ thắm chảy xuống dưới chân, đây là máu của Di Lăng lão tổ, người bị bọn họ chỉ trích là "vong ân phụ nghĩa", "phát rồ".
Lam Vong Cơ gắt gao ôm Ngụy Vô Tiện, trái tim đau đớn như bị lăng trì, hận không thể trở lại khi đó lấy thân thể thay thể.
Mà Giang Trừng nhìn qua như là sắp nổi điên tại chỗ.
< Kim Đan, thật xinh đẹp.
Nhìn viên Kim Đan tản ra ánh sáng ấm áp trong tay Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện nghĩ như vậy.
Ôn Tình cầm Kim Đan nhìn Ngụy Vô Tiện, ném qua một câu "Cầm máu cho hắn" liền rời đi. Mau chóng dời Kim Đan đi, khỏi xen vào chuyện của Ngụy Vô Tiện, đây là việc bọn họ đã thương lượng trước.
Ôn Ninh dựa theo những gì Ôn Tình dạy cầm máu cho Ngụy Vô Tiện, mà lúc này dược hiệu của viên Thanh Thần Đan thứ hai chưa mất, quá trình cầm máu này đối với Ngụy Vô Tiện là một tra tấn khác. >
"Ô ô ô ô, Ngụy tiền bối thật đáng thương!"
"Ngụy tiền bối tốt như vậy, vì sao phải thừa nhận đau đớn như vậy!"
"Oa!"
Một đám tiểu bối khóc lớn, bao gồm tiểu bối Lam gia, hoàn toàn đã không còn hình tượng.
"Khóc cái gì, khóc tang hả? Người còn ở đây, còn chưa chết nè!" Ngụy Vô Tiện tuy rằng ghét bỏ kỳ thật ê ẩm cả mũi nói, "Đừng khóc, vốn đã không đẹp hơn ta, càng khóc càng xấu."
Các thiếu niên hít mũi, Lam Tư Truy nghẹn ngào: "Ngụy tiền bối, chúng ta không khóc."
Thông minh như hắn, sao mà không biết Ngụy Vô Tiện muốn hòa hoãn bầu không khí một chút. Người này chính là vậy đó, chỉ biết nghĩ đến người khác, vết sẹo chôn dấu đã lâu bị xé mở đến máu chảy đầm đìa, trong lòng hắn rõ ràng cũng rất đau.
< Dược hiệu của Thanh Thần Đan vừa qua đi, Ôn Ninh thấy Ngụy Vô Tiện sắp sửa ngủ, nhưng người này lại tái mặt, ánh mắt rệu rã vô hồn nhìn chằm chằm hắn: "Ôn Ninh.. cùng ta.. nói chuyện đi."
"Ngụy công tử?" Ôn Ninh kỳ quái, "Ngươi.. Ngươi không nghỉ ngơi trong chốc lát sao?"
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng lắc đầu, câu ra một mỉm cười rất nhỏ: "Cùng ta.. nói chuyện.." >
"Vì.. vì sao chứ?"
Lúc này không nghỉ ngơi cho tốt, còn ráng chống đỡ là sao?
< Ôn Ninh cùng Ngụy Vô Tiện hàn huyên rất nhiều, trên thực tế đa số là Ngụy Vô Tiện nói, Ôn Ninh nghe. Cũng không biết người này sao lại thế, rõ ràng suy yếu không chịu nổi, còn ở chỗ này lải nhải.
Đến khi Ôn Tình lần nữa vào nhà, Ngụy Vô Tiện không nói, một đôi mắt không có tiêu cự nhìn nàng chằm chằm.
Trên mặt Ôn Tình tràn đầy mỏi mệt, hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, vừa mổ đan vừa di đan, cũng rất mệt. Nhưng nàng không lập tức nghỉ ngơi, bởi vì nàng biết, có người còn đang chờ đợi.
"Di đan rất thành công."
Năm chữ rất đơn giản, Ôn Ninh đang nhìn Ngụy Vô Tiện, phát hiện hắn đã ngất.
Hắn đối với mình không đủ tự tin, sợ là một khi ngủ thì không dậy nổi, liền gắng gượng đến khi kết thúc di đan mới thực sự ngất xỉu. >