【 "..."
Lam Vong Cơ tự mình lẩm bẩm: "Vì sao ta muốn ở đây cùng ngươi nói những lời vô nghĩa."
Bất tri bất giác, Ngụy Vô Tiện dịch tới bên người y ngồi xuống, không biết sống chết nói: "Bởi vì không có cách nào, cái chỗ này chỉ còn hai con người xui xẻo như chúng ta. Ngươi không cùng ta nói lời vô nghĩa, còn có thể nói với ai?"
Lam Vong Cơ liếc cái người vừa lành sẹo đã quên đau một cái. Ngụy Vô Tiện vừa muốn hướng y cười hì hì một cái, bỗng nhiên thấy y cúi đầu. Ngụy Vô Tiện kêu thảm thiết: "A a a a a a a a a a a a a a a a a a a câm mồm! Câm mồm, câm mồm, câm mồm!"
Lam Vong Cơ chôn sâu ở khuỷu tay hắn, gắt gao cắn tay hắn, nghe tiếng không những không buông miệng, mà răng càng dùng sức.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi còn không buông ra? Không buông ra thì ta đá ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi có thương tích ta sẽ không đá ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng cắn! Đừng cắn! Ta lăn! Ta lăn! Ta lăn, ta lăn, ta lăn, ngươi buông ra ta liền lăn!"
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm hôm nay ngươi điên rồi! Ngươi là cẩu! Ngươi là cẩu! Đừng cắn!"
Chờ Lam Vong Cơ phát điên xong, cắn đủ lâu, Ngụy Vô Tiện lăn long lóc nhảy tót lên, ngã nhào vọt tới một bên sườn khác của động ngầm này, nói: "Ngươi đừng tới đây!" 】
Râu của Lam Khải Nhân sắp sửa bay lên trời: "Vong Cơ, sau khi trở về, ngươi cũng chép gia quy cho ta!"
Lam Vong Cơ: "Vâng, thúc phụ."
Lam Khải Nhân:. Ta vẫn luôn cho rằng cái đầu heo Ngụy Vô Tiện này ủi đi cải trắng ta cực cực khổ khổ nuôi dưỡng, không nghĩ tới cư nhiên là cải trắng của ta động tay trước!
【 "Có lẽ không phải quái vật. Ngươi xem, nó giống con gì."
Ngụy Vô Tiện nói: "Con rùa!"
Lam Vong Cơ: "Có một loại linh vật, có hình thái như thế."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thần thú Huyền Vũ?" Huyền Vũ, còn gọi là Huyền Minh, kết hợp giữa rùa và rắn, là thuỷ thần, ở Bắc Hải, cũng ở phương bắc, nên cũng là thần ở phương bắc.
Lam Vong Cơ gật đầu. Răng Ngụy Vô Tiện sáng lên, nói: "Thần thú này trở thành bộ dáng như vậy, toàn là răng nanh, còn ăn thịt người, so với truyền thuyết không quá giống."
Lam Vong Cơ nói: "Tất nhiên đây không phải thần thú Huyền Vũ đứng đắn. Mà là một con bán thành phẩm hóa thần thất bại, bị yêu hóa. Còn có thể nói, là một con thần thú Huyền Vũ dị dạng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Dị dạng?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta từng thấy trong sách cổ ghi chép. 400 năm trước Kỳ Sơn từng xuất hiện một con" Huyền Vũ giả "làm loạn. Hình thể khổng lồ, thích ăn người sống, có tu sĩ gọi là "Đồ Lục Huyền Vũ"."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thứ Ôn Triều mang chúng ta đi săn, là con Đồ Lục Huyền Vũ hơn bốn trăm tuổi này?"
Lam Vong Cơ nói: "Hình thể so với trong sách cổ ghi càng khổng lồ, nhưng hẳn là không sai." 】
Rốt cuộc đã bình thường hơn..
Chúng tu sĩ rơi lệ đầy mặt, bọn họ thật sự không muốn xem Hàm Quang Quân làm sao ghen và Di L0ăng lão tổ làm sao rớt EQ. Ngươi nói tình cảnh của các ngươi nguy hiểm như thế, thì đừng làm chuyện gì lung tung, chúng ta mau mau giải quyết con rùa này xong rồi đi ra ngoài nói chuyện sau không được sao?
【 Lam Vong Cơ nói: "Không có. Từng có một nhóm tu sĩ liên hợp chuẩn bị xử lý, nhưng năm ấy vào đông, vừa lúc có một trận tuyết lớn, vô cùng lạnh lẽo, con Đồ Lục Huyền Vũ kia liền biến mất, từ đây chưa từng xuất hiện."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngủ đông." Dừng một chút, Ngụy Vô Tiện nói: "Thế nhưng tuy nói là ngủ đông, cũng không cần ngủ 400 năm lâu như vậy? Ngươi nói Đồ Lục Huyền Vũ này thích ăn người sống, đến tột cùng nó ăn hết bao nhiều người?"
Lam Vong Cơ nói: "Sách có ghi, năm đó mỗi một lần nó xuất hiện, nếu ăn ít thì hai ba trăm người, nhiều thì cả một thôn trang thành trì. Vài lần làm loạn, ít nhất cũng phải ăn hơn năm nghìn người."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nga. Vậy là do ăn no quá." 】
Cái quái gì đây?
Giang Trừng đỡ trán: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có phải là kẻ phá hư không khí không, ngay lúc tình huống đã nguy cấp như vậy, ngươi còn có tâm tư nói cái gì ngủ đông cái gì ăn no quá, ngươi không thể có chút cảm giác nguy hiểm sao? Làm sao mà một cuộc hội thoại đứng đắn tới lượt ngươi liền thay đổi?"
"Ta lại không có nói sai, cái con giống như con rùa kia nhau khẳng định sẽ ngủ đông, Lam Trạm lại nói mùa đông con rùa kia biến mất, ta nghĩ rắng nó ngủ đông có cái gì không đúng?" Ngụy Vô Tiện không phục, "Hơn nữa còn ăn hơn năm nghìn người, còn không phải no căng bụng? Rõ ràng ta phân tích thực nghiêm túc được không."
Nghiêm túc?
Mọi người mặt không biểu tình, nếu gia hỏa này thật sự có thể nghiêm túc, vậy thì bọn họ quá không nghiêm túc.
【 "Đợi không được."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ân?"
Lam Vong Cơ nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã bị đốt."
Ngụy Vô Tiện thử thăm dò: ".. Người vẫn còn đi? Thúc phụ ngươi, ca ca ngươi."
Hắn vốn tưởng rằng, ngày cả gia chủ Lam gia, phụ thân Lam Vong Cơ trọng thương, hẳn là còn Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần có thể chủ trì đại cục. Lam Vong Cơ lại đờ đẫn nói: "Phụ thân sắp không còn nữa. Huynh trưởng mất tích."
Ngụy Vô Tiện đang cầm nhánh cây vẽ bậy trên mặt đất thì dừng lại. Khi lên núi tên đệ tử thế gia kia có nói qua, gia chủ Lam gia trọng thương. Nhưng hắn không nghĩ tới, thương nặng đến nông nỗi "sắp không còn nữa". Có lẽ hai ngày này Lam Vong Cơ mới thu được tin tức mới nhất, nói rằng phụ thân y sắp không được.
Tuy rằng gia chủ Lam gia hàng năm bế quan, hai tai không màng chuyện bên ngoài, nhưng phụ thân chính là phụ thân. Hơn nữa Lam Hi Thần còn mất tích, khó trách hôm nay Lam Vong Cơ phá lệ u sầu, hỏa khí cực lớn. Ngụy Vô Tiện nhất thời có chút xấu hổ, không biết nói gì.
Ai ngờ, hắn mơ màng hồ đồ vừa quay đầu lại, cả người đều cứng lại. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tựa như noãn ngọc của Lam Vong Cơ, càng chiếu rõ một giọt nước mắt bên má y. 】
Mọi người cũng cứng lại, Hàm Quang Quân chưa bao giờ thất thố, cư nhiên khóc ở trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Một giọt nước mắt trong suốt kia, phảng phất như chiếu ra cái tàn nhẫn của thời đại kia, làm người ta không nhịn được vì vậy mà chua xót.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ để ở bên hông mình, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy, thật sự dọa chết ta."
"Đã đi qua." Lam Vong Cơ nhìn Thanh Hành Quân đã trở về, cùng với Lam phu nhân bên người hắn, đáp lại ái nhân của mình.
Lam Khải Nhân thở dài, uất nghẹn vừa rồi nhịn trong ngực kia cũng tan không ít, đồng thời thấy Ngụy Vô Tiện cũng thuận mắt hơn một chút. Rốt cuộc, ở thời điểm gian nan thống khổ kia, là người này ở bên cạnh cháu trai nhà mình.
【 Lam Vong Cơ nói: "Từ bên trong công phá."
Mai rùa kiên cố như thành lũy, phần da cứng rắn vô cùng, nhìn như không thể phá hủy. Nhưng càng là như thế, bộ phận cơ thể nó giấu trong mai rùa, có khả năng càng yếu ớt. Về điểm này, Ngụy Vô Tiện đã nhiều ngày cũng nghĩ tới, trong lòng hiểu rõ.
Hắn rõ ràng hơn, còn lại là cục diện trước mắt. Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, trạng thái hiện tại của bọn họ vừa mới đạt đỉnh. Mà càng chờ đợi, lập tức sẽ dần dần kém xuống. Mà ngày thứ tư đã qua, người đến cứu viện, vẫn chưa có tới.
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng toàn lực phản kích. Nếu hai người có thể hợp lực gϊếŧ chết con Đồ Lục Huyền Vũ này, liền có thể từ cái hang dưới đáy đầm nước đen chạy thoát. 】
Rốt cuộc đã tới, mọi người cất lên tinh thần, bỏ qua không khí ngưng trệ lúc trước, nhìn không chớp mắt thiếu niên Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện.
Gϊếŧ Đồ Lục Huyền Vũ, tuy rằng lúc trước Ôn Triều không biết xấu hổ đem công lao này thêm vào người mình, nhưng trừ phi là não tàn mới có thể tin chuyện bịa đặt của hắn. Con rùa này khẳng định là hai người này gϊếŧ. Chỉ là hai người này đều nói là đối phương gϊếŧ, cũng không biết rốt cuộc nên tin ai, cái này thì tốt, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy.
Đối với sự phấn chấn của những người này Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ khó hiểu: Hiện tại bổn lão tổ cùng Lam Trạm kết đạo lữ, ai gϊếŧ còn không giống nhau sao!
【 Ngụy Vô Tiện hai chân đạp xuống "bẹp", như là dẫm phải một tầng bùn lầy cực dày, "bùn" còn có pha nước, một mùi tanh tưởi che trời lấp đất, khiến hắn suýt nữa mắng ra tiếng.
Mùi tanh này vừa thối rữa vừa ngọt tanh, làm cho Ngụy Vô Tiện nhớ tới trước kia hắn ở một bên hồ ở Vân Mộng nhìn thấy một con chuột chết to tướng, hắn nắm mũi, thầm nghĩ: "Địa phương quỷ quái này.. May mắn không để Lam Trạm tiến vào. Liền hắn cái kia mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, ngửi thấy mùi này còn không lập tức nôn ra. Không nôn cũng bị thối đến ngất xỉu." 】
"Đã khi nào rồi, ngươi còn nghĩ đến Lam Vong Cơ?" Giang Trừng thật là bái phục người này rồi.
Ngụy Vô Tiện xem thường: "Vô nghĩa, không nghĩ đến Lam Trạm, chẳng lẽ ta nghĩ đến ngươi?"
Giang Trừng: Đoạn tụ chết tiệt, lăn!
【 Hắn vươn tay, sờ được thứ gì đó, rất dài, rất cùn, bề ngoài toàn là sắt gỉ.
Trong nháy mắt cầm lấy nó, bên tai Ngụy Vô Tiện vang lên tiếng thét chói tai. Tiếng thét này tựa như có hàng vạn người ở bên tai hắn phát ra tiếng khóc thét tuyệt vọng tê tâm liệt phế, thoáng chốc một luồng khí lạnh theo cánh tay hắn bò đến toàn thân, Ngụy Vô Tiện giật mình một cái, đột nhiên rút tay về, thầm nghĩ: "Thứ gì vậy, oán niệm quá mạnh!" 】
"Đây.. Đây là thứ gì?" Da đầu Lam Cảnh Nghi tê dại, phải biết rằng, hiện tại bọn họ chính là "Người lạc trong cảnh", luồng khí lạnh kia làm cho bọn họ đều không nhịn được giật mình.
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, còn chưa nói gì, đã bị người cắt ngang.
"Đây là khối sắt nguyên bản dùng để chế tác Âm Hổ Phù." Tiết Dương híp mắt, thần sắc ý vị trong mắt không rõ.
Ngụy Vô Tiện liếc cảnh cáo hắn: "Đúng vậy, chính là khối sắt nát kia."
Khối sắt.. nát..
Một đám người chưa kịp bạo phát.
【 Lam Vong Cơ gắt gao kéo dây cung, một khắc cũng không buông, kiên trì được ba canh giờ.
Sau ba canh giờ, Đồ Lục Huyền Vũ mới dần dần bất động. Điểm yếu của yêu thú bị Lam Vong Cơ dùng dây cung chém đến sắp rời khỏi thân thể, dùng sức quá độ, lòng bàn tay y đã đầy máu tươi cùng vết thương. 】
Rốt cuộc cũng chết!
Mọi người thở ra một hơi, trái tim bị nhấc lên cũng thả xuống. Sau đó lại kinh hãi, một con yêu thú như vậy, chỉ sợ là bọn họ của hiện tại, cũng chưa chắc có thể thành công gϊếŧ chết, nhưng lúc ấy hai người này chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Hàm Quang Quân còn chưa tính, thiên phú và thực lực của Ngụy Vô Tiện rõ ràng không thua Hàm Quang Quân, vì sao cố tình muốn từ bỏ chính đạo, đi theo Quỷ đạo? Xem biểu hiện của hắn sau khi được hiến xá, cũng không giống đặc biệt phát rồ a..
* * * Phân cách ta vẫn đánh giá cao mình-----
Ta đánh giá mình quá cao, ta còn tưởng rằng một chương này có thể viết《 Vong Tiện 》..