Ngụy Vô Tiện sợ hãi: "Nhị ca ca, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi đừng tức giận, sau khi trở về tất cả đều chiều ngươi được không."
Lam Vong Cơ, nhìn hắn: "Mỗi ngày."
Ngụy Vô Tiện vì eo mình bi ai.
【 "Ngôn từ cợt nhả."
Nàng đột nhiên phản ứng lại, đây là lấy ý nghĩa của "Miên miên tư viễn đạo"
* trêu đùa nàng, oán hận dậm chân nói: "Ai nhớ ngươi. Ngươi thật không biết xấu hổ."
Vài tên thiếu nữ cười làm một đoàn, sôi nổi nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự rất không biết xấu hổ nha!"
"Chưa thấy qua người đáng ghét như vậy!"
"Ta nói cho ngươi, nàng tên.."
Miên Miên lôi kéo các nàng, nói: "Đi, đi! Các ngươi không được nói với hắn!"
Ngụy Vô Tiện ở phía sau hô: "Đi thì được, cho ta một cái túi thơm đi! Không để ý tới ta? Không cho? Không cho thì ta tìm người khác hỏi tên ngươi, sẽ có người nói cho ta.."
Còn chưa nói xong, ở phía trước ném tới một cái túi thơm, không nghiêng không lệch nện ở ngực hắn, Ngụy Vô Tiện "Ai da" giả bộ đau đớn, dây túi thơm ở trên ngón tay xoay vòng vòng, trở về bên người Lam Vong Cơ, vừa quay vừa cười. Thấy sắc mặt Lam Vong Cơ càng thêm lạnh lẽo, hỏi: "Thế nào? Lại nhìn ta như vậy. Đúng rồi, chúng ta vừa nói đến chỗ nào rồi? Tiếp tục nói. Ta cõng ngươi nha?"
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ngươi đối ai đều là bộ dạng tùy tiện phóng đáng như vậy sao."
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là vậy?"
Lam Vong Cơ rũ mắt, sau một lúc lâu, mới nói một tiếng: "Khinh cuồng!" 】
Nhìn Ngụy Vô Tiện như vậy, mọi người trầm mặc thật sâu.
Cho nên mới nói, ngươi rốt cuộc là như thế nào biến thành đoạn tụ?
Lam Khải Nhân: Ngụy Vô Tiện, vì cái gì ngươi không tiếp tục bộ dáng tùy tiện phóng đáng kia của ngươi, ta không nói ngươi còn không được sao, ngươi không cần làm bẩn cải trắng nhà ta!
【 "Ta không phải muốn đi chọc hắn. Ngươi nhìn chân hắn đi, mấy ngày nay bôn ba lăn lộn thương thế khẳng định chuyển biến xấu, thật sự che giấu không được mới bị người khác nhìn ra. Hắn mà còn như vậy, cái chân kia hơn phân nửa là muốn phế bỏ. Ta cõng hắn."
Giang Trừng càng nắm chặt hắn: "Ngươi lại không thân với hắn! Không phát hiện hắn chán ghét ngươi sao? Ngươi cõng hắn? Chỉ sợ nửa bước hắn cũng không muốn gần ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Hắn ghét ta cũng không sao, ta không ghét hắn. Ta bắt được hắn liền cõng lên, hắn còn có thể ở trên lưng ta bóp chết ta chắc."
Giang Trừng cảnh cáo: "Chúng ta cả chính mình cũng không rảnh lo, nào có rảnh đi quản chuyện vớ vẩn của người khác?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thứ nhất, việc này không vớ vẩn. Thứ hai, những việc này, dù sao cũng phải có người quản." 】
Lam Khải Nhân thần sắc hơi tốt lên, nhưng tưởng tượng đến những chuyện tốt gia hỏa này làm, ân, cho dù lúc ấy ngươi có quan tâm Vong Cơ cũng không thay đổi được chuyện lúc trở về phải chép gia quy.
【 "Ngươi đưa chúng ta tới nơi này, nói là tới săn yêu thú, vậy xin hỏi đến tột cùng là loại yêu thú gì? Báo trước cho chúng ta một thời gian, dễ hợp tác đối phó, sẽ không như lần trước tay chân luống cuống."
Ôn Triều nói: "Báo cho các ngươi?" Hắn ngồi dậy, trước chỉ Kim Tử Hiên, lại chỉ chính hắn, nói: "Các ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần mới nhớ? Không được nhầm, các ngươi, chẳng qua là thủ hạ của ta, ta mới là người phát ra mệnh lệnh. Ta không cần người khác tới đề nghị ta cái gì. Người chỉ huy tác chiến và điều binh khiển tướng chỉ có ta. Đánh bại yêu thú, cũng chỉ có ta!" 】
Tiểu công tử Ôn gia Ôn Triều, thành công làm tất cả tu sĩ thấy được chuyện này cảm thấy ghê tởm.
【 Chưa thấy được yêu thú hắn mong muốn, Ôn Triều có chút nóng nảy. Hắn mắng hai câu, bỗng nhiên "linh cơ vừa động", nói: "Tìm một người, treo lên nhỏ chút máu, đem thứ kia dẫn ra."
Yêu thú phần lớn thị huyết như cuồng, nhất định sẽ bị mùi máu nồng nặc cùng người sống không thể động đậy treo ở giữa không trung hấp dẫn đi ra.
Vương Linh Kiều lên tiếng, lập tức chỉ hướng một thiếu nữ, phân phó: "Nàng đi."
Thiếu nữ kia đúng là người vừa rồi ở trên đường tặng túi thơm - "Miên Miên".
Nàng đột nhiên bị chỉ điểm, cả người đều ngốc. Ở điểm này, Vương Linh Kiều nhìn như tùy ý, kỳ thật ấp ủ đã lâu. Người các thế gia đưa đến đây phần lớn là thiếu niên, bởi vậy, đối với thiếu nữ có số lượng hiếm hoi, Ôn Triều có chút nhịn không được, chú ý hơn một chút, đặc biệt là Miên Miên, tướng mạo không tồi, còn bị Ôn Triều động tay động chân chiếm tiện nghi vài lần, nàng chỉ có thể nén giận, Vương Linh Kiều lại sớm nhìn ở trong mắt, hận ở trong lòng. 】
"Hai người kia thật là quá ghê tởm, Ngụy tiền bối cùng Hàm Quang Quân không có giáo huấn bọn họ sao?" Lam Cảnh Nghi thật sự là chịu không nổi.
Giáo huấn? Đương nhiên là có, chỉ đáng tiếc không gϊếŧ chết bọn họ.
【 Miên Miên trong lòng biết nếu bị treo lên, hơn phân nửa là có đi mà không có về, hốt hoảng chạy trốn. Nhưng nàng trốn nơi nào, người ở nơi đấy lập tức tản ra một tảng lớn. Ngụy Vô Tiện vừa nhẹ nhàng di chuyển, lập tức bị Giang Trừng gắt gao túm chặt. Miên Miên bỗng nhiên phát hiện có hai người lù lù bất động, vội vàng trốn ở phía sau bọn họ, run bần bật.
Hai người này đúng là Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ. Ôn thị gia phó đi lên chuẩn bị trói người thấy bọn họ không có ý tứ tránh ra, quát: "Cút sang một bên!"
Lam Vong Cơ hờ hững không đáp.
Thấy tình thế không đúng, Ôn Triều cảnh cáo nói: "Các ngươi đang làm gì? Không hiểu tiếng người? Hay là muốn anh hùng cứu mỹ nhân?"
Kim Tử Hiên nhướng mày nói: "Đủ chưa? Để người khác làm lá chắn thịt cho ngươi còn chưa đủ, hiện tại còn muốn người sống lấy máu làm mồi nhử cho ngươi?"
Ngụy Vô Tiện hơi hơi kinh ngạc: "Thằng nhãi Kim Tử Hiên này, thế nhưng còn có vài phần can đảm." 】
Có vài phần can đảm Kim Tử Hiên: "Ở trong mắt ngươi ta rốt cuộc là như thế nào."
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái: "Đại thiếu gia, bệnh công chúa, kim khổng tước, mọi lúc mọi nơi đều muốn đánh ngươi."
Giang Trừng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cho tới bây giờ, nhìn đến tên tỷ phu tiện nghi này hắn vẫn là có chút không vừa mắt.
【 Kim Tử Hiên hừ hừ cười lạnh, cũng không động đậy. Lam Vong Cơ phảng phất như không nghe thấy, tĩnh lặng như ngồi thiền.
Nhưng mà, một bên có một môn sinh của Cô Tô Lam thị, nghe từ ngữ uy hϊếp của Ôn Triều, vẫn hơi run rẩy, lúc này rốt cuộc không nhịn được, vọt lên, bắt lấy Miên Miên, chuẩn bị động thủ trói nàng. Chân mày Lam Vong Cơ nghiêm lên, lập tức đánh ra một chưởng, đánh hắn qua một bên.
Tuy rằng một câu y cũng chưa nói, nhưng biểu tình nhìn xuống tên môn sinh kia không giận mà tự uy, ý vị trong mắt không cần nói cũng biết: Cô Tô Lam thị có loại môn sinh như ngươi thật đáng xấu hổ! 】
Lam Khải Nhân lại một lần bị chọc tức, chỉ vào người nọ: "Đây đây đây, đây là ai, Cô Tô Lam thị thế nào có loại người như vậy!"
"Tô Thiệp."
Tô Thiệp?
Mọi người nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra người kia, chắc là không được hồi sinh. Ngay cả Kim Quang Dao và Tiết Dương đều sống lại, hắn lại không có, cũng không biết là vì sao.
Tử Tịch: Vì sao? Lão nương lười đi tìm một cái hồn phách pháo hôi rác rưởi như vậy không được sao?
* * *
Lời của editor
(*): Trích từ bài Ẩm mã Trường Thành quật hành của Thái Ung