【 Giang Trừng nháy mắt cứng lại, Ngụy Vô Tiện giận không thể át phi thân nhào lên, ra quyền liền đánh. Kim Tử Hiên tuy rằng sớm có phòng bị, lại không dự đoán được hắn nhanh chóng làm khó dễ như thế, lời còn chưa dứt đã đánh tới, ăn một quyền, nhất thời liệt nửa bên mặt, không rên một tiếng, lập tức đánh trả.
Một trận này đánh đến kinh động hai đại thế gia. Cùng ngày, Giang Phong Miên cùng Kim Quang Thiện từ Vân Mộng cùng Lan Lăng chạy đến Cô Tô. 】
Quả nhiên, làm ra chuyện này vẫn không bị đánh kia quả thực không khoa học..
【 "Thật ra ngươi quỳ đủ thành thật."
Ngụy Vô Tiện vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Ta thường xuyên bị phạt quỳ ngươi lại không phải không biết. Nhưng thằng nhãi Kim Tử Hiên này được nuông chiều từ bé khẳng định chưa bị phạt quỳ, hôm nay không quỳ đến hắn kêu cha gọi mẹ ta không phải họ Ngụy."
Giang Trừng cúi đầu một lát, nhàn nhạt nói: "Phụ thân tới."
Ngụy Vô Tiện nói: "Sư tỷ không có tới đi?"
Giang Trừng nói: "Nàng tới làm gì? Xem ngươi làm thế nào để nàng mất mặt sao? Nếu nàng tới, chỉ có thể là tới bồi ngươi, đưa thuốc cho ngươi?"
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, nói: ".. Nếu sư tỷ tới thì tốt. May mắn ngươi không có động thủ."
Giang Trừng nói: "Ta muốn động thủ, nếu không phải bị ngươi đẩy ra, bên mặt kia của Kim Tử Hiên cũng không thể nhìn." 】
Kim Tử Hiên:. Ngụy Vô Tiện ta cảm ơn ngươi..
【 Ngụy Vô Tiện nói: "Vẫn là không nên, như bây giờ mặt hắn không đối xứng càng xấu hơn một chút. Ta nghe nói thằng nhãi này giống như khổng tước đặc biệt yêu quý gương mặt của mình, không biết giờ phút này nhìn gương có cảm tưởng gì?" 】
Kim Tử Hiên: Ta thu hồi lời nói lúc nãy..
【 "Ngươi đi đi, không cần theo ta. Vạn nhất Lam Vong Cơ lại tới nữa, ngươi sẽ bị hắn bắt được. Có rảnh thì đi xem một chút bộ dáng tên ngu Kim Tử Hiên kia bị phạt quỳ đi."
Giang Trừng hơi hơi kinh ngạc: "Lam Vong Cơ? Hắn tới làm gì? Hắn còn dám tới gặp ngươi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hắn còn dám tới gặp ta, thật là dũng khí đáng khen. Đại khái là thúc phụ hắn gọi tới xem ta có quỳ tốt không." 】
Không phải, vì cái gì nghe đoạn đối thoại này ta cảm thấy Hàm Quang Quân có cái gì thực xin lỗi ngươi a, tại sao y không dám gặp ngươi?
【 Ngụy Vô Tiện nói: "Lúc ấy ta quỳ rất tốt. Chờ hắn đi được một đoạn, ta liền cầm nhánh cây cúi đầu ở bên cạnh đào hố, là đống bên chân ngươi đó, chỗ đó có hang kiến, ta thật vất vả mới tìm được. Chờ thời điểm hắn quay đầu lại, nhìn thấy bả vai ta đang run rẩy, khẳng định cho rằng ta khóc, lại đây hỏi ta. Ngươi nên xem biểu tình của hắn khi thấy hang kiến."
"..."
Giang Trừng nói: "Ngươi nên mau mau cút về Vân Mộng! Ta thấy hắn vĩnh viễn cũng không muốn tái kiến ngươi."
Vì thế, vào lúc ban đêm, Ngụy Vô Tiện liền thu thập đồ đạc, cùng Giang Phong Miên lăn trở về Vân Mộng. 】
Kim Lăng cẩn thận tự hỏi một lát, phi thường tự ngược mà tới một câu: "Ngoại giới đồn đãi Hàm Quang Quân cùng Ngụy Vô Tiện ghét nhau như chó với mèo là do cữu cữu thả ra?"
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"
Tức khắc, một mảnh ho khan hết đợt này đến đợt khác.
Kim tông chủ, ngươi nhìn đến biểu tình cữu cữu ngươi muốn đánh gãy chân của ngươi sao?
【 Vân Mộng.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở đầu thuyền, trong tay một cây cỏ lau vuốt vuốt một chút trên mặt nước, nghĩ rằng quá nhàm chán. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng ngời, đứng lên, hướng tới Liên Hoa Ổ hăng hái phất tay.
Thuyền vừa mới cập bờ, hắn liền gấp không chờ nổi nhảy xuống, ôm lấy một thiếu nữ áo tím.
"Sư tỷ! Ta rất nhớ ngươi!" 】
Nhìn bộ dáng thiếu niên làm nũng, Giang Yếm Ly che miệng cười khẽ, Giang Trừng tỏ vẻ khinh bỉ, Kim Tử Hiên thập phần khó chịu.
【 Phỏng chừng bởi vì ban ngày không cẩn thận nghe được Ngu phu nhân cùng Giang thúc thúc đối thoại, Ngụy Vô Tiện có chút bất an, hắn đánh Kim Tử Hiên là vì tên ngu ngốc kia nói sư tỷ không tốt không sai, nhưng dù sao hắn cũng là vị hôn phu của sư tỷ a, hắn thật không nghĩ tới một trận đánh của mình, Giang thúc thúc cư nhiên trực tiếp cùng Kim gia giải trừ hôn ước.
Trong lòng có tâm sự, Ngụy Vô Tiện hơn nửa đêm ngủ không được, ra bên ngoài tản bộ, sau đó hắn thấy sư tỷ một mình ngồi ở đình viện ngắm trăng.
"Là A Tiện sao? Thế nào lại tới?"
Ngụy Vô Tiện vốn không nghĩ quấy rầy Giang Yếm Ly, do dự một hồi không cẩn thận bị nàng phát hiện, gãi đầu đến bên sư tỷ ngồi xuống.
"Sư tỷ, thực xin lỗi."
"A Tiện ngốc, có cái gì thực xin lỗi, ngươi không phải sẽ vô duyên vô cớ đánh người, nhất định là Kim công tử nói chuyện gì đó làm ngươi sinh khí, ngươi mới động tay. Tới đây, nói cho sư tỷ, Kim công tử nói cái gì chọc giận ngươi thành như vậy?"
Ngụy Vô Tiện ánh mắt bay loạn, vui đùa chắc, những lời khốn kiếp mà Kim Tử Hiên nói, hắn sao có thể nói cho sư tỷ! 】
Giang Yếm Ly cười nhìn về phía Kim Tử Hiên.
Mọi người khó hiểu, quan hệ giữa Ngụy Vô Tiện cùng sư tỷ hắn, vì sao sau đó lại gϊếŧ nàng?
【 Một năm qua đi vội vàng, ở Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện khôi phục thói quen mỗi ngày chèo thuyền bơi lội đánh gà rừng. Sau đó một bên đồng tình Giang Trừng còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị Cô Tô Lam thị tụ tập cũ kỹ, địa phương quỷ quái kia, tra tấn, một bên đem canh xương sườn củ sen sư tỷ làm uống sạch sẽ. 】
Giang Trừng:. Ngụy Vô Tiện ngươi nói một năm kia ngươi giấu ta uống hết bao nhiêu canh.
【 Hôm nay, trên đường đánh gà rừng xong về Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện cực kì tinh mắt thấy được một con thuyền nhỏ, một thiếu niên áo tím từ trong khoang thuyền đi ra lười biếng duỗi eo.
Tròng mắt hắn vừa động, trực tiếp nhảy cầu, nín thở nổi trên mặt nước.
Giang Trừng nhìn đến một gia hỏa cực giống Ngụy Vô Tiện trôi dạt như người chết, lấy trúc cao chọc chọc, kết quả không phản ứng, đang nghĩ có phải người này lại đang chơi trò giả trang thi thể, người này đột nhiên ngẩng đầu lên còn tát nước vào mặt hắn. 】
Giang Trừng: Lúc ấy ta thế nào không chọc chết hắn..