Giao tâm: thổ lộ tình cảm
- ------
Khi TONY trở về, trên bầu trời đã hiện đầy ngôi sao. Gã kéo lỏng cà vạt, một đôi mắt to nửa nhắm nửa mở, mệt mỏi mở miệng: "FRIDAY, bọn họ thế nào?"
FRIDAY trả lời: "Ngài Rogers cùng Cap ở phòng tập nói chuyện với nhau một buổi trưa, ngài Stark tra xét một ít tư liệu."
"Ngài Stark..." TONY lẩm bẩm, gã hơi chần chờ hỏi. "Anh ta ở nơi nào?"
"Ở chỗ này." Thanh âm khàn khàn truyền ra từ trong bóng tối, dọa TONY nhảy dựng.
"Anh sao lại...?!" TONY che ngực, lại xua xua tay, suy yếu nói: "Thôi bỏ đi." Gã ra lệnh. "FRIDAY, bật đèn."
Ánh đèn chậm rãi sáng lên, độ sáng gãi đúng chỗ ngứa (1). Tony tóc đen mắt xanh đón ánh đèn lộng lẫy, chậm rãi nói: "Tôi đang đợi anh trở về."
Có rất ít người sẽ so với chính mình càng hiểu biết chính mình. TONY rất nhanh liền lý giải ý đồ của Tony, gã đi đến quầy bar, xách rượu vang đỏ, lại cầm hai cái ly. Vốn dĩ gã định chọn Whiskey, nhưng nghĩ nghĩ, hai người hay là nên duy trì thanh tỉnh. Không nghĩ tới ngay cả Tony này cũng cự tuyệt. "Không cần rượu." Gã nói. "Tôi đang kiêng rượu."
TONY trừng gã, như là nghe được cái gì không thể tưởng tượng. "Cũng được!" Đối mặt ánh mắt kiên định của Tony, TONY thỏa hiệp. Gã trở lại quầy bar, nhét rượu vang đỏ cùng ly có chân dài trở lại, hỏi: "Cà phê hẳn là được đi?" Sau khi nghe được đáp lại, TONY đổ hai muỗng hạt cà phê vào máy pha cà phê, khởi động máy móc. Bình pha cà phê chậm rãi tràn ngập chất lỏng màu nâu, TONY hưởng thụ hít một ngụm mùi cà phê thơm nồng đậm, hai mắt híp lại, thần thái thả lỏng.
Tony tiếp nhận ly cà phê TONY đưa qua, trước khi uống rất có lễ phép nói cảm ơn.
TONY bất đắc dĩ lắc đầu, phun tào: "Tôi không cho anh nước uống hay sao?! Anh nghe một chút giọng nói của mình đi."
Tony nhấp hai ngụm cà phê nóng, thở phào nhẹ nhõm, khinh phiêu phiêu trả lời: "Đã quên."
Điều này TONY nhưng thật ra có thể lý giải, chuyên tâm tập trung vào một sự kiện — tỷ như lúc gã làm thực nghiệm chẳng hạn, quên ăn cơm, ngủ, uống nước đều không kỳ quái. Gã cũng uống một ngụm cà phê, theo thói quen đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Anh canh giữ ở nơi này là muốn hỏi tôi cái gì?"
Tony lẳng lặng nhìn gã, như là đang quan sát ngôn hành cử chỉ của gã. TONY không được tự nhiên động động, ngay từ đầu gã rất hoài nghi cái người gọi là mình vũ trụ khác này, thật cũng không phải bởi vì gì khác, chính là... Mấy người xem: Bọn họ lớn lên cũng không giống, một người mắt nâu tóc nâu, một người tóc đen mắt xanh; đối nhân xử thế cũng không giống, một người trương dương tùy ý, một người thận trọng từng bước; ngay cả tính cách, hai người cũng chả giống tí gì. Thẳng đến hôm nay, TONY mới từ trong miệng Steve phát hiện chỗ tương tự giữa mình và Tony, đó là một loại hạch linh hồn giống nhau không nói rõ được cũng không thể miêu tả.
Nhưng hảo cảm đối với Tony tăng nhiều, không đại biểu gã có thể đặt bản thân dưới ánh mắt phảng phất giống tia X quang. Vì thế TONY chủ động xuất kích, chân thật đáng tin nói: "Anh rất để ý anh ta."
Gã vốn tưởng rằng điều này có thể làm Tony xuất hiện một ít biến hóa gì đó, cho dù là một chút lỗ hổng cảm xúc đều cũng đủ khiến gã chiếm thế thượng phong. Không nghĩ tới chính là, Tony chỉ là khẽ cười cười. "Tôi đương nhiên để ý anh ấy." Ngữ khí bình đạm đến như là đang tự thuật một cái định lý gì, mà không phải một câu nói nghe giống như lời tỏ tình.
Ngược lại là TONY cảm thấy bên tai có chút nóng. "Nếu anh để ý anh ta như vậy, anh ta rõ ràng cũng để ý anh, hai người vì cái gì không ở cùng nhau?"
Tony nhàn nhạt hỏi: "Anh cảm thấy Captain America sẽ thích đàn ông sao?"
Nếu là trước kia gã khẳng định sẽ kiên định nói 'NO' a! Nếu không thì tại sao gã không đuổi theo STEVE chứ! Một khắc mở hai mắt sau khi rơi xuống từ hố sâu kia, trái tim gã liền cùng lò phản ứng đồng thời bị nụ cười của STEVE đốt sáng lên được không! Nhưng hiện tại, TONY nhớ tới người nào đó vì người nào đó lừa mình sự kiện hai năm kia, tức giận nói: "Kia nhưng không nhất định!"
Tony buông xuống hai tròng mắt. "Cho dù vậy, cũng quá muộn rồi."
TONY thò lại gần, ngồi vào bên người gã, tâm tình phức tạp hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đây là vấn đề mà gã tò mò ngay từ khi hai người kia đến, rốt cuộc... Captain America vì thế đã chết. TONY ở trong lòng tát chính mình một cái, nhắc nhở bản thân, ta chỉ là bởi vì nghĩa vụ đồng đội thôi... Captain America tử vong chính là chuyện đại sự... Nhưng mấy lý do đó cũng không cách nào che dấu một sự thật. Đó chính là, bất luận làm TONY, STARK, vẫn là Iron Man, gã đều không thể đứng ngoài cuộc đối với chuyện của STEVE ROGERS AKA Captain America.
Nghe được TONY hỏi chuyện, bàn tay nắm ly cà phê của Tony căng thẳng. "Này..." Gã hắng giọng. "Đây là một câu chuyện rất dài."
Đối với TONY mà nói, câu chuyện này không chỉ có dài, mà còn khúc chiết ly kỳ, hơn nữa còn rất bi tráng. Gã nghe được hai người bạn tốt đi đến cùng nhau, yêu quý lẫn nhau (2) như thế nào, lại là bởi vì khác biệt lý niệm mà tách ra ra sao, cuối cùng một sống một chết, người còn sống kia hối hận đan xen, suýt nữa thương tiếc cả đời – nếu một người khác không phải lại sống đến giờ mà nói.
Tony che mặt lại. "Anh ấy đúng. Captain America luôn là đúng." Trong thanh âm của gã trộn lẫn khóc nức nở. "Này không đáng."
Bi kịch tính này có thể so với Romeo và Juliet.
TONY không thể tưởng tượng chính là. "Hai người lúc trước vì sao không ở cùng nhau? Ngoại trừ lên giường, có cái gì tình lữ nên làm các anh không trải qua?" Gã hiện tại đã không rối rắm Captain America đã chết, rất rõ ràng, việc này không thể xảy ra ở vũ trụ của bọn họ.
"Chúng tôi kỳ thật từng lên rồi." Đối mặt ánh mắt kinh tủng của TONY, Tony bình tĩnh nói. "Chính là thuần ngủ." Cho dù khóe mắt phiếm hồng cũng không ảnh hưởng đến khí chất bình tĩnh tự nhiên của gã.
TONY run rẩy khóe miệng. "Hóa ra các anh lúc trước gắn bó keo sơn như vậy."
"Chúng tôi hầu như ý kiến đều không nhất trí đối với bất cứ chuyện gì, nhưng chúng tôi chính là thích ngốc tại cùng nhau." Khóe môi Tony treo lên cười, nhưng cho dù là hồi ức đã từng ngọt ngào cũng không thể hủy diệt đau thương trong mắt gã. "Chúng tôi có đồng dạng khởi điểm cùng chung điểm, lại cuối cùng sẽ đi lên hai con đường."
Đúng vậy, TONY cười khổ, cũng giống như gã và STEVE, bọn họ luôn là không ngừng tương ngộ lại không ngừng chia lìa. Bởi vì cùng chung mục tiêu, bọn họ sóng vai mà đứng, đồng dạng là bởi vì cùng chung mục tiêu, bọn họ phân đường mà đi. Gã nên may mắn bọn họ không có đi tới nông nỗi âm dương cách biệt sao?
Ánh mắt Tony xa xưa, trong giọng nói mang theo một loại đạm nhiên cam chịu. "Có đôi khi tôi sẽ thuyết phục anh ấy, có đôi khi ấy sẽ thuyết phục tôi, chúng tôi có thể đồng hành một đoạn đường ngắn, nhưng chung quy vẫn là sẽ tách ra." Gã thở dài thật sâu. "Mà sau khi làm vậy, chúng tôi đều sẽ đối mặt hậu quả càng nghiêm trọng." Kia phần lớn là tâm lý tạo thành không cân bằng, sau đó cảm tình hội che mờ đôi mắt bọn họ, lý trí cũng liền đánh mất theo.
"Vì sao không hề thử một lần đây?" TONY nhún vai, gã so với mình khác vẫn là hơi chút lạc quan, huống chi. "Dù sao anh đã nếm thử đau nhất rồi." Đã từng hoàn toàn mất đi, còn sợ cái gì nữa đây!
Tác giả có lời muốn nói: cách khắc hoạ nhân vật trong 616 sâu sắc cùng hiện thực đến nhiều so với MCU, nhưng đúng là loại sâu sắc cùng hiện thực này khiến cho 616 ngược tột đỉnh QAQ
- -------
(1) Gãi đúng chỗ ngứa: vừa đủ, vừa khéo, vừa đẹp
(2) Tâm tâm tương tích -- 心心相惜, bính âm xīng xīng xiāng xī, nghĩa là những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng yêu quý, đồng tình, ủng hộ lẫn nhau. Đồng nghĩa với thành ngữ thưởng thức lẫn nhau.