🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.STEVE tìm được bản thân vũ trụ khác trong phòng tập thể thao.
Sau khi TONY tức giận cự tuyệt đại tướng Ross thì Rhodey liền trở về quân đội, hiện tại TONY cũng rời đi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. STEVE rốt cuộc tìm được thời cơ nói chuyện riêng với mình khác.
STEVE ngựa quen đường cũ lấy ra cái bao cát từ trong ngăn tủ treo bên cạnh bao cát của Steve. "Có thể nói chuyện sao?"
Steve dừng lại động tác của mình, dùng khăn lông treo trên cổ lau mồ hôi, nhìn STEVE một cái. "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Tôi muốn biết..." STEVE liếʍ liếʍ môi. "Các anh là làm sao lại biến thành như vậy?" Anh muốn nói lại thôi. "Ý tôi nói, giao lưu giữa các anh luôn là... tràn ngập mùi thuốc súng."
"Không bằng trước tiên nói một chút về các anh." Steve cười nhạo một tiếng, lại bắt đầu đánh bao cát. "Anh ta bức cho các anh phải đào vong, anh sao còn có thể hữu hảo đối với anh ta như vậy?"
"Cũng không thể trách Tony được, là chính phủ ép quá chặt." STEVE cũng bắt đầu động tác. "Thời gian để chúng tôi suy xét rất đoản. Coi như Tony bảo đảm hiệp nghị có thể sửa chữa, tôi vẫn là cho rằng sửa chữa xong rồi mới ký thì càng có bảo đảm. Nhưng Tony," Anh hơi tạm dừng một chút, thực mau lại tiếp tục động tác. "Tôi cảm thấy anh ấy lúc đó có thể là bị áy náy làm cho choáng váng đầu óc."
"Thân phận các anh ở chính phủ đều có lập hồ sơ." Steve hỏi. "Các anh cứ tin tưởng chính phủ như thế sao? Vừa nãy..." Anh suy nghĩ xưng hô một chút. "Stark nói là có ý tứ gì?"
"Bởi vì anh ấy là siêu anh hùng đầu tiên." STEVE giải thích. "Cũng là người đầu tiên công bố thân phận mình ở trước mặt toàn thế giới. Các anh không phải à?"
Steve lắc đầu. "Thân phận của chúng tôi cho dù là đối mặt người một nhà ngay từ đầu cũng là bảo mật." Anh nhớ tới thời điểm bọn họ mới vừa quen nhau. "Khi đó Iron Man vẫn luôn tuyên bố mình là vệ sĩ của ngài Stark."
"A, cái này tôi biết này." STEVE cười rộ lên. "Fury từng oán giận với tôi cái này, ngay lúc đó ông ấy xác thực an bài thân phận vệ sĩ cho Iron Man, nhưng Tony trực tiếp tuyên bố mình chính là Iron Man với truyền thông ở trên đài. Fury tức điên!"
"Sau đó thì sao?" Steve một quyền đánh vỡ bao cát, lại lấy cái mới treo lên. "Tôi cực xác định Iron Man là vệ sĩ của Stark là chủ ý của chính Tony."
"Sau đó cái gì?" STEVE khó hiểu hỏi, sau đó anh nói. "Tôi đã sớm muốn hỏi, các anh bên kia có rất nhiều siêu ác nhân sao?"
"Nhiều y như siêu anh hùng." Steve lại bắt đầu một vòng mới, ngầm hiểu nói. "Xem ra các anh không phải."
"Tôi không biết nữa." STEVE nghĩ nghĩ. "Theo lý thuyết chúng tôi chủ yếu là đối kháng Hydra, bọn chúng cũng coi như không tính là siêu tội phạm. Nhưng mà," Anh có chút bối rối nói. "Tony giống như vẫn luôn đang lo lắng cái gì."
"Anh chưa từng hỏi à?" Steve liếc nhìn anh một cái, không cảm thấy đây là chuyện gì lớn. Tony đối với anh vẫn là rất thẳng thắn thành khẩn.
Nhưng đối với STEVE mà nói, chuyện này rất chi là khó khăn. "Tony sẽ không nói." STEVE thở dài. "Trừ phi anh ấy có biện pháp giải quyết, mà biện pháp này còn cần người khác hỗ trợ, bằng không anh ấy sẽ không mở miệng đâu."
Steve đỡ lấy bao cát, kinh ngạc nhìn anh. "Vì sao?"
Vì sao? STEVE bắt đầu hâm mộ mình khác, bởi vì. "Không có vì sao." Anh cười khổ. "Tony chính là người như vậy." Yên lặng ở sau lưng xử lý tốt hết thảy, sau đó ở trước mặt bọn họ bày ra bộ dáng chẳng hề để ý. STEVE mất mát rũ xuống lông mi, dùng bao cát trước mặt phát tiết hết cảm xúc tiêu cực.
Steve nhướng mày. "Anh đối với anh ta tốt như vậy là bởi vì áy náy sao?"
"Đương nhiên không phải." Gương mặt STEVE đỏ bừng, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Nhưng Steve hiểu rõ sức mạnh của huyết thanh, lượng vận động như vậy là sẽ không tạo thành loại hiệu quả này.
"Không hoàn toàn." STEVE nói. "Tôi sợ lại lần nữa xúc phạm tới anh ấy. Anh ấy đáng giá đối xử càng tốt."
Steve thần sắc phức tạp, nhẹ giọng hỏi: "Anh tin tưởng anh ta?"
"Đúng vậy." STEVE ôn nhu nói. "Tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy đáng giá cái này." Nhưng đã quá muộn, anh hiểu ra quá muộn, làm được quá muộn. Anh đã từng hy vọng xa vời bởi vì lựa chọn mà đi ngang qua nhau. Nhưng anh hy vọng một mình vũ trụ khác có thể làm được càng tốt. "Cho nên, anh tức giận là bởi vì anh ấy tự mình dẫn người bắt giữ các anh?"
"Không." Steve phủ nhận. "Nếu anh ấy không dẫn dắt đội, như vậy chính phủ sẽ phái Sentinel (1), mọi chuyện sẽ càng hỏng bét."
"Sentinel? Kia lại là cái gì?" STEVE cũng dừng bao cát trước mặt lại, cầm một lọ thủy đưa cho Steve. "Không phiền nói cẩn thận sao?"
Đó là một câu chuyện rất dài, sau khi nói xong mặt trời đã sắp lặn. Ánh chiều tà xuyên thấu qua bức tường kính trong suốt chiếu vào, lưu lại ấm áp mờ nhạt. Trong phòng tập hai người đều không bật đèn, ánh sáng tối tăm sẽ không ảnh hưởng bọn họ, lại làm cho bọn họ có thể càng thêm mở rộng cửa lòng. Hai thân ảnh gần như giống nhau như đúc vai dựa vai ngồi dưới đất, một người trong đó cầm lấy bình nước uống một ngụm.
"Cho nên anh rốt cuộc ở tức giận cái gì?" STEVE hỏi. "Các anh kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, không có người nào càng hiểu biết đối phương so với các anh. Thậm chí," Anh hâm mộ nói. "Anh so với bất luận kẻ nào đều càng hiểu biết ý tưởng của anh ấy."
"Tôi đã cứu anh ấy, từng đánh anh ấy, từng tin tưởng anh ấy, từng phản bội anh ấy, anh ấy cũng đã làm toàn bộ những chuyện như thế đối với tôi." Steve nói. "Chúng tôi luôn là như thế, anh ấy phản bội trước, tôi mất khống chế trước, sau đó chúng tôi phụ lòng lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau, thẳng đến một người trong đó hỏng mất, cuối cùng hết thảy trở lại điểm ban đầu. Nhưng cho dù là ở thời khắc gian nan nhất của chúng tôi, tôi cũng chưa bao giờ từng hoài nghi cảm tình giữa chúng tôi."
STEVE thành khẩn đánh giá. "Này quả thực làm tôi ghen ghét đỏ mắt."
"Tôi biết không phải tất cả đều là anh ấy sai." Steve tự giễu cười. "Nhưng tôi vẫn là nhịn không được phát tiết bất mãn của mình lên anh ấy."
"Tôi hiểu." STEVE lý giải cười cười. "Lúc ấy, lần đầu tiên tôi cùng Tony gặp mặt," Anh rất rõ ràng lâm vào bên trong hồi ức. "Tôi ở nước Đức đối kháng Loki, anh ấy cứ thế mặc giáp rớt xuống trước mặt tôi." Bộ giáp màu đỏ vàng như là một đạo sao băng xẹt qua phía chân trời hắc ám, nhiễm lên sắc thái hoàn toàn mới cho cuộc sống vốn chỉ toàn đen trắng của mình kể từ khi tỉnh dậy. Đó là màu sắc tươi sáng duy nhất trong cuộc sống mới của anh, thế cho nên anh ôm chờ mong quá cao. "Sau này, tôi phát hiện chúng tôi kỳ thật không hợp nhau như vậy. Tôi biến toàn bộ những bất mãn cùng bất an đối với cuộc sống mới của mình thành thanh kiếm ngôn ngữ." Anh nhớ tới lần đầu tiên khắc khẩu giữa mình và TONY. "Tôi thật sự rất hối hận để lại ấn tượng không tốt cho anh ấy như vậy."
Steve an ủi vỗ vỗ vai anh. "Tôi lần đầu tiên gặp mặt Tony còn đánh một trận cơ, lúc ấy tôi mới từ băng tỉnh lại, cho rằng anh ấy là người của Hydra."
"Tôi là bị SHIELD đào trong băng ra." STEVE nói ra một câu lại một chỗ bất đồng sau đó tự nhiên tiếp tục đề tài. "Nhưng các anh về sau ở chung rất khá, anh là người bạn tốt nhất của anh ấy."
"Đúng vậy!" Steve nặng nề than ra một hơi, cho nên bọn họ là làm sao lại đi đến tình trạng hôm nay đây?
STEVE như suy tư gì nhìn biểu tình của anh, không chút nào uyển chuyển ném bóng thẳng. "Anh yêu anh ấy sao?"
Tác giả có lời muốn nói: 616 là lâu ngày sinh tình, MCU là nhất kiến chung tình.
- ---------
(1) The Sentinel lần đầu tiên được tạo ra bởi Tiến sĩ Bolivar, với mục đích sử dụng chúng để cứu nhân loại khỏi những gì ông coi là mối đe dọa sắp xảy ra đối với sự tồn vong của nhân loại với số lượng người đột biến ngày càng tăng. Có thể lên Wikipedia để biết chi tiết.
Một số Sentinel
Trong comic:
X-Men: Day of Future Past
Lời Editor: trong quá trình edit thì khó tránh khỏi sẽ bỏ sót lỗi, các bạn đọc mà có phát hiện lỗi ở đâu thì chỉ cho tui biết nhé ^^