Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mây Và Biển

Chương 6: Vờ như không quen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tam thái tử ở điện dưỡng thương hơn 1 tuần, Thái tử Minh Vũ không muốn em trai mình mệt nên chưa cho cậu đi học. Thế mà chả biết ai kia lại hằng ngày trong phủ ngóng trông được đi học lại. Cậu cũng biết mình nghĩ gì, nhưng chỉ cảm thấy đi học rất vui.

Rồi hôm nay, nũng nịu một hồi lâu, cuối cùng cùng Thái tử cũng cho cậu đi học trở lại. Nhưng lại căn dặn tuyệt đối không được chạy nhảy, phá phách.

Quốc Thái Bảo

- “Chúng em chào thầy ạ!”

- “Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi học hôm nay”

- “Em chào thầy ạ!” Vân Trường vừa tới đã líu lo.

- “Tam hoàng tử, rất vui vì người đi học lại” Thái sư nói

- “Đa tạ Thái sư quan tâm!”

- “Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi học” Thấy Vân Trường đã ngồi vào chỗ, Thái sư tiếp tục giảng bài.

Hôm nay, không biết Vân Trường ăn phải cái gì, mà ngồi học ngay ngắn, không quậy phá, không ăn vặt, không chọc ghẹo ai. Bên kia, Thái tử đang đứng hướng mắt về phía Tam hoàng tử. Nhìn người em trai của mình chăm chỉ học bài, Thái tử mỉm cười, rồi lặng lẽ rời khỏi. Kết thúc buổi học.

- “Mặc Nhiên, Mặc Nhiên, chuyện hôm trước”

- “Dạ, không biết Tam hoàng tử có gì dạy bảo”

- “À, hôm trước cảm ơn ngươi đã cứu ta”

- “Là chuyện thần phải làm thưa Tam hoàng tử”

- “Ngươi làm sao vậy!” Vân Trường thấy Mặc Nhiên khang khác, đứng cách xa cậu, trả lời cũng rất gượng ép.

- “Thưa Tam hoàng tử, nếu không có việc gì nữa thần xin lui”

- “Ngươi, ngươi…” Vân Trường định nói gì đó nhưng Mặc Nhiên đã rời đi.

Đi về điện, Tam hoàng tử vẫn không khỏi thắc mắc, “hôm nay Mặc Nhiên mệt sao”.

- “Vân Trường”

- “Huynh, huynh” Vân Trường lao vào vòng tay ôm lấy Thái tử

- “Đệ nghĩ gì vậy”

- “Dạ, Mặc Nhiên hôm nay khác lắm”

- “Chắc là hắn mệt” Thái tử vươn tay vuốt tóc Vân Trường.

- “Nhưng mà…”

- “Thôi, qua điện của ta, ta có mua bánh cho đệ”

- “Òa, huynh là tốt nhất”

Đường Dương Điện (Điện thái tử)

- “Huynh, tại sao hôm nào huynh cũng ôm lấy cuốn sách vậy, huynh đọc sách gì vậy”

- “Ta đang xem Đại Việt sử ký toàn thư”

- “Nó là gì vậy ạ” Vân Trường há miệng bỏ miếng bánh lớn vào miệng, vừa hỏi:

- “Đợi đệ lớn chút nữa, ta sẽ cho đệ đọc, lúc đó, đệ sẽ hiểu”

- “Huynh, huynh”

- “Hửm”

- “Hôm nay Mặc Nhiên tránh đệ, đứng cách xa đệ, cũng không muốn trả lời đệ”

- “Có lẽ là do chuyện hôm trước”

- “Chuyện hôm trước, chuyện đệ rơi xuống nước sao”

- “Đúng rồi, có lẽ hắn sợ lại làm đệ bị thương, nên hắn không giám đến gần đệ”

- “Nhưng mà đệ không trách hắn mà” Vân Trường chu cái mỏ nhọn hoắt lên

- “Haha, ta biết mà, đệ của ta khả ái thế này” Minh Vũ véo má Vân Trường

- “Á á, không chơi với huynh nữa” Vân Trường quay qua bàn, ôm lấy đĩa bánh lên ăn nhồm nhoàm. Minh Vũ chỉ biết nhìn người em của mình cười trừ.

- “Huynh”

- “Hửm”

- “Huynh”

- “Hửm”

- “Huynh chả để ý đến đệ, giận”

- “Thôi được rồi, ta nghe” Minh Vũ đặt cuốn sách xuống, tay cầm một chiếc bánh lên bỏ vào miệng.

- “Làm sao để Mặc Nhiên chơi với đệ, đệ muốn làm bạn với hắn”

- “Đệ muốn làm bạn với hắn”

- “Ừ”

- “Ta cũng rất ít bạn, nhưng những người bạn của ta đều rất tốt, đều chơi đùa với nhau, đều tin tưởng nhau, đối xử với nhau như anh em ruột thịt”

- “À à, đệ hiểu rồi ạ, cảm ơn huynh”

- “Đệ thì hiểu cái gì, ăn bánh đi rồi trở về điện đi, khuya rồi”

- “Hông, đệ tối nay ở lại đây”

- “Đệ như con heo vậy đó, giường ta nhỏ lắm”

- “Mặc kệ, đệ sẽ nằm trên người huynh”

- “Đệ định đè chết ta sao”

- “Đè chết huynh, đè chết huynh, suốt ngày chọc đệ”

- “Ha ha”

- “Ha ha”

Trong Đường Dương Điện tiếng cười rôm rả đến gần sáng mới dừng.

Cũng không biết Vân Trường hiểu được lời nói của Thái tử được bao nhiêu, nhưng từ ngày hôm sau, ngày nào cũng đi theo, cũng bắt chuyện với Mặc Nhiên. Mặc cho Mặc Nhiên từ chối, trả lời hời hợt, vẫn một mực theo đuôi.

- “Mặc Nhiên, ngươi ăn hông đi”

- “Dạ”



- “Mặc Nhiên, ngươi đi chơi với ta đi”

- “Dạ thần phải về!”



- “Mặc Nhiên, ngươi chỉ ta chỗ này”

- “Người có thể trực tiếp hỏi thầy



Đã qua một tuần, Mặc Nhiên vẫn không có gì thay đổi, vẫn luôn lạnh nhạt như vậy. Có lẽ một thời gian nữa, Tam hoàng tử cũng sẽ chán mà bỏ thôi. Mặc Nhiên cũng không biết vì sao Tam hoàng tử cứ suốt ngày bám lấy mình. Nhưng lại như thành thói quen, mỗi ngày nghe tiếng trêu đùa, nghịch ngợm của Vân Trường, Mặc Nhiên lại vui vẻ lên trong lòng 1 ít. Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng những lúc Vân Trường trêu chọc hay nghịch ngợm, Mặc Nhiên không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn theo.

Có hôm, Vân Trường lại ăn vụng trong lớp, Thái sư thấy, bắt Vân Trường đứng trên trên bục quay mặt vào tường. Ấy vậy mà ai kia đứng trên đó còn quay đi quay lại, lè lưỡi trêu Thái sư mỗi khi Thái sư chăm chú giảng bài. Còn dơ tay vẫy vẫy Mặc Nhiên, làm mặt méo cho Mặc Nhiên coi. Đúng là trẻ con hết sức.
« Chương TrướcChương Tiếp »