Chương 22: Không thể quay đầu
Nỗi sợ hãi dâng lên trong tim, anh chỉ thấy hơi lạnh lan tỏa khắp người, anh chưa từng thấy sợ như thế bao giờ, cũng chưa từng thấy Dĩ Mạch như vậy. Anh không biết những người này đã làm gì cô, cô gái dù đối mặt với cái chết cũng không run sợ này, giờ sao lại yếu mềm đến thế. Rốt cuộc ai lại có thể tàn nhẫn ép cô đến như thế?
Dĩ Mạch và Thiều Trì đáp chuyến bay sáng sớm hôm sau về Vân Trạch. Lúc máy bay cất cánh, cô dán mặt vào cửa kính, nhìn cánh máy bay to rộng lướt qua đường băng. Xa xa, những tòa nhà khổng lồ dần dần biến thành từng chấm từng chấm nhỏ và cuối cùng thì biến mất. Bên dưới là mây trắng mênh mông, từng đám từng đám như một biển tuyết.
Dĩ Mạch nhớ lại hồi bé đi Bắc Kinh, ngồi trong toa tàu hỏa có điều hòa chạy chậm rì, trên đường cô say tàu, nôn suốt hai ngày. Về đến Vân Trạch cô không chịu đi tàu hỏa nữa, cả nhà đành phải mua vé máy bay cho cô. Đó là lần đầu tiên cô đi máy bay, rất hiếu kỳ liên tục ấn nút ở trước ghế, liên tục gọi cô tiếp viênnh đẹp đến mang đồ uống cho cô.
“Mạch Mạch, thấy không? Bên dưới có bao nhiêu là hộp to hộp nhỏ, trong đó có cả nhà mình đấy!”.
“Bố nói dối, cái hộp nhỏ như thế làm sao là nhà mình được?”.
Còn nhớ lúc máy bay sắp hạ cánh, bố chỉ thành phố Vân Trạch ngay bên dưới, cười nựng cô. Cô nhìn Vân Trạch càng lúc càng hiện rõ, trong tim dâng lên cảm giác vừa quen vừa lạ. Thành phố này từng có gia đình cô. Nhưng chỉ trong một đêm, cô đã tan cửa nát nhà. Những nỗi đau cô cố tình quên đi lại hiện lên trong ký ức giống một con dao han rỉ, đem đến cơn đau chậm rãi mà tê dại.
Dĩ Mạch thấy tức ngực, cô hỏi xin tiếp viên nước lọc để uống thuốc. Lục Thiều Trì ngồi bên cạnh có phần lo lắng, hỏi cô xuống máy bay có cần đến Bệnh viện Nhân Tâm kiểm tra trước không. Tưởng Dĩ Mạch sẽ từ chối, chẳng ngờ cô đồng ý ngay.
“Tiện thể đến gặp mẹ anh luôn, gần đây em gặp nhiều chuyện ở Vân Trạch, còn liên lụy đến cả anh. Nếu chỉ có mình em xúi quẩy mất việc thì cũng chẳng sao, nhưng em không thể để bác hiểu nhầm anh được, em muốn giải thích rõ ràng với mẹ anh”. Đám phóng viên tung tin nhảm về Lục Thiều Trì như thế, không rõ có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của anh hay không. Nghe nói Thiều Trì có thể sẽ bị đình chỉ công tác, cô không muốn anh vì cô mà liên lụy.
“Tin tức vớ vẩn ấy mà, mẹ anh sẽ xử lý được thôi”. Lục Thiều Trì nắm lấy tay cô.
“Cái gì mà tin tức vớ vẩn, anh là bác sĩ có triển vọng nhất ở Vân Trạch, những chuyện ấy sẽ làm cho người ta nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của anh. Anh xem, họ nói anh dựa vào quan hệ mẹ con mới được làm chủ nhiệm khoa, rồi nào là cuộc sống riêng của anh bừa bãi, nào là anh có quan hệ bất chính với em. Em không thể để họ vu cáo anh, em biết cảm giác bị vu oan, bôi nhọ là như thế nào”.
“Cảm giác bị vu oan, bôi nhọ là như thế nào”.
Lời Dĩ Mạch nói hoàn toàn không có ý gì, nhưng lại khiến những ngón tay Lục Thiều Trì đột nhiên siết chặt. Ánh mắt sắc lạnh của anh rơi về phía xa xăm, đúng là anh không nên dễ dàng bỏ qua chuyện này; dễ dàng lùi bước sẽ khiến họ được đằng chân lân đằng đầu, làm tổn thương Dĩ Mạch.
“Dĩ Mạch, nghe lời anh, phải biết tự bảo vệ bản thân. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng gánh một mình”. Anh không bận tâm chuyện phóng viên bôi nhọ anh, anh chỉ thương, cô gái này ngoài mặt mạnh mẽ nhưng kỳ thực rất dễ bị tổn thương.
Dĩ Mạch gật đầu, thấy ấm áp trong lòng. Những đòn liên tiếp mấy ngày trước đúng là khiến cô không gượng nổi. Cô như sợi dây chun đang căng ra hết cỡ bỗng đứt phựt, nhưng đó có lẽ cũng là một cách giải thoát. Nếu không phải vì chuyện lần này, cô sẽ không biết hóa ra mình nặng lòng với Thiều Trì như vậy. Cô không rõ đó có phải là tình yêu không, nhưng hai năm bên nhau, anh vừa như bố, vừa như anh trai, vừa là người thân của cô. Cô có thể ỷ lại anh, thậm chí lợi dụng anh, nhưng không thể chấp nhận người khác làm tổn hại đến anh. Cô siết tay Thiều Trì thêm chặt, dù có khó khăn thế nào, cô cũng sẽ ở bên anh.
Nghĩ đến việc sắp gặp mẹ Lục Thiều Trì, Dĩ Mạch có phần thấp thỏm, chẳng ngờ Thiều Trì còn căng thẳng hơn cả cô. Lúc đến bệnh viện, Dĩ Mạch vừa định xuống xe thì Thiều Trì kéo cô lại.
“Hượm đã, áo em nhăn rồi này”.
“Sao anh còn hồi hộp hơn em thế? Em đến gặp mẹ anh chứ có gặp hổ đâu”.
“Mẹ anh rất khó tính, lần đầu gặp mẹ chồng tương lai, em phải gây ấn tượng tốt mới được”.
“Được rồi, mẹ của bạn trai em nhất định phải là người hiền hậu, tâm lý. Em còn không lo thì anh lo gì? Với lại bổn cô nương đây ai thấy cũng yêu, mẹ anh có muốn không thích cũng không được”. Dĩ Mạch làm mặt hề, “Anh mau cất xe đi, em không đợi anh đâu!”.
Dĩ Mạch đẩy Lục Thiều Trì vào trong xe, chiếc xe con tiến về phía trước mặt cô. Cô không để ý phía sau, một chiếc Audi màu đen chậm rãi kéo cửa sổ xuống, người đàn ông trong xe nhìn cô, ánh mắt chế nhạo.
“Giám đốc Giang, tất cả đã chuẩn bị xong”.
“Tốt lắm, xem ra báo ngày mai sẽ rất hay, gọi cho Kim Eun Chae bảo đây là quà tôi tặng cô ta, cô ta sẽ biết phải làm gì”.
Người đàn ông trong xe dặn dò xong, hút một hơi xì gà, nhìn Dĩ Mạch có vẻ nhạo báng. An Dĩ Mạch quả nhiên mạnh mẽ hơn lão tưởng, vốn tưởng sáu năm trước cô ta không chết cũng phát điên, thế mà không ngờ cô ta vẫn sống tốt. Nếu không phải do cô đại náo buổi họp báo của Kim Eun Chae thì lão cũng không biết cô vẫn còn ở Vân Trạch. Lần này lão quyết không nương tay, quyết không để kẻ có khả năng đe dọa đến mình tồn tại!
“L Dĩ Mạch! Đúng là An Dĩ Mạch!”.
Dĩ Mạch vừa bước vào cổng bệnh viện thì đã bị vô số ánh đèn flash ập đến chói mắt. Cô lấy tay che mặt theo bản năng, bất giác lùi lại mấy bước. Có chuyện gì vậy? Tại sao cổng bệnh viện lại có nhiều phóng viên thế này?
“Cô An Dĩ Mạch, xin hỏi có phải cô trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật nên mới bỏ trốn khỏi Vân Trạch không?”.
“Cô nhìn nhận thế nào về vụ hối lộ tình ái này?”.
“Có người cho biết ngoài bác sĩ phòng cấp cứu có quan hệ bất chính với cô, còn có nhân viên quản lý cấp cao của bệnh viện. Cô không muốn giải thích gì sao?”.
Micro của phóng viên chen chúc trước mặt Dĩ Mạch, cô ngẩng phắt lên trừng mắt nhìn đối phương.
“Có nguồn tin cho biết, mỗi bài báo của cô đều lấy tư liệu bằng cách thức tương tự, còn cô có quan hệ bất chính với không dưới hai mươi người đàn ông...”.
“Chị mới là người có quan hệ bất chính với không dưới hai mươi người đàn ông ấy! Tốt nhất là chị nên cẩn thận lời lẽ của mình, nếu không tôi nhất định sẽ kiện chị!”. Dĩ Mạch không để tâm đến đám người dai như đỉa này, cô đẩy phóng viên chặn trước mặt rồi thẳng tiến. Cô hơi lo, đám phóng viên này vây lấy cổng bệnh viện, lát nữa Thiều Trì vào không biết họ có hỏi anh những câu khó nghe như thế này không.
“Cô An Dĩ Mạch, xin cô nói xem Lục Thiều Trì được lợi gì từ cô? Có phải là...”.
“Tôi cảnh cáo chị, nếu chị cứ chặn đường tôi thì tôi không khách khí nữa đâu”.
“Cô định không khách khí thế nào đây?”.
Đám phóng viên rõ ràng không hề chùn tay trước lời đe dọa của cô gái gầy gò này, họ chen lên vây lấy cô, ánh đèn flash lóe sáng khiến mắt cô nhức nhối. Dĩ Mạch không nhịn được nữa, giật lấy chiếc máy ảnh như sắp dính vào mặt cô, trừng mắt giận dữ với các phóng viên trước mặt. Động tác của cô khiến đám người càng phấn khích, họ ra sức chụp bộ dạng giận dữ của Dĩ Mạch.
“Như vậy là cô An Dĩ Mạch không hề phủ nhận việc dùng tìиɧ ɖu͙© để lấy tin tức, bây giờ chỉ còn nghi vấn với số người cụ thể trong tin đã đưa
“Các người thật ghê tởm!”. Dĩ Mạch cố kiềm chế cơn giận trong lòng, cố gắng không để đám phóng viên này kích động. Cô biết họ đang chờ cô mất tự chủ, chỉ cần cô phạm một chút sai lầm là sẽ bị thổi phồng bôi xấu. Cô không sợ bị đám người này đặt điều làm tổn hại danh dự, cô chỉ không muốn những người ở bên mình buồn phiền vì thế.
“Cô An Dĩ Mạch, hồi cô học năm thứ ba, có người vạch tội cô đã từng làm gái bao từ thời phổ thông, vì thế mà cô suýt nữa không được vay tiền khuyến học, xin hỏi có việc này không?”. Không biết ai đã đưa ra câu hỏi này trong đám người đó, sắc mặt Dĩ Mạch vụt thay đổi, cô mím môi bỏ ngoài tai câu hỏi của họ, vai run lên bần bật. Bộ dạng nhục nhã của cô khiến các phóng viên rất hài lòng. Cô mặc kệ, họ liền hỏi dồn có phải cô thừa nhận không, hay là chột dạ; nếu cô phản kháng lại, họ liền hỏi có phải cô bị nhắc đến chỗ đau nên ngượng quá hóa giận.
“Cô An Dĩ Mạch, cô không trả lời có phải là không còn gì để nói? Bố cô cũng là phóng viên phải không? Nhưng vì bị vạch tội nhận hối lộ mà tự sát để thoát tội. Đạo đức nghề nghiệp của cô bị ảnh hưởng từ bố cô phải không?”. Câu hỏi này của phóng viên như sét đánh ngang tai, đầu óc Dĩ Mạch trống rỗng trong nháy mắt. Phần ký ức mà cô chôn vùi lại bị lạnh lùng đào xới, như vết sẹo nhiều năm chưa lành đã bị rạch ra lần nữa.
Đừng sợ, Dĩ Mạch, đừng mắc bẫy, đừng để họ kích động. Cô tự trấn an, nhưng bàn tay siết chặt đến run rẩy lại lộ ra sự yếu đuối của cô. Đôi môi mím chặt giờ đã tím lại, nhưng Dĩ Mạch không chịu ngừng, chỉ có đau đớn mới giúp cô mạnh mẽ hơn.
“Bị tôi nói trúng rồi phải không? Cô giống hệt bố cô, một người vì tiền không ngại bán nhân phẩm, một kẻ vì thông tin không ngại bán thân xác...”.
Những lời châm chích sắc nhọn, đám phóng viên chen chúc không xua đi được, hệt như khung cảnh sáu năm trước, phóng viên bu bám, xe cảnh sát hụ còi, tấm lưng lạnh lùng của bố, cánh cửa sổ bị bật tung, rèm cửa bay phần phật trong gió. Là họ... bức tử bố! Đau đớn, phẫn nộ, thù hận, bao ký ức dồn dập trở về bóp nát trái tim Dĩ Mạch. Cô vung mạnh chiếc máy ảnh trong tay đập luôn vào đầu tay phóng viên đang nói liên hồi. Cô đã không thể bình tĩnh được nữa, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, làm cho hắn câm miệng. Chỉ cần hắn đừng nói nữa là được, mọi thứ sẽ qua thôi!
“Không được xúc phạm bố tôi! Xin lỗi ngay!”.
“Mau giữ lấy cô ta, cô ta làm gì thế
“Xin lỗi, xin lỗi ngay! Xin lỗi đi, nghe thấy không? Anh có tư cách gì nói bố tôi, anh chẳng biết gì hết! Bố tôi là phóng viên tốt, các người không biết sự thật, các người dựa vào cái gì mà nói? Chính các người không có tư cách làm phóng viên, là các người!”.
“Cô ta điên rồi, mau giữ lấy cô ta, cô ta đánh anh ấy chết mất!”.
Dĩ Mạch ra sức nện tay phóng viên trước mặt, mọi người xung quanh túm lấy cô, những móng tay sắc nhọn cào thành từng vệt đỏ lựng trên tay cô, nhưng không ai có thể ngăn cô lại. Đám phóng viên càng hào hứng nâng máy ảnh chụp cận cảnh cô. Những bức ảnh này sẽ được đăng lên trang nhất, mỗi bức ảnh đều có thể đẩy cô đến đường cùng.
Bảo vệ lao đến khống chế Dĩ Mạch. Những cây côn trong tay họ liên tiếp đánh lên người cô, nhưng cô dường như không còn hay biết gì.
“Tất cả dừng lại!”.
Lục Thiều Trì cất xe xong, vừa đến cửa bệnh viện thì thấy cảnh này. Dĩ Mạch như sắp mất trí điên cuồng dùng máy ảnh đánh gã phóng viên trước mặt, còn đám bảo vệ phía sau lại dùng vũ lực khống chế cô. Quần áo cô xộc xệch tơi tả, người đầy vết cào cấu. Các phóng viên giải trí xung quanh đều hí hửng nâng máy ảnh, cố gắng bắt từng nét mặt của cô.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong tim, anh chỉ thấy hơi lạnh lan tỏa khắp người, anh chưa từng sợ như thế bao giờ, cũng chưa từng thấy Dĩ Mạch như vậy. Anh không biết những người này đã làm gì cô, cô gái dù đối mặt với cái chết cũng không run sợ này, sao giờ lại yếu mềm đến thế. Rốt cuộc ai lại có thể tàn nhẫn ép cô đến như thế?
Quang cảnh hỗn độn trước cửa bệnh viện, nhưng trong mắt Dĩ Mạch, xung quanh yên lặng như một vùng chết chóc. Lục Thiều Trì gạt các phóng viên đang vây lấy Dĩ Mạch ra, tiến đến ôm chặt lấy Dĩ Mạch, mặc cho cô vẫn đang không ngừng đập máy ảnh vào người anh.
Đám bảo vệ vẫn không ngừng tay, nện tới tấp lên người anh. Anh chau mày, không kêu một tiếng. Sao đám bảo vệ lại đánh người dã man như vậy, trên người anh còn có chiếc áo vest dày cộm mà vẫn thấy đau đớn tột độ, nói gì đến Dĩ Mạch chỉ mặc chiếc áo mỏng manh như thế? Anh vòng tay ôm lấy cô, cố gắng giữ chặt lấy bàn tay đang vung lên của cô, cánh tay cô chằng chịt vết thâm tím, có chỗ còn rớm chảy máu, hẳn là do lúc nãy có người cào cô. Những vết thương này như vết roi thử thách lòng kiên nhẫn của anh, Lục Thiều Trì khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua
Đám phóng viên ở hàng đầu khựng lại trước ánh mắt của anh, nó không điên cuồng giận dữ, mà lạnh lẽo như băng giá. Đám phóng viên lùi lại, chỉ có những người không biết sống chết gì ở phía sau vẫn đang cố nhao lên bấm máy. Trong lòng Thiều Trì, Dĩ Mạch đã dần yên, nhưng cô vẫn run rẩy cùng cực. Cô thở hổn hển, sự nhẫn nại của cơ thể và tinh thần đều đã đến cực điểm, nghe tiếng thở khó nhọc của cô, Lục Thiều Trì cũng nhói đau trong tim.
“Bố tôi không tự sát trốn tội, bố tôi không hề nhận hối lộ!”. Chỉ tại cô, tất cả là lỗi của cô. Cô đáng chết, kẻ đáng chết là cô!
“Dĩ Mạch, anh tin em. Đừng sợ, ổn rồi. Em có đói không? Chúng ta đi ăn nhé?”. Lục Thiều Trì nhẹ nhàng an ủi cô, chỉ sợ mình lỡ miệng khiến cô gái yếu ớt này thêm sợ hãi.
“Cô An Dĩ Mạch, còn một việc nữa”. Trong đám người bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng, có phần hả hê.
“Xin hỏi cô đã xem số báo này chưa? Đúng một ngày trước khi bố cô tự sát, số báo này đã đăng một bài viết. Tôi nghĩ có lẽ cô nói đúng, bố cô tự sát không phải vì ông ấy nhận hối lộ, mà là vì cô! Vì cô làm ông ấy không còn mặt mũi nào sống tiếp”.
Một tờ báo được đưa đến trước mặt Dĩ Mạch, Lục Thiều Trì vừa định đưa tay ngăn lại, Dĩ Mạch đã giật lấy tờ báo. Cô ngây ra nhìn mấy giây, đôi mắt trống rỗng, rồi bỗng nhiên cô xé tan tờ báo.
“Anh ở báo nào?”. Lục Thiều Trì khẽ vỗ vai Dĩ Mạch an ủi cô. Anh nhìn xoáy vào bộ mặt điềm nhiên của phóng viên đó, thật nực cười, rõ ràng là đi hại người khác, mà cứ làm ra vẻ trừ hại cho dân?
“Sao? Định đe dọa tôi à? Tôi không phải nhân viên ở bệnh viện các vị, không việc gì phải sợ anh”.
“Tôi không cần biết anh ở báo nào, cũng không cần biết hôm nay ai gọi các người đến, nếu anh còn quấy rối bạn gái tôi thì tôi nhất định sẽ kiện cho đến khi anh mất việc! Tôi cảnh cáo anh, chớ có chọc giận tôi. Đối phó với loại phóng viên tầm thường như anh, tôi chắc chắn làm được”. Lục Thiều Trì nhìn gã phóng viên chằm chằm, gương mặt hắn ta thoáng chút sợ hãi, nhưng cố gắng che đậy. Không thể không công nhận Lục Thiều Trì rất có uy, khi anh đã nổi giận thì những lời cảnh cáo vừa rồi không phải là chuyện đùa.
“Anh dám đe dọa phóng viên, tôi nhất định sẽ đưa chuyện này lên báo! Bạn gái anh dám làm sao còn sợ người taói? Mới học cấp ba mà đã tham tiền làm gái bao. Thảo nào giờ cô ta quen dùng thủ đoạn này lấy tin tức!”. Tay phóng viên cười nhạt, lời lẽ khốn kiếp của hắn khiến Dĩ Mạch run rẩy. Mặt Lục Thiều Trì trắng bệch, tay phóng viên này vừa nói gì?
“Tôi không vì tiền! Là bọn họ hè nhau lừa tôi, là ông ta định cưỡng bức tôi! Họ không cho tôi nói ra, không được nói... Tôi không tham tiền, không phải vì tiền chuyện gì cũng dám làm, tôi chẳng làm gì hết! Mộ Hàn, anh hãy tin em, tin em!”.
“Dĩ Mạch, em nhìn anh. Anh là Thiều Trì, Lục Thiều Trì! Là đốc tờ Lù! Em nhìn rõ đi. Không ai được phép làm hại em, bắt nạt em. Anh tin em, em nói gì anh cũng tin”. Lời của cô khiến anh sửng sốt. Anh chưa từng nghe Dĩ Mạch nhắc đến quá khứ của cô, cô luôn luôn vui vẻ hoạt bát, nếu cô không nói, anh sẽ không bao giờ biết trong tim cô còn chôn giấu thương tích nặng nề như thế.
“Thiều Trì... anh sẽ mãi mãi tin em phải không? Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không bỏ rơi em phải không? Anh sẽ không giống họ, những người đó không cần em nữa, phải không?”. Dĩ Mạch túm lấy cánh tay anh, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Ánh mắt cô trống rỗng và tuyệt vọng, Lục Thiều Trì chưa từng thấy cô như thế này, tim anh quặn thắt nhưng không biết làm sao.
“Anh tin em, anh sẽ không bỏ rơi em”.
“Là em hại mẹ, nếu không phải vì tờ báo đó, mẹ đã không chết. Là em làm mẹ tức chết, em còn hại chết cả bố, là lỗi của em hết, tại em. Kẻ đáng chết nhất là em, sao em lại chưa chết?!”.
“Dĩ Mạch, em nhìn anh. Em nghe anh này, không phải tại em. Chúng ta không nghe họ nói nữa, được không?”.
“Tất cả là lỗi của một mình em, em tưởng không nghĩ đến là được. Có phải em chết là mọi chuyện sẽ ổn không?”. Cô thì thầm, giây phút này, cô thật sự hy vọng mình chết đi, không muốn nghĩ, không muốn nghe.
“Bạn gái tôi cần khám bệnh, nếu các người không tránh ra thì tôi sẽ không nương tay đâu”. Thấy tinh thần Dĩ Mạch càng lúc càng tồi tệ, Thiều Trì bế cô lên. Đám phóng viên đó muốn cản anh lại, nhưng họ đã kịp nhìn thấy ánh mắt sắc như dao đầy vẻ nguy hiểm của anh.
“Bác sĩ Lục Thiều Trì, anh bảo vệ cô ta như vậy có phải là đã chứng minh cho những phỏng đoán của chúng tôi?”. Đám phóng viên ngoan cố chuyển mũi nhọn sang anh, định lấy anh ra làm đề tài để phóng bút. Cô gái trong lòng anh đã bất tỉnh, sức nhẫn nại của Lục Thiều Trì đã lên đến cùng cực.
“Phỏng đoán? Đây là phỉ báng! Tôi là bác sĩ của Bệnh viện Nhân Tâm, các người đang cản trở tôi cấp cứu bệnh nhân, xin mời tránh ra ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”. Lục Thiều Trì vừa dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên, đám người hoảng loạn dạt ra, Thiều Trì hơi ngơ ngác quay đầu lại, Viện trưởng Tiêu Nhân Tâm đang đứng ở ngay cửa bệnh viện.
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, đây là bệnh viện, không phải là chỗ họp báo. Các vị đã làm phiền bệnh nhân của chúng tôi rồi”. Tiêu Nhân Tâm lạnh lùng nói, bà lướt qua Lục Thiều Trì và Dĩ Mạch trong lòng anh bằng ánh nhìn vô cảm.
Không khí lạnh lẽo của bệnh viện pha lẫn mùi thuốc sát trùng hăng hắc. Dĩ Mạch co rúm trong lòng Lục Thiều Trì, cô sợ thứ mùi này. Có những ký ức đã phai nhạt không còn dấu tích gì, nhưng có những thứ mùi mà cả đời cô không thể quên.
Bác sĩ đến khám cho cô, nhưng vừa chạm vào người thì cô đã run bắn, hơi thở gấp gáp, rúc đầu vào trong áo vest của Lục Thiều Trì, anh chỉ còn biết đứng bên khẽ gọi tên cô. Trên mặt cô mồ hôi đổ thành giọt, người lạnh ngắt, ánh mắt thất thần hướng về anh, nỗi tuyệt vọng trong đáy mắt cô như chiếc kim thêu rất mảnh đâm sâu vào tim anh nhức buốt.
“Anh đừng đi, đừng bỏ mặc em”. Cô van xin như đứa trẻ, sự quỵ lụy đó, anh chưa từng gặp bao giờ.
“Anh không đi. Ngoan, anh tiêm cho, rồi em ngủ một giấc nhé?”. Lục Thiều Trì cúi xuống gần cô, anh nâng khuôn mặt cô lên, khẽ tì trán mình vào trán cô. Anh muốn cô nhìn anh, anh muốn cô yên tâm.
“Có phải nếu em tỉnh lại thì anh sẽ không còn ở đây nữa không?”. Cô không dám chắc liệu mình có bị bỏ rơi lần nữa hay không. Mọi người từng rất yêu thương cô nhưng cuối cùng đều bỏ cô mà đi, để cô lại một mình trong bóng tối.
“Không, anh đảm bảo chỉ cần em mở mắt ra là sẽ thấy anh ngay”.
Lục Thiều Trì nhìn Dĩ Mạch nhưng không tìm được điều gì trong ánh mắt cô. Cô ngang bướng nhốt mình trong hồi ức, yếu đuối như một đứa trẻ.
Y tá tiêm thuốc cho cô, lúc mũi tiêm đâm vào da thịt, Dĩ Mạch hơi giật mình. Không như trước kia toàn nhõng nhẽo kêu đau, không như trước kia càu nhàu kỹ thuật của y tá không tốt, không như trước kia lớn tiếng mách Trần Sở Dương bắt nạt cô. Cô quá ngoan ngoãn, Dĩ Mạch vừa ghê gớm vừa hoạt bát sôi nổi trước kia, giờ ngơ ngác ngây dại như con rối gỗ tuộ khỏi dây. Bộ dạng khẽ khàng của cô khiến anh bất lực và hoảng sợ. Anh sợ cô không thoát ra được khỏi cõi mơ hồ, anh sợ cô không bao giờ tỉnh lại nữa, anh sợ mất cô.
“Ở đây có y tá là được rồi, con theo mẹ vào văn phòng, mẹ có chuyện nói với con”. Viện trưởng lạnh lùng đứng bên cạnh cuối cùng cũng chịu mở miệng. Bà có vẻ sốt ruột, giọng điệu ra lệnh đó khiến Lục Thiều Trì bất giác chau mày.
“Con phải ở đây với Dĩ Mạch, nếu tỉnh lại không nhìn thấy con, cô ấy sẽ sợ”.
“Con bé này điên rồi, con cũng muốn điên một thể với nó luôn sao?”.
“Cô ấy không điên, đám người bên ngoài mới điên. Con không muốn nói chuyện này với mẹ, cô ấy cần nghỉ ngơi, mẹ ạ”. Lục Thiều Trì bế Dĩ Mạch lên giường, lãnh đạm đáp lời người phía sau lưng, không buồn quay đầu lại.
“Con thế này là thái độ gì! Từ bé đến lớn con không bao giờ làm trái ý mẹ, giờ vì một đứa con gái mà con dám cãi mẹ sao? Mẹ nuôi con bao nhiêu năm? Con quen nó được mấy năm? Con có hiểu rõ nó không? Con biết nó đã gây những chuyện gì không?”.
“Con xin lỗi, những chuyện đó sau này nói sau, mẹ làm Dĩ Mạch sợ đấy”. Nghe thấy Tiêu Nhân Tâm quát tháo, Dĩ Mạch co vào trong chăn.
“Nói sau? Con biết đám báo chí đó viết về con thế nào không? Con trai của Tiêu Nhân Tâm - chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện, lại quấn lấy một con bé hư hỏng. Con bảo mẹ phải đối mặt với những lời đàm tiếu đó thế nào đây?”.
“Dĩ Mạch không phải là cô gái hư hỏng, cô ấy là con dâu tương lai của mẹ”. Lục Thiều Trì rõ ràng không hài lòng với cách gọi của bà.
“Con vì một con điếm mà đối xử với mẹ như thế sao?! Con dâu? Không đời nào! Mẹ dứt khoát không cho phép con trai mình lấy một con điếm!”.
“Mẹ, đủ rồi!”. Lục Thiều Trì gằn giọng, cắt ngang tiếng quát tháo của mẹ. Anh nhìn người mẹ đứng ở cửa, mắt vằn tia máu, gân xanh nổi đầy trên trán. Tiêu Nhân Tâm bị bộ dạng này của Lục Thiều Trì làm bất ngờ, bà há hốc miệng nhưng không biết nên nói gì.
“Cô ấy không phải là gái điếm”.
“Nó không phải là điếm thì là cái gì? Nó là đứa con gái hạ tiện. Nó tham tiền của con, nó vì bài báo mà không từ thủ đoạn nà thậm chí còn lợi dụng cả con!”.
“Được, cô ấy là con điếm thì con mẹ là khách mua, cô ấy hạ tiện, con cũng chẳng cao quý gì. Nếu trong mắt mẹ quan hệ của bọn con chỉ là một cuộc mua bán, thì con cho mẹ biết, chuyện làm con vui nhất là được cô ấy lợi dụng”.
“Bốp!”. Một tiếng đanh gọn vang lên trong phòng bệnh. Lục Thiều Trì cười nhạt ngẩng cao đầu, vết tay tím đỏ dần dần hiện rõ trên mặt anh. Tiêu Nhân Tâm nhìn bàn tay mình, bà... lại giận dữ ra tay đánh con trai mình.
Dĩ Mạch vụt mở to mắt, không phải là cô không nhìn thấy, không phải không nghe thấy. Lục Thiều Trì chưa bao giờ ăn nói như thế với người khác, Thiều Trì như thế này không phải là người cô quen biết.
Anh đang nói gì? Tại sao người phụ nữ thanh nhã ấy lại nổi giận tát anh? Cô không muốn nghe, nhưng từng từ họ nói ra đều rõ ràng như thế, cô không thể không nghe thấy.
Bà ta nói cô là gái điếm, là đứa con gái hạ tiện.
Không! Cô không phải gái điếm! Cô không phải!
“Con xem đi, đây là ảnh của một đứa con gái ngoan sao? May mà số ảnh này còn chưa đến tay đám phóng viên đó, nếu không nó biết mặt ngay! Bố nó nhận hối lộ, cảnh sát đến nhà để bắt thì tự sát trốn tội, giờ nó lại ăn cắp bệnh án của bệnh viện. Đứa con gái như thế mà con còn bênh nó!”.
“Mẹ, mẹ biết gì rồi?”. Lục Thiều Trì cảnh giác nhìn Tiêu Nhân Tâm, số ảnh bà ném ra, bức nào cũng rất lõα ɭồ, anh nhìn mà tay run lên. Sao bà lại có những bức ảnh này? Quá khứ của Dĩ Mạch sao bà lại biết rõ thế?
“Giờ con lại quay sang chất vấn mẹ sao? Những tấm ảnh này đều là thám tử tư đưa cho mẹ. Phải, mẹ cho người điều tra nó, đó là vì muốn tốt cho con. Mẹ muốn biết rốt cuộc thì đứa con gái này có gì xứng đáng để con vứt tất cả chạy sang Mỹ làm cái nghiên cứu quỷ quái đó”.
“Cảm ơn mẹ đã vì con, cảm ơn cái tát của mẹ”. Lục Thiều Trì cười mỉa mai.
“Con đúng là điên rồi!”. Tiêu Nhân Tâm giận dữ chỉ tay vào Lục Thiều Trì, ngón tay bà run run vì tức giận. Bà nhìn Dĩ Mạch đang nằm im trên giường, ánh mắt đầy tâm trạng, môi mím chặt, tựa như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình.
“Quả nhiên là con của con hồ ly tinh, đám đàn ông nà đều điên hết cả rồi”. Bà giận dữ bỏ đi, sập cửa phòng bệnh đánh rầm. Nghe tiếng cửa sập, Dĩ Mạch không nén nổi run lên bần bật.
“Dĩ Mạch, không sao đâu. Anh luôn ở bên em, cho dù cả thế giới không tin em, anh vẫn tin”. Lục Thiều Trì cúi xuống bên giường, ôm cô vào lòng. Dĩ Mạch im lặng, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, ướt đẫm cả khăn phủ gối. Lời của Lục Thiều Trì cô nghe rõ từng câu từng chữ. Anh nói anh tin cô, anh đã xem những bức ảnh đó mà vẫn tin cô. Trên thế giới này cuối cùng cũng có người chịu đứng bên cô, cho dù có phải chống lại cả thế giới. Lặng lẽ khóc, rồi những cảm xúc dồn nén đã lâu ào ào tuôn ra, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng vỡ òa ra. Có lẽ, cô cần một lần khóc hết mình, khóc cho ra tất cả những ấm ức bao năm qua.
“Thiều Trì, em bị mắc bệnh tim rất nặng giống mẹ. Hồi đó mẹ nằm ở Bệnh viện Nhân Tâm, tiền phẫu thuật lên đến năm trăm nghìn tệ. Để chữa bệnh cho mẹ, bố đã phải bán nhà, cả nhà em toàn ở nhà thuê, nhưng vẫn không biết đi đâu, làm gì để kiếm được khoản tiền như thế. Về sau có người nói có thể giúp em, nói quan hệ của bà ấy với Viện trưởng Bệnh viện Nhân Tâm rất tốt, có thể giúp em tìm bác sĩ. Em tưởng thật nhưng không dám nói với Mộ Hàn, vì Mộ Hàn rất hận bà ấy, em sợ anh ấy biết em đã gặp bà ấy sẽ tức giận. Vì thế hôm đó bà ấy hẹn bác sĩ và em gặp nhau ở khách sạn, nói bàn chuyện mổ cho mẹ. Em không nghĩ gì cả”. Dĩ Mạch bỗng nín khóc, cô nhìn Thiều Trì, ánh mắt không chút nghi ngại, chầm chậm kể lại câu chuyện cũ cả đời cô không muốn nhớ lại.
“Lúc đó bà ấy không ở trong phòng, nhân viên phục vụ mở cửa cho em, em chờ bà ấy trong phòng. Sau đó, một người đàn ông say rượu lao vào xé quần áo của em. Em dùng cặp sách đập lão, lão nổi giận liền đánh em, đánh rất ghê. Em sợ quá kêu cứu, lão liền bóp cổ em. Em tưởng mình sắp chết rồi thì người đó đến. Bà ta vừa thấy đã tát em tới tấp, nói bà ta có lòng tốt giúp em tìm bác sĩ, vậy mà em lại không biết xấu hổ quyến rũ chồng bà ta. Em...”. Dĩ Mạch giấu mặt vào trong gối, vai run run, kể lại những ký ức như một cuộc tra tấn ấy.
“Dĩ Mạch, đừng nói nữa, không cần nói gì nữa. Em cứ nghỉ đi, chuyện đã qua rồi, tất cả đều không còn quan trọng nữa”.
“Nếu bây giờ em không nói với anh, thì sau này em sẽ không còn dũng khí nói ra nữa. Thiều Trì, trước kia em không nói, không phải là muốn lừa anh, em thật sự...”. Cô cắn môi, trong lòng thấy buồn bã, không biết nên kể tiếp thế nào.
“Bà ta nói họ có vai vế ở Vân Trạch, việc này không thể đồn ra ngoài. Bà ta gọi người đến, nói phải cho em một bài học, em sợ quá. Sau có mấy người đàn ông đến, iết họ định đưa em đi đâu, em thấy họ rất hung dữ, rất đáng sợ. Trên người họ có hình xăm, em mới chỉ thấy người như thế trên tivi. Họ muốn em lên xe với họ, em không dám chống lại. Họ đưa em đến nhà kho, sau đó... sau đó...”.
Cô bỗng nắm chặt khăn phủ gối, ánh mắt rơi vào phía xa, toàn thân run rẩy.
“Dĩ Mạch, đừng kể tiếp nữa, kết thúc rồi, quên đi!”.
“Chưa kết thúc đâu, em tưởng mình có thể quên, em tưởng mình chỉ ngày ngày sống vui vẻ thì mọi việc trước kia có thể xóa sạch. Nhưng không phải thế, những chuyện đó cứ bám theo em suốt, ngay cả trong mơ! Trong nhà kho, họ ép em chụp ảnh, sau đó đưa em năm trăm nghìn. Em không nhận, sao em lại có thể nhận được chứ? Em nhận số tiền đó thì còn ra gì nữa? Em thành cái gì! Em không nhận, họ liền đánh em, đánh suốt một buổi tối, họ nói em không nhận tiền thì sẽ không giữ mồm, phải cầm tiền họ mới tin em sẽ im lặng. Cuối cùng em... phải nhận số tiền đó”.
“Em nghe anh nói, đấy không phải lỗi của em, em đừng tự trách mình nữa”. Anh không giúp được cô, chỉ biết nhìn cô chìm đắm trong nỗi đau mà không thể kéo cô ra.
“Em còn nói dối, em nói cả buổi tối không về nhà là ở với Mộ Hàn. Em không ngờ lúc em lên xe với đám đàn ông đó thì đã bị chụp lén, đám phóng viên còn bôi nhọ em không ra gì. Bố giận lắm, nói ông không có đứa con gái không biết xấu hổ như em. Nhưng em không dám nói ra sự thực, em quá sợ, em sợ chết, đáng ra em phải nói, chỉ cần em chịu nói sự thực, mọi chuyện đã không xảy ra. Là em hại chết bố mẹ, là em làm Mộ Hàn bỏ đi, tất cả là lỗi của một mình em! Xin lỗi, Thiều Trì, xin lỗi...”.
“Người phải xin lỗi là anh, Dĩ Mạch, không phải tại em, là tại anh. Anh không gặp em sớm hơn một chút, làm em phải chịu khổ. Dĩ Mạch, em nhìn anh đi, cho anh biết, người đó là ai? Chúng ta báo cảnh sát...”.
Người Dĩ Mạch run lên, cô đẩy Lục Thiều Trì ra, giấu mình vào trong chăn. Cô cắn chặt môi, không chịu nói một câu. Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, tim Lục Thiều Trì đau thắt.
Với quá khứ không có anh đó, anh không muốn hỏi nữa.
Với tương lai... anh và Dĩ Mạch còn bao nhiêu ngày nữa đây?